Chương 10: Em nghĩ là cậu ấy… bịa ra

Trên đường về nhà, Hạ Ninh luôn nhìn ra cửa sổ.

Sau khi tới trạm xe, cậu đi tới dưới lầu, chợt thấy xe Chu Kỷ đỗ ở ven đường, chìm trong bóng đêm. Thân xe đang nhúc nhích, nếu không phải Hạ Ninh quan sát vài lần, suýt thì cậu đã không nhận ra.

Hạ Ninh đi tới, cúi người gõ cửa kính xe, tiếng động bên trong chợt trở nên lớn hơn. Một người đàn ông mở cửa kính xe ghế phụ xuống, tiếng chốt mở cùng với tiếng “cút” trong hơi thở dồn dập của Chu Kỷ vang lên.

Hạ Ninh thấy rõ người kia mặc áo da bó sát người, kiêu ngạo ngang tàng, tóc rất rắn. Người kia liếc nhìn Hạ Ninh với ánh mắt rất sắc bén, cúi người cười bỡn cợt, khàn khàn nói với Chu Kỷ đang ở trong xe, “Hóa ra anh thích kiểu này à?”

Hạ Ninh nghi ngờ, hoang mang.

Người kia tiếp tục nói, “Bây giờ cha đã giao sản nghiệp khu phía nam cho em rồi, không ai đuổi em đi được, anh quyết định xem có nên ép em dùng sức mạnh hay không.”

Hạ Ninh cảm giác ánh mắt của người kia như muốn cắt mình ra, cậu căng thẳng nuốt nước bọt, hình như người đàn ông kia cảm nhận được cậu đang sợ hãi, hắn bật cười rồi châm một điếu thuốc, cất bước bỏ đi.

Chu Kỷ, “Ngại quá, làm cậu sợ rồi, Hạ Ninh, cậu lên nhà trước đi.”

Hạ Ninh nhìn Chu Kỷ, nghe giọng điệu của anh ta có vẻ không vui. Anh ta nhìn thẳng về phía trước, siết chặt lấy tay lái.

Hạ Ninh nhìn thấy được, cổ áo của Chu Kỷ bị kéo nhăn nhúm.

“Vậy… tôi lên nhà trước đây.”

Khi Chu Kỷ về tới nhà, anh ta đã khôi phục vẻ ôn hòa ngày thường, nói cái người kia là em trai cùng cha khác mẹ của mình, tên là Chu Sùng.

“Lúc còn nhỏ bọn tôi có mâu thuẫn, nó luôn tỏ ra thù địch với tất cả những người tới gần tôi.” Chu Kỷ nói, “Nhưng tôi sẽ để cậu đi xa một tí.”

Hạ Ninh khựng lại, cậu ấp úng, “…Anh Kỷ, cổ anh…”

“Hả?

Hạ Ninh chỉ vào cổ, “Để lại dấu…”

Vẻ mặt của Chu Kỷ trở nên phức tạp ngay tức thì.

Hạ Ninh đã không còn là người hỏi han tới cùng, không hiểu ánh mắt của người khác như trước, cậu không hỏi nhiều đã về phòng, rất là tri kỷ.

Mấy hôm nay, Chu Kỷ không ăn cơm trưa cùng Hạ Ninh, cho nên một mình Hạ Ninh đi ăn cơm cà chua ở khu ẩm thực. Cậu cầm một chai nước chanh, đang định đi tính tiền thì chợt có một bàn tay cầm chai cà phê, đặt xuống cạnh quầy thu ngân.

Giọng điệu của Văn Quân Hạc như không hề dao động, “Cậu thanh toán giúp tôi đi, tôi không đem theo ví tiền và điện thoại.”

Thế là Hạ Ninh thanh toán hộ cả Văn Quân Hạc, trên đường về, đột nhiên Văn Quân Hạc hỏi, “Cậu có tham gia tiệc họp lớp mấy ngày nữa không?”

Hạ Ninh, “…Tôi không biết.”

Lúc trước vì mọi người không có thiện cảm với cậu, đa số mọi người trong lớp đều ái mộ Văn Quân Hạc, họa vô đơn chí, cậu lập tức bị cả lớp cô lập.

Cậu nhớ khi mình tốt nghiệp, cậu đã bị ủy viên học tập đá khỏi nhóm lớp vì thù cũ.

Sau đó, vòng bạn bè của Văn Quân Hạc dần thay đổi, Hạ Ninh không tài nào với tới được.

Hạ Ninh không biết là Văn Quân Hạc không biết, hay là anh giả vờ không biết.

“Những người bạn lúc trước của cậu đâu… tên Mạnh Hiên kia?”

Lúc trước, Mạnh Hiên là đàn em của cậu.

Hạ Ninh nghe thấy cái tên kia, sắc mặt cậu cứng đờ, siết chặt chai nước chanh, giật mình nói, “Đã lâu rồi… bọn tôi không nói chuyện.”

Văn Quân Hạc nheo mắt, “Xem ra đúng là không ai thích cậu.”

Nếu lúc trước, Hạ Ninh mà nghe anh nói như thế, chắc chắn cậu sẽ gào la phản bác, cho thấy bên cạnh cậu vẫn còn có nhiều người đi theo mình, chỉ cần một cú điện thoại là có một đống người tới chơi.

Lúc trước, Hạ Ninh thích chơi bời, Văn Quân Hạc không đi cùng cậu. Có một lần cậu tức giận tổ chức tiệc họp mặt, tìm một đám người tới nhà bọn họ chơi. Khi Văn Quân Hạc về nhà thấy khắp nơi lộn xộn, Hạ Ninh say sưa lờ đờ, thấy Văn Quân Hạc đi tới gần mình hơn.

“Hạ Ninh, cậu được lắm.”

Hạ Ninh nhớ lại giọng nói vô cùng lạnh lùng của Văn Quân Hạc, thật ra cậu cũng đâu có thích chơi bời đến thế, khi dẫn người ta tới nhà là cậu đã hối hận. Lúc Văn Quân Hạc tức giận bỏ đi, cậu lại hối hận cùng cực, chạy tới dỗ người ta.