Chương 3: Lúc đi đừng đút tay vào túi

Trước khi xuyên qua Giản Nhược Trần sắp trở thành cảnh sát, đang là thời điểm cậu muốn làm cảnh sát nhất.

Không ngờ lại có kẻ ngốc nói ra nguyện vọng của cậu.

"Ồ." Giản Nhược Trầm nhìn chằm chằm Sài Kình Vũ rồi cười khẽ một tiếng, "Cậu thật thú vị."

Sài Kình Vũ bị nhìn chằm chằm thì mất tự nhiên, toàn thân run lên, nhịn không được bắt đầu rung đùi.

Lạ thật, sao Giản Nhược Trầm lại bình tĩnh thế chứ?

Cậu bị tình nghi là tội phạm gϊếŧ người, bị cảnh sát thẩm vấn điều tra, còn bị kẻ khác khıêυ khí©h vô cớ.

Sao vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Gót giày Sài Kình Vũ gõ xuống nền phòng thẩm vấn lạch cạch.

Chân hắn đang run, một lát sau tay cũng mất khống chế run rẩy, sau đó bàn cũng rung lạch cạch.

Cảnh sát Chung đè bàn không được nên nhíu mày hỏi: "Cậu run gì hả?"

Tiếng gót giày gõ xuống sàn nhà dừng lại.

Sài Kình Vũ giật mình.

Giản Nhược Trầm nói: "Đương nhiên cậu ta run vì vừa xấu hổ vừa căng thẳng rồi. Về mặt y học, khi một người căng thẳng thì adrenaline sẽ tăng nhanh, để giảm bớt căng thẳng, cơ thể con người sẽ tạo ra một số phản ứng theo bản năng như rung đùi chẳng hạn."

Yết hầu Sài Kình Vũ nhấp nhô, mất tự nhiên rụt hai chân lại, muốn giấu dưới gầm ghế.

Giản Nhược Trầm vờ như không thấy, "Rung đùi có thể phân tán sự chú ý và giảm bớt sự ngượng ngùng khi bị người khác nhìn. Nếu không thành công...... có nghĩa là cậu ta quá căng thẳng, adrenaline tiết ra quá nhiều, sau đó sẽ biến thành như bây giờ."

Cậu hất cằm ra hiệu cho hai cảnh sát nhìn tay Sài Kình Vũ, "Tay run lẩy bẩy."

Sài Kình Vũ đan hai tay vào nhau, muốn chứng tỏ mình không phải như Giản Nhược Trầm nói nhưng vô ích.

Hắn vẫn đang run.

Giản Nhược Trầm khép bốn ngón tay đặt lên hai tấm ảnh trên bàn, ngón cái trượt nhẹ một cái, ảnh chụp lập tức nằm gọn trong lòng bàn tay.

"Đừng lo, thật ra vụ án này có phá được hay không chủ yếu là dựa vào cậu đấy."

Sài Kình Vũ hoang mang, "Cái gì? Tại sao?"

Giản Nhược Trầm nói thầm vì tôi "mất trí nhớ", không biết bất kỳ manh mối nào chứ sao.

Cậu không trả lời mà lắc lắc bức ảnh để thu hút sự chú ý của Sài Kình Vũ, "Cậu nghĩ kỹ lại xem, có người nào vừa ghét cậu vừa chướng mắt tôi, còn cực kỳ hận Phùng Gia Minh không?"

"Hai chúng ta đều không ở nội trú nên chắc chỉ gặp nhau trong lớp chuyên ngành. Nếu bình thường cậu không nói xấu sau lưng thì rất có thể khi cậu công khai bắt nạt tôi đã bị ai đó thấy được. Người thỏa mãn cả bốn điều kiện này cũng không nhiều đâu."

Sau khi dứt lời, phòng thẩm vấn yên tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Cảnh sát Chung và Trần Vân Xuyên liếc nhau, đều thấy được vẻ kinh ngạc trong mắt đối phương.

Họ thẩm vấn Sài Kình Vũ và Giản Nhược Trầm cùng lúc là để thu thập thêm thông tin trong lúc hai người tranh luận trao đổi.

Nhưng Giản Nhược Trầm thật quá chuyên nghiệp.

Logic chính xác, thận trọng từng bước, từ lúc vào phòng không hề nói một câu thừa thãi.

Trần Vân Xuyên dằn xuống nỗi chấn động, thuận miệng bảo Sài Kình Vũ: "Cậu nghĩ kỹ vào, rà soát những người không ưa cậu trước đi."

