Chương 12

Trong lời nói phàn nàn của Hạ Ninh, Văn Quân Hạc bảo cậu đừng lau nước bọt lên quần áo tôi, sau đó anh cầm chiếc máy ảnh chức năng rất cũ để chụp ảnh hoàng hôn.

Qua rất nhiều năm, cho nên bây giờ nhìn lại chỉ cảm thấy như chênh lệch quá nhiều.

Hạ Ninh từng muốn tặng cho Văn Quân Hạc một chiếc điện thoại mới, Văn Quân Hạc nghiêm túc nói với cậu, sau này anh sẽ có tất cả những thứ này, bây giờ anh không cần, cũng không muốn có.

Hạ Ninh suy nghĩ, rốt cuộc mình thích Văn Quân Hạc ở điểm nào, chắc là do ngạo khí và thiên phú của anh? Anh không hề oán hận vì xuất thân nghèo khổ của mình, mà là cất từng bước vững vàng ra khỏi đầm lầy, cho nên ai cũng thích anh.

Có thể nói, tất cả những ấm ức mà anh phải chịu nhiều nhất là do Hạ Ninh gây ra cho anh.

Hạ Ninh hiểu rõ cha mình, tác phong làm việc của ông rất dứt khoát, nói một không nói hai, kiêu ngạo không nể mặt ai, rất hiểu việc thượng đội hạ đạp. Nghĩ bằng đầu ngón út cũng biết là ông không hề lịch sự với Văn Quân Hạc.

Tối nay lại tăng ca, Văn Quân Hạc mua bữa ăn khuya cho mọi người. Anh nhận ra Hạ Ninh hoàn thành công việc rất nhanh là vì tránh mặt anh, ngay cả bước chân của cậu cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

Bỗng nhiên Văn Quân Hạc thấy buồn cười, sau khi anh về nước, lần đầu tới thăm người thầy có ơn với mình thời đại học. Nhờ người thầy này mà anh mới có thư đề cử đi du học. Văn Quân Hạc mua một bộ trà cụ, thầy cứ bảo anh tiêu pha quá chừng.

Hai người bọn họ tán gẫu về những chuyện xảy ra trong mấy năm này, bỗng nhiên, thầy hỏi, “Bây giờ bạn trai của em sao rồi?”

Sau đó, Văn Quân Hạc không cười được nữa.

“Chia tay ạ.”

Thầy kinh ngạc nhìn anh.

Văn Quân Hạc, “Cậu ấy chủ động chia tay với em.”

Thầy còn tưởng mình nghe nhầm, “Không phải chứ, nhìn cậu ấy rất thích em.”

Văn Quân Hạc cười gượng, “Làm sao thích nhiều như thế, em du học không lâu là cậu ấy đã tìm người khác rồi, cứ thế thôi, yêu không yêu cái gì đâu.”

Thầy lại hơi đăm chiêu, “Chẳng phải nhà cậu ấy có biến cố lớn sao? Sau khi em ra nước ngoài, có một lần cậu ấy muốn muốn làm thủ tục đi học lại, nhưng tài liệu không đầy đủ, bởi vì cậu ấy đã mắc chứng trầm cảm nên mới nghỉ học, cần phòng tâm lý của trường đánh giá cho kết quả. Nhưng điều kiện tâm lý của cậu ấy không phù hợp với điều kiện nhập học, trường học đã từ chối đơn xin của cậu ấy. Khi đó, người đang làm ở phòng tâm lý là vợ thầy, thầy bắt gặp cậu ấy đi ra từ phòng giáo vụ. Hôm ấy còn có mưa lâm râm, một mình cậu ấy đứng ở phía sau trường học khóc nức nở suy sụp. Thầy cũng biết là lòng tự trọng của thanh niên bây giờ rất cao nên không tiện tới an ủi, bèn nhờ vợ quan tâm tới bệnh tình của cậu ấy một tí, cũng biết là cậu ấy đang tích cực chữa trị. Một năm sau đó, có lần thầy nhìn thấy cậu ấy trong trường, chắc là hết bệnh rồi nên mới thả lỏng.”

Văn Quân Hạc, “…Cậu ấy không nói cho em biết cậu ấy nghỉ học vì chứng trầm cảm, chỉ nói là tạm thời không muốn đi học, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Cậu ấy luôn nghĩ là làm, không hề tỏ ra khác thường gì trước mặt em, em nghĩ là cậu ấy… bịa ra.”

Hạ Hoành Hưng làm rất nhiều chuyện xấu, nhưng vẫn còn chừa đường lui cho con mình, sau khi ông ta gặp chuyện, có vài nhóm người tới chỗ bọn họ sống để rình rập xem sao, thậm chí còn dúi tiền.

Văn Quân Hạc cho rằng, tuy Hạ Ninh không được sống an nhàn như trước, nhưng cũng không đến mức quá kém, hóa ra Hạ Ninh không tim không phổi cũng sẽ trầm cảm.

----

Moè: Mình có hỗ trợ nạp vàng rẻ hơn nạp thẻ cào để đọc truyện, mọi người liên hệ qua zalo 0399938623 để được hướng dẫn nhé