Chương 11

Hạ Ninh thấy rất lạ, cậu không thích những người bạn kia tới gần Văn Quân Hạc, nhưng bản thân cậu lại chẳng thể hòa nhập vào thế giới của anh được. Khi đó Hạ Ninh nghĩ, bọn họ đúng là một cặp tình nhân sai trái nhất thế giới.

Văn Quân Hạc sống trong thế giới của anh, từ đầu Hạ Ninh đã không ngoan ngoãn. Sau đó, cậu xúc phạm tới Văn Quân Hạc quá nhiều lần, dần hiểu được hình như anh sẽ không rời khỏi mình, cũng không làm nữa. Nhưng cậu đó cậu không biết Văn Quân Hạc bị cha mình uy hϊếp mới chịu ở lại bên cạnh cậu.

Cậu nhớ rõ lần đầu tiên của bọn họ là ở khách sạn, vào lúc tốt nghiệp cấp 3, Hạ Ninh hơi say, dẫn Văn Quân Hạc đi thuê phòng.

Văn Quân Hạc đứng bên giường, nhìn Hạ Ninh cởϊ qυầи áo ra, anh từ từ cụp mắt rồi nói mình đi tắm.

Sau khi anh ra khỏi phòng tắm, tóc anh hơi ướt, Hạ Ninh ôm lấy cổ anh một cách hưng phấn, còn hôn anh.

Ban đầu Văn Quân Hạc rất bị động, sau đó có lẽ là bị hôn nên giận dữ.

Trải nghiệm lần đầu cũng không ổn lắm, Văn Quân Hạc không bật đèn, Hạ Ninh cứ tưởng là anh ngại.

Lúc tắt đèn, hai người bèn lăn lộn cùng nhau, Văn Quân Hạc chẳng biết làm gì, Hạ Ninh chỉ đành tự bôi trơn cho mình. Cậu giơ tay lấy bαo ©αo sυ ở đầu giường, ai ngờ bαo ©αo sυ lại siết Văn Quân Hạc quá chặt, anh nhíu mày ném bao đi, giữ chặt mông Hạ Ninh rồi ấn vào. Ban đầu thật sự rất chặt, sau đó đi vào mới trơn.

Văn Quân Hạc không biết điều chỉnh mức mạnh yếu, anh cứ đẩy eo đến mức bụng Hạ Ninh phải ưỡn lên, nửa người trên căng thẳng. Cậu bám chặt lấy đầu giường, run rẩy đến mức không thể nói nên lời được một câu nào, chỉ có thể há miệng kêu rên.

Mà Văn Quân Hạc lại rất mạnh, trước khi làm, anh đã cảnh cáo Hạ Ninh rồi, anh sẽ chẳng nói gì, chỉ im lặng thúc đến nơi sâu nhất. Ngoài lúc bắn tinh, anh thở dốc nặng nề ra thì tất cả thời gian còn lại, anh chỉ im lặng.

Nhưng điều khiến Hạ Ninh có ấn tượng sâu sắc là… cậu lại là người bị làm tới mức nước mắt rưng rưng, khó mà xoay eo được.

Nhưng Văn Quân Hạc lại là người kinh hồn bạt vía, cúi đầu như nụ hoa, hệt như người bị đè là anh chứ không phải cậu, cuối cùng cậu còn phải đi an ủi anh.

Hạ Ninh nhẹ nhàng nói, “Tôi biết.”

Cậu biết là không có ai thích cậu.

Trên mặt Văn Quân Hạc không có biểu cảm gì, sau khi về tới nơi, chẳng bao lâu sau, có người gõ gõ lên chỗ Hạ Ninh làm.

“Ấn đồng ý đi, tôi chuyển khoản cho cậu.”

Hạ Ninh thấy Văn Quân Hạc kéo cậu vào nhóm, cậu là người đã xóa thông tin liên lạc của Văn Quân Hạc trước, vì cậu sợ mình không nhịn được muốn đi tìm anh. Cậu còn giữ weixin lúc trước, điều chỉnh trạng thái hoạt động thành chỉ mình cậu thấy được, có lúc cậu sẽ dạo quanh vòng bạn bè, xem ảnh chụp chung của bọn họ với Văn Quân Hạc.

Hạ Ninh vừa định nói không cần, Văn Quân Hạc đã giục cậu nhanh lên, công việc cũng cần thiết cái này.

Hạ Ninh nhìn avatar của Văn Quân Hạc, qua nhiều năm cũng chẳng thay đổi. Đó là một ngày xuân, cậu và Văn Quân Hạc cùng ngồi trên sân thượng trường học. Hạ Ninh rất sầu vì dị ứng hoa liễu. Cậu ngồi hơi cao, đung đưa hai chân liên tục, đang ăn một cây kem vị dâu, than thở về việc hôm nay chân cậu bị trật vì bị người ta chen chúc trong lúc xem anh chơi bóng. Cậu giơ chân lên cho Văn Quân Hạc xem, còn nói là mình đau, tức giận nói sao có nhiều người thích Văn Quân Hạc như thế.

Văn Quân Hạc ngửi thấy mùi dâu trên người cậu, anh cúi đầu nhìn thoáng qua cẳng chân của cậu, nghĩ tới cảnh cậu chen lấn với nhóm mấy cô gái kia, “Đau à?”

Hạ Ninh gật đầu.

“Đáng đời.”

Hạ Ninh ôm anh, gác cằm lên vai anh, khờ dại mà hồn nhiên, “Em biết ngay là anh sẽ nói như thế thôi, Văn Quân Hạc, anh đúng là người bạn trai vô tâm nhất trên đời này.”