Cô đưa cho Sài Kình Vũ một tờ giấy và một cây bút, "Vừa nghĩ vừa viết cũng được, cứ từ từ mà viết."

Sài Kình Vũ cúi thấp đầu, cầm bút viết mấy cái tên ra giấy rồi do dự gạch đi vài cái.

Giản Nhược Trầm nhìn một hồi, bụng sôi ùng ục.

Đói quá. Chẳng biết La Bân Văn ở ngoài sao rồi.

Dù sao ghế da thật trong Porsche cũng thoải mái hơn ghế đẩu không tựa lưng trong phòng thẩm vấn.

Nếu có điện thoại thì tốt rồi, có thể gọi La Bân Văn đi mua bữa khuya, nhân tiện tạo mối quan hệ với cảnh sát luôn.

Giản Nhược Trầm ngẩn ngơ một hồi, vừa hoàn hồn thì nghe thấy cửa phòng thẩm vấn bị gõ hai lần.

Trần Vân Xuyên đứng dậy mở cửa, trông thấy La Bân Văn nho nhã lịch sự chìa túi giấy trên tay ra, "Đây là bữa khuya thiếu gia nhà tôi chuẩn bị cho các vị cảnh sát, không còn sớm nữa, thiếu gia nhà tôi cũng chưa ăn tối, giờ lại đang sốt, xin hỏi có thể cho cậu ấy nghỉ ngơi một lát được không."

Giản Nhược Trầm: ......

La Bân Văn không hổ là quản gia vàng trong truyện, quá giỏi đoán ý, quá biết cách xử sự.

Còn tâm linh tương thông với cậu như thế nữa!

"Đây không phải Hoàng Ký sao?" Trần Vân Xuyên trợn mắt há hốc mồm nhìn logo vương miện mạ vàng trên túi giấy, "Tôi nghe nói cháo rẻ nhất của tiệm này cũng phải 2000 một tô lận đó."

Giản Nhược Trầm: Phụt!

Cái gì?

2000 một tô? (~6,8 triệu)

La Bân Văn cười híp mắt, "Thiếu gia cố ý dặn tôi đi mua đấy. Các vị làm việc vất vả rồi, ở đây có năm tô cháo vi cá, còn có mấy món ăn kèm nữa."

Ông dặn dò Giản Nhược Trầm: "Bên cạnh có thuốc hạ sốt, ăn xong nhớ uống nhé."

Giản Nhược Trầm hoang mang đứng dậy cầm túi giấy. Còn chưa mở ra mà mùi thơm đã quanh quẩn nơi chóp mũi khiến người ta thèm thuồng.

Cậu nhìn Trần Vân Xuyên.

Trần Vân Xuyên xua tay, "Quý giá quá."

Cô thật sự không ngờ có ngày mình sẽ dùng từ "quý giá" cho một tô cháo!

"Cậu ăn đi."

Giản Nhược Trầm mở túi giấy ra, nhìn thấy năm tô sứ giữ nhiệt đậy nắp nhựa được xếp chồng lên nhau, mỗi tô chỉ to bằng nắm tay của đàn ông trưởng thành.

Cậu khép túi lại, cảm thấy trong lòng bất ổn.

2000 tệ, một tô cháo cỡ nắm tay.

Nhưng 10 tỷ cất trong thẻ, chỉ riêng tiền lãi mỗi ngày đã gần 100 ngàn. (~343 triệu)

Sau đó số lãi này sẽ giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng to.

À, vậy thì không sao......

Giản Nhược Trầm hăng hái nói, "Không sao, một mình tôi cũng chẳng ăn hết, để nguội không ngon đâu, ăn chung đi."

Cậu quay đầu nhìn La Bân Văn: "Còn chú? Ăn chưa ạ?"

La Bân Văn sững sờ, không ngờ Giản Nhược Trầm sẽ quan tâm mình, "Tôi ăn rồi, cậu đừng lo."

Ông lùi lại mấy bước rồi khom người cẩn thận đóng cửa lại.

Ưu nhã, quá ưu nhã.

Giản Nhược Trầm chia cháo cho Trần Vân Xuyên và cảnh sát Chung, còn cầm một tô đặt vào tay Sài Kình Vũ.

Sài Kình Vũ đã viết kín nửa trang giấy, trên đó toàn những người được khoanh vùng.

Hắn thảng thốt, "Cháo vi cá Hoàng Ký? Đắt như vậy...... sao cậu lại cho tôi?"

Lúc nãy hắn ngoài mạnh trong yếu, nói mà không lựa lời.

