Quyển 1 - Chương 9.2

Một cảm giác kì diệu lan tràn trong thân thể, ngón tay tê dại, ngay cả gân cốt cũng run rẩy, là một loại cảm giác thân cận với nước cùng việc khống chế thần kỳ nó, giống như chỉ cần y nghĩ, bất luận cái gì trên thế gian này có quan hệ với nước, đồ vật tạo thành từ nước đều có thể bị y không chế.

Bất luận là cái gì......

"Oành" Chỉ thấy một thân ảnh xuyên nước phá mây mà ra, sau đó là tiếng rồng ngâm dài cổ xưa, phảng phất từ nơi viễn cổ ngàn vạn năm trước truyền đến. Phạn âm lọt vào tai, tiếng phượng hót vang, làm tâm thần của người nghe dao động, trong mắt chỉ còn lại thân ảnh mạnh mẽ đằng vân giá vũ trên trời cao, vuốt rồng hùng tráng khỏe khoắn, lao nhanh trong mây mù sóng gió.

Một con rồng nước đột nhiên từ trên cao phi xuống dưới, sau đó chần chờ vòng quanh Khương Ngâm, uốn lượn đủ kiểu, thần thú viễn cổ dáng người hung mãnh cùng thiếu niên thanh lệ tú mỹ, trầm tĩnh xinh đẹp, trong lúc nhất thời lại có cảm giác vừa giữ tợn vừa hài hoà.

Làm người không tự chủ được mà nhìn lên, hoặc làm hành động mờ ám để đoạt lấy phần tình đó.

Bỗng nhiên tiếng nước vang cao ngất, cự long hình thành từ nước kia lấy khí thế không kịp cản bay nhanh vọt vào giữa trán thiếu niên, chỉ một thoáng sau ánh mặt trời hiện ra, rồng nước đã biến mất ngay trước mắt.

Dị tượng lướt qua trong giây lát, sau mấy tức, không gian yên tĩnh, gió mát thổi qua.

Yên lặng giống như chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Tuy rằng sau đó dị tượng đã qua, nhưng một màn kinh diễm này lại vĩnh viễn khắc ghi trong lòng người. Vệ Từ xa xa nhìn, trong lòng thế nhưng lại có cảm giác buồn bã mất mát, hắn vừa định đi kêu Khương Ngâm, lại thấy thân ảnh trắng ở đỉnh núi nghiêng ngả, cuối cùng trực tiếp ngã xuống.

"A Ngâm!" Vệ Từ hô to một tiếng, vội vàng đi qua ôm lấy y.

Chỉ tiếc hai mắt Khương Ngâm nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không giống như có việc gì, ngược lại là trạng thái cơ thể suy yếu.

........

Trên Tử Trọng Phong im lặng trước sau như một, y nhìn quanh bốn phía, lúc này mới phát hiện nơi đây thế mà lại là phòng của Vệ Từ, cho nên y rõ ràng là đang ở trên núi, vì sao lại đột nhiên trở lại đây rồi?

Hệ thống 661: "Lúc ở đỉnh núi đột nhiên ngộ đạo, sau đó hôn mê, Vệ Từ liền đem ngươi ôm về."

"Cái gì?" Khương Ngâm có chút giật mình.

Lại nghe thấy hệ thống không có ý tốt bỏ thêm một câu: "Thời điểm trở về vừa vặn bị Thẩm Thôi Anh thấy."

Khương Ngâm: ".....Xong rồi"

Y thật vất vả lắm mới xoát được độ hảo cảm, giờ lại muốn rơi xuống đáy cốc lần nữa.

Quả nhiên, y nghe được hệ thống bắt đầu điên cuồng đếm số:

"Độ hảo cảm vai chính công: -5"

"Độ hảo cảm vai chính công: -5"

"Độ hảo cảm vai chính công: -3"

"Độ hảo cảm vai chính công: -2"

........

"Độ hảo cảm của vai chính công hiện tại: 45 ( một tên không xứng trở thành tình địch của ta, gà yếu mơ tưởng cùng ta đoạt sư tôn! )

"Ách!" Khương Ngâm thống khổ ôm lấy đầu, "Vì cái gì lại có loại đánh giá này, này cũng quá đáng đi. Tính thương tổn không lớn, nhưng tính vũ nhục lại cực mạnh đó!"

"Kẽo kẹt ~" cửa bị đẩy ra.

Một thân ảnh cao gầy cầm cái chén đi đến, "Phanh" mộ tiếng, chén tùy ý bị đặt trên bàn, nước thuốc bên trong thậm chí còn bắn ra vài giọt, nhìn ra được người này tâm tình không quá tốt.

Người tới này đúng là Thẩm Thôi Anh.

Khương Ngâm thật cẩn thận mà nhìn xem, vừa lúc đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ nhưng âm trầm của Thẩm Thôi Anh, y run run trốn lại vào trong ổ chăn.

"Hệ thống, ta sợ quá aaaa."

Hệ thống 661: "Không sao, từ trước đến nay hắn ra tay luôn dứt khoát lưu loát, tuyệt đối sẽ không làm ngươi trước khi chết cảm giác được chút đau đớn nào."

Khương Ngâm: ......Ngươi vừa nói như vậy ta lại càng sợ hãi.

"Tỉnh rồi sao còn không tới đây?" Thẩm Thôi Anh nhàn nhạt nâng mắt lên, hắn nhìn chằm chằm Khương Ngâm, con ngươi đen nhánh dọa người, đặt ở trên người có bàn tay đầy gân xanh hiện lên, như là đang cực lực áp chế gì đó.

"Đây chính là thuốc mà sư tôn tự tay làm vì ngươi a....." Chén nhẹ nhàng bị đẩy đến trước mặt y, "Sư đệ như thế nào còn chưa uống?"

