Chương 15: Nụ hôn đầu tiên???

“Ưm, sao lại nóng như vậy?”

Lương Ánh Nhiễm mơ màng mở miệng, hai má cô ửng hồng đến bất thường, cô đưa tay kéo kéo cổ áo vừa kéo vừa đi vào toilet.

Không để ý tới ở bên ngoài toilet có người, cô liền đυ.ng vào người nọ, cả người đều ngã vào trong lòng đối phương. Cả người đều được bao phủ bởi khí chất nam tính độc nhất vô nhị của người nọ, bàn tay vững vàng đờ lấy thắt lưng

cô, đôi mắt nhỏ hẹp híp lại nhìn chằm chằm vào cô.

“Ôi, thật xin lỗi.” Cô rụt rè nói.

Lương Ánh Nhiễm đẩy đẩy người đàn ông, muốn lùi lại nhưng anh lại không chịu buông tay.

“Này, làm ơn thả tôi ta.”

Giọng nói cô mềm nhũn, cả người cô đều nóng ran từng giọt mồ hôi nhỏ giọt trên trán.

Trình Cảnh Nghiên ngoảnh mặt làm ngơ, đôi mắt đen nhánh mạnh mẽ khóa trụ cô, tựa như một con báo chuẩn bị săn mồi.

Cô bị nhìn đến hoảng sợ, chật vật cúi đầu. Ly rượu màu sắc sặc sỡ mà cô uống hình như đã được bỏ thuốc kí©ɧ ŧìиɧ, đến lúc này thuốc kí©ɧ ŧìиɧ trong cơ thể cô mới bắt đầu phát huy tác dụng.

Hai chân Lương Ánh Nhiễm như nhũn ra, cô giống như một con mèo nhỏ đang nằm nũng ở trong lòng anh. Bàn tay nhỏ bé khó chịu đẩy người anh cách xa cô ra một chút, nhưng cô lại không có thêm một chút sức lực nào, giống như dục

cự còn nghênh, giọng nói mềm nhũn như đang thì thầm những lời vô nghĩa.

“Trình Cảnh Nghiên, anh, anh mau buông tôi ra.”

Ánh mắt người đàn ông lóe lên như có điều suy nghĩ,

Mỗi lần giả vờ cư xử tốt, cô đều lịch sự gọi anh là quản lý Trình. Hóa ra, cô có biết tên anh.

Trình Cảnh Nghiên vươn tay xoa xoa khóe mắt đỏ hoe của cô, bàn tay còn lướt qua má sau đó nắm lấy cằm của cô khiến cô phải ngẩng đầu nên nhìn anh.

Một giây sau, đôi môi mỏng không chút sai sót đặt vào môi cô.

Khoảnh khắc môi hai người chạm vào nhau. Lúc đó anh đã nghĩ rằng cái miệng nhỏ này trời sinh chính là được dùng để hôn anh.

Theo bản năng của đàn ông, Trình Cảnh Nghiên mυ"ŧ đôi môi mềm mại ướŧ áŧ của cô, cô khinh hoảng mở miệng định nói gì đó nhưng không ngờ đầu lưỡi của anh lại nhân cơ hội xâm nhập vào trong, tham lam xâm chiếm công thành tấc

đất. Lương Ánh Nhiễm trừng mắt nhìn, lúc đầu cô còn muốn phản kháng, nhưng sau đó bị anh hôn cho mềm nhũn người liền gây ngô đáp lại.

Trình Cảnh Nghiên ấn cô lên tường, thâm tình lại kịch liệt, ngay cả lớp son môi cũng bị anh nuốt mất, vị ngọt xen lẫn với mùi rượu thoang thoảng, mạnh mẽ đoạt hết tất cả.

Lưỡi của cô bị mυ"ŧ đến tê dại, cảm giác tê dại run rẩy như bị điện giật truyền ra từ đầu lưỡi, lưng cô khẽ run lên, suýt chút nữa thì không thở ra hơi, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

“Ưm’’

Âm thanh nhỏ bé yếu ớt, mềm mại lướt qua tai anh như một bông hoa. Môi mỏng hơi mở ra, nhìn như có vài sợi chỉ bạc ở giữa cánh môi hai người, hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, sương mù dày đặc.

Lông mày người đàn ông hơi rũ xuống, nhìn cánh môi hồng thuận của cô, liền thấp giọng hỏi:

" Nụ hôn đầu tiên?”

“Ân” Cô nhẹ nhàng gật đầu, vẫn còn thở hổn hển.

Sự thật này cũng không thể khiến anh kiềm chế được du͙© vọиɠ, tim đập thình thịch.

Trình Cảnh Nghiên hài lòng nhếch khóe môi, giọng nói trầm thấp có chút khàn khàn.

“Thật tốt, tôi cũng vậy.”....