Chẳng lẽ Giản Nhược Trầm không hề để bụng sao?

Giản Nhược Trầm nói: "Không sao, ăn đi."

Năm tô chỉ là một phần mười tiền lãi mà thôi, hình như cậu còn được chia cổ tức nữa.

Xài không hết, không thể nào xài hết.

Cậu múc một thìa vào miệng, hương vị đậm đà và mùi thơm từ vị giác xộc thẳng lên mũi.

Sang, quá sang.

Giản Nhược Trầm nuốt xuống ngụm đầu tiên rồi chế nhạo: "Nếu cậu thật sự phạm tội thì pháp luật sẽ trừng trị cậu, có thể đây chính là bữa ăn ngon cuối cùng của cậu đấy."

Cơm chặt đầu.

Sài Kình Vũ: ......

Hắn nắm chặt thìa sứ nhỏ được chế tác tinh xảo, nhận ra người này thật sự không để những kẻ mình ghét vào mắt.

Đối với Giản Nhược Trầm, bọn họ thậm chí còn không quan trọng bằng tô cháo trước mặt.

Hệt như cục đá ven đường, muốn đá thì đá.

Giản Nhược Trầm hoàn toàn khác xa trong truyền thuyết, ít nhất không hề nhát gan, cũng chẳng vụng về trong giao tiếp.

Bốn người ăn xong bữa khuya, cảnh sát Chung chủ động đứng dậy dọn bàn rồi đi vứt rác, lúc trở lại đem theo hai ly nước nóng.

Hắn nhấm nháp hương vị vi cá trong miệng rồi nhìn Giản Nhược Trầm, "Không ngờ hôm nay được hưởng phúc của nhân chứng, món này bình thường tụi tôi ăn không nổi đâu. Cậu uống hớp nước nóng rồi uống thuốc đi."

"Cảm ơn."

Giản Nhược Trầm nhận lấy nước uống thuốc, cả người ấm áp hẳn lên.

Cậu bưng ly nước còn lại, nhìn Sài Kình Vũ hỏi, "Sao rồi? Nhớ ra chưa?"

Sài Kình Vũ: "Tôi vẫn chưa......"

Hắn khựng lại, bỗng nhiên rùng mình một cái rồi sợ hãi nhìn trang giấy chi chít chữ trong tay, nhìn xoáy vào một cái tên.

Giản Nhược Trầm quan sát vẻ mặt hắn.

Hơi thở dồn dập, con ngươi co lại, cơ mắt căng cứng, lông mày hơi nhếch lên.

Kinh ngạc và sợ hãi.

"Xem ra cậu nhớ rồi nhỉ."

"Sao cậu biết?" Sài Kình Vũ vô thức hỏi.

Hắn không kịp hỏi đến cùng mà vội vã mở miệng, "Đúng vậy, tôi nhớ ra rồi. Người thỏa mãn cả bốn điều kiện kia là Hoắc Tiến Tắc!"

Bàn tay cầm tờ giấy của Sài Kình Vũ lại bắt đầu run.

Hắn nhìn sang Giản Nhược Trầm, "Trong trường có rất nhiều người chướng mắt cậu, ghen tị với cậu. Nhưng cậu chưa bao giờ gây gổ với ai, người có khả năng hận cậu chỉ có một thôi, chính là Hoắc Tiến Tắc! Điểm số của Hoắc Tiến Tắc không cao bằng cậu nên chỉ đứng hạng nhì, không xin được học bổng đặc biệt."

Sài Kình Vũ thở dốc một hơi, "Hoắc Tiến Tắc hận tôi vì tôi từng đoán hắn trộm đồ của quán cơm, hại hắn mất việc làm thêm. Suốt một thời gian dài hắn không thể tìm việc mới nên cuộc sống rất eo hẹp."

"Một tuần sau khi hắn mất việc làm thêm, Phùng Gia Minh gọi hắn lên sân thượng, Phùng Gia Minh xưa nay nam nữ không kị. Tôi nghe nói Hoắc Tiến Tắc đã chơi bời với Phùng Gia Minh một thời gian, vì vậy dạo này tình hình tài chính của hắn khá tốt."

Sắc mặt Sài Kình Vũ trắng bệch, "Tôi từng trêu cậu trong lớp giải phẫu, nói cậu đẹp quá, nhìn không giống con trai. Hoắc Tiến Tắc là sinh viên cùng khoa với chúng ta, hắn cũng học lớp kia nên chắc đã nghe thấy."

Giản Nhược Trầm tặc lưỡi.

Xem ra động cơ phạm tội của Hoắc Tiến Tắc về cơ bản đã được xác định.