A a a, hệ thống, ta muốn chết, hắn thế nhưng lại kêu ta là sư đệ!

Rõ ràng trước kia hắn vẫn luôn kêu ta là "này" hoặc là "cái tên kia".

Có phải hay không hắn muốn độc chết ta? Đúng vậy, hắn chắc chắn hạ độc bên trong chén thuốc này.

Hệ thống 661: "...." Sức tưởng tượng của ngươi thật phong phú.

Biểu tình của Khương Ngâm có thể nói là hoảng sợ mà nhìn chén thuốc trước mắt, cứng cổ lui về sau, chính là không chịu uống.

"Làm sao, sư đệ là sợ ta bỏ thuốc bên trong sao?" Thẩm Thôi Anh cười như không cười mà nói, hơi thở trên người càng thêm nguy hiểm dọa người, "Nếu sư đệ sợ hãi thì nói ra, sư huynh có thể ở trước mặt ngươi uống một ngụm nha."

"Không không.....không cần!" Khương Ngâm liều mạng lắc đầu, người ta đã nói như vậy rồi, y tự nhiên chỉ có thể bưng chén lên uống.

Nước thuốc trong chén có chút chua xót, không biết là cái gì, nhưng sau khi uống xong thân thể nháy mắt có sức lực.

"Đúng không, ta sao có thể hạ độc trong chén thuốc, lại nói nếu sư huynh muốn ra tay, cũng nên chờ đến khi sư đệ trở về phòng của mình, đến lúc đó đem xà độc ném vào từ cửa sổ, thần không biết quỷ không hay mà liền thành công, dù sao sau núi có rất nhiều, một con rắn vô ý từ bên trong chạy ra cũng thật bình thường, tra không đến được ta."

"Sư đệ, ngươi nói có đúng hay không?" Thẩm Thôi Anh thần sắc sung sướиɠ mà cười, bừng tỉnh nhận ra lời nói của mình có bao nhiêu kinh khủng.

Khương Ngâm trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, mặt đều bị dọa trắng bệch.

Thẩm Thôi Anh thấy vậy tốt bụng giải thích: "Bất quá, sư đệ lại không làm việc gì chọc cho sư huynh tức giận, sư huynh tự nhiên sẽ không đối xử với ngươi như vậy...."

"Cho nên, hôm nay sư đệ vì cái gì lại cùng sư tôn đi ra sau núi? Vì cái gì -----"

"Lại được sư tôn tự mình ôm xuống?"

Nói xong lời cuối cùng, âm thanh hắn lạnh xuống, mặt mày cũng khắc lên vẻ âm lãnh.

Khương Ngâm bị ánh mắt kia nhìn qua, nháy mắt run lên, run run rẩy rẩy đem toàn bộ sự việc nói ra: "Không....không làm gì cả! Hôm nay sư tôn mang ta đi ra sau núi là để ngộ đạo, nhưng ta không biết sao lại ngất xỉu, tỉnh lại liền ở chỗ này rồi."

"Ta cái gì cũng không biết!"

Điều y nói đích thị là sự thật, nếu Vệ Từ có tới phỏng chừng cũng chỉ có thể nói như vậy, rốt cuộc rồng nước gì đó nghe quá rợn người, nói ra cũng sẽ không có người tin tưởng.

Ánh mắt Thẩm Thôi Anh chăm chăm nhìn y, mãi đến khi thiếu niên ở dưới ánh mắt hắn mà phát run, hắn mới tin lời đối phương nói.

Hắn chỉ là....Quá mức chấn kinh, thế cho nên có chút khó có thể tin.

Hắn lần đầu nhìn thấy Vệ Từ như vậy.

Khấp Thủy Kiếm Quân trong truyền thuyết lãnh tâm lãnh tình, một lòng chỉ vì đại đạo, người trong Tu chân giới ngưỡng mộ hắn đếm không hết, rất nhiều nữ tu thậm chí không cầu danh phận chỉ vì muốn cùng hắn xuân phong nhất độ, đáng tiếc đều bị hắn cự tuyệt.

Cũng bởi vậy, Thẩm Thôi Anh theo thói quen tính đem tình cảm của chính mình đặt ở một nơi thích hợp, là vị trí đồ đệ tôn trọng, ngưỡng mộ, khắc kỷ thủ lễ, đau khổ đè nén tình cảm chính mình.

Một người thanh lãnh cao ngạo như vậy, ngay cả chuyện ái mộ cũng là vũ nhục đối với Vệ Từ.

Vậy mà hôm nay, Thẩm Thôi Anh hắn đã thấy cái gì?

Sư tôn không thích để người khác chạm vào lại tự mình ôm một thiếu niên từ sau núi trở về, biểu tình hắn khó có được ôn hòa, như là ôm trân bảo gì đáng quý lắm, còn săn sóc mà dùng áo tay áo che đi ánh mặt trời cho y.

Ngay cả hắn muốn duỗi tay giúp cũng cự tuyệt, buổi chiều lại tự mình vì y nấu thuốc, còn đem người này ôm vào phòng ngủ, đặt y trên giường của mình.

Rốt cuộc y có tài đức gì?

Hắn nhìn thiếu niên trước mắt sợ tới mức run bần bật như chim cút, hốc mắt đối phương đỏ bừng, còn yếu ớt kêu: "Thật sự chỉ có bấy nhiêu thôi!"

Thẩm Thôi Anh lộ ra một nụ cười vừa tàn nhẫn lại nguy hiểm: "Tốt nhất là như vậy....."

Khương Ngâm: "......"

Khương Ngâm càng sợ hãi hơn.