Giờ chỉ còn thiếu chứng cứ nữa thôi.

"Cộc cộc"

Cửa phòng thẩm vấn bị gõ vang, nhân viên thực tập mặc blouse trắng cầm một tờ A4 thò đầu vào, "Madam, chúng tôi tìm thấy một ít mô da trong móng tay Phùng Gia Minh, chắc bị sót lại khi vật lộn với hung thủ. Trong cơ sở dữ liệu không có ai trùng khớp cả. Chị đã tìm được nghi phạm nào để so sánh DNA chưa?"

Giản Nhược Trầm nhận ra anh chàng ngây ngô lắm lời trong lúc điều tra hiện trường này, tuy nhanh mồm nhanh miệng nhưng lòng dạ không xấu, có thể kết bạn được.

Cậu trả lời: "Madam tìm được rồi, đang định đi bắt đây."

Trần Vân Xuyên khoác áo đi ra ngoài, "Nếu không có cậu e là người này chưa nổi lên mặt nước nhanh vậy đâu."

Cảnh sát Chung cũng khen: "Giản Nhược Trầm, cậu thế này sao gọi là phối hợp điều tra được, cậu đến tham gia điều tra thì có."

Giản Nhược Trầm nói đùa, "Trùng hợp thôi, trùng hợp thôi."

Trần Vân Xuyên: "Cậu đã ra khỏi diện tình nghi rồi, muốn về nhà trước không? Nếu sau này cần điều tra thêm thì tôi sẽ gọi cậu."

Giản Nhược Trầm suy nghĩ một giây, "Không, tôi muốn gặp Hoắc Tiến Tắc sớm."

Thật ra trong lời khai của Sài Kình Vũ có một lỗ hổng liên quan đến cậu và Hoắc Tiến Tắc.

Thậm chí lỗ hổng này khiến toàn bộ lời khai của Sài Kình Vũ trở nên rời rạc.

Cậu phải tự mình xác nhận thì mới yên tâm được.

Mối thâm thù đại hận của Hoắc Tiến Tắc đối với Sài Kình Vũ và Phùng Gia Minh đều có liên quan đến nhân phẩm.

Sài Kình Vũ nói xấu hắn trộm đồ.

Phùng Gia Minh xem hắn như đồ chơi.

Nhưng "học bổng" là Giản Nhược Trầm giành được bằng thực lực, Hoắc Tiến Tắc không nên hận một người vì lý do này.

Thực sự hơi gượng ép.

Nếu lý do Hoắc Tiến Tắc kéo "Giản Nhược Trầm" vào vụ án không được xác định.

Vậy lý do thật sự khiến "Giản Nhược Trầm" bị hãm hại là gì?

Giản Nhược Trầm vừa nghĩ vừa đút tay vào túi đi nhanh ra ngoài.

Cậu lơ đãng cúi đầu đếm gạch dưới đất, chẳng mấy chốc đã đến góc rẽ.

Bỗng nhiên một bóng người cao lớn bước ra từ phòng giải khát cách đó không xa.

Giản Nhược Trầm thoáng thấy một người đàn ông cao trên mét chín, mặc áo khoác dài, đang cầm tài liệu đọc.

Cậu vội vàng nghiêng người sang trái để tránh.

Nhưng hai người đều đi sát tường, một người lơ đãng, một người đang đọc tài liệu.

Người kia cũng phản ứng rất nhanh, khi Giản Nhược Trầm bước sang trái để tránh thì người kia cũng bước một bước về phía đó.

Hai người đều né vô cùng tự tin, không ai giảm tốc, cứ thế đâm sầm vào nhau.

Giản Nhược Trầm vấp phải chân đối phương đột nhiên duỗi ra, tay vẫn còn đút trong túi áo, ngay cả rút tay ra để giữ thăng bằng cũng không làm được.

Xong đời.

Cơ thể này chưa rèn luyện bao giờ nên tính linh hoạt rất kém.

Giản Nhược Trầm nín thở, vô thức nhắm tịt mắt, chuẩn bị tinh thần ngã xuống nền gạch, nhưng eo bỗng nhiên bị người túm lại làm cả người nghiêng sang bên, đột ngột ngã vào một l*иg ngực đầy mùi hồng trà.

Trán cậu không nện xuống gạch mà đâm sầm vào ngực người khác.

---------------

Tác giả có lời muốn nói:

Vượng Vượng (tác giả) thò đầu ra: Lão Quan, cậu có cần vợ không?

Quan Ứng Quân: Hả?