Chương 2: Thế giới này hơi nhiều kẻ ngốc

Điều Giản Nhược Trầm muốn làm nhất lúc này là đưa mấy tên điên ngoài vòng pháp luật xem mạng người như cỏ rác trong truyện gốc vào đồn cảnh sát.

Nếu thế giới này không có cảnh sát thì hơi mệt.

Có cảnh sát thì tốt rồi, ít nhất khỏi phải xây dựng đồn cảnh sát từ số không.

Giản Nhược Trầm mượn ánh sáng nhìn nữ cảnh sát trước mặt.

Trần Vân Xuyên khoảng 30 tuổi, tư thế hiên ngang, vẻ mặt nghiêm nghị, thanh liêm chính trực, quang minh lỗi lạc.

Cô gồng mình đứng thẳng, tỏ vẻ đề phòng.

Trên người cô mặc áo gilê màu kaki, bên trong là áo len cổ lọ trắng bó sát người, dây nịt bên hông đeo bao đựng súng và còng tay, phía dưới mặc quần jean rộng màu đen. Chân mang giày đế bằng cao hai ba centimet.

Trần Vân Xuyên cũng ngắm nghía Giản Nhược Trầm.

Cô không ngờ Giản Nhược Trầm lại đẹp như vậy, xanh xao gầy yếu như vậy.

Mấy sợi tóc trắng lòa xòa hai bên má thanh niên bị gió thổi phất phơ, trên má chẳng có chút thịt nào, bộ đồ tối màu rộng thùng thình treo trên người, nhìn trẻ hơn tuổi thật ghi trong hồ sơ.

Đôi mắt màu hổ phách long lanh nước, hai gò má ửng đỏ như bị bệnh, ủ rũ héo úa như quả cà gặp sương giá.

Quá gầy, nhìn chẳng có vẻ gì là đủ sức gϊếŧ người.

Vẻ mặt Trần Vân Xuyên hơi dịu đi, tiến lên một bước hỏi: "Giản Nhược Trầm?"

"Vâng." Giản Nhược Trầm mỉm cười rồi chìa tay ra với Trần Vân Xuyên, "Chào madam."

Trần Vân Xuyên sững sờ, cũng chìa tay ra, "...... Chào cậu."

Ngoại hình này...... quả là tuyệt sắc nhân gian, khi cười lên đôi mắt sáng như sao, hoàn toàn không hợp với những căn nhà lụp xụp cạnh mỏ đá Đại Thượng Thác.

Giản Nhược Trầm hỏi: "Cảnh sát Trần, chị muốn tôi hợp tác thế nào?"

Trần Vân Xuyên: "Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của cậu đi."

"Thì tôi về để lấy giấy tờ mà, ở trong nhà ấy."

Giản Nhược Trầm chỉ vào cửa rồi nhìn hai nam cảnh sát đứng sau lưng Trần Vân Xuyên, ánh mắt dừng lại một giây trên chiếc vali màu bạc trong tay họ, "Các anh đến khám xét à? Cho tôi xem lệnh khám xét đi."

Giọng điệu kia giống hệt câu "cho tôi xem giấy tờ" mà Trần Vân Xuyên nói.

Một nhân viên thực tập trẻ tuổi thoáng giật mình, theo phản xạ có điều kiện giơ lệnh khám xét lên.

Giản Nhược Trầm nhìn lướt qua rồi vén vạt áo khoác dài thượt của mình lên, lấy chìa khoá đưa tới, "Các anh tự mở cửa vào khám xét đi, cảm phiền lấy chứng minh thư giùm tôi luôn nhé, tôi không vào quấy rầy các anh làm việc đâu."

Cảnh sát thuộc bộ phận pháp y: "Hả...... Ờ."

Hắn cầm chìa khóa mở cửa vào phòng rồi ngồi xổm xuống lật xem chồng sách ở góc tường, lơ đãng lật hai cuốn mới định thần lại.

Lạ thật, sao người này biết hắn thuộc bộ phận pháp y chứ?

Hắn đã tự giới thiệu đâu?

Nhân viên thực tập cảm thấy lúc nãy mình móc lệnh khám xét ra hơi mất mặt, vừa khám xét vừa lải nhải với đồng nghiệp.

"Nghi phạm bình tĩnh như vậy chắc trong phòng này chẳng có gì đâu."

"Anh nghĩ cậu ta có phải là hung thủ không? Ngoại hình cậu ta khá đẹp, nhìn không giống kẻ gϊếŧ người cho lắm."

"Anh nói xem làm sao cậu ta biết chúng ta là cảnh sát pháp y? Ơ...... Em nói nhiều thế mà sao anh chẳng nói gì hết vậy?"

Đồng nghiệp của hắn nhíu mày, ngoái đầu nhìn sắc mặt Trần Vân Xuyên rồi quay sang khuyên bảo lính mới bên cạnh, "Đừng tán gẫu nữa."

Hai người lục soát một vòng nhưng chẳng thu hoạch được gì, đành phải tiện tay bỏ chứng minh thư tìm được vào túi đựng vật chứng rồi xách ra đưa cho Giản Nhược Trầm.

Giản Nhược Trầm cầm lấy, trong mắt hiện ra ý cười: "Chỉ có bộ phận pháp y mới xách theo vali bạc đựng đầy đủ dụng cụ khi cảnh sát đến thôi...... Còn thắc mắc gì nữa không? Anh có thể hỏi thẳng tôi."

Nhân viên thực tập lập tức đỏ mặt.

Mặc dù hắn không nói xấu nhưng nói sau lưng bị người ta nghe được...... thực sự rất xấu hổ.

Hắn ngượng ngùng ấp úng: "Xin lỗi."

Giản Nhược Trầm: "Không sao, không trách anh đâu, đi chơi đi."

Nhân viên thực tập: ......

Thà mắng thẳng mặt hắn còn hơn.

Giọng điệu này y như dỗ con nít vậy, hoàn toàn chẳng xem hắn ra gì.

Giản Nhược Trầm lấy chứng minh thư ra khỏi túi đựng vật chứng rồi nhìn lướt qua thông tin trên đó, âm thầm ghi nhớ số chứng minh phòng khi cần đến, sau đó mới giao ra.

Trần Vân Xuyên cầm đèn pin chiếu vào, sau khi xác minh thật giả thì kẹp vào sổ làm việc, "Tạm thời cứ để ở chỗ tôi, hợp tác giải quyết xong việc sẽ trả lại cậu."

Giản Nhược Trầm: "Được, đi thôi."

Đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ, Tây Cửu Long cách mỏ đá Đại Thượng Thác không xa, lái xe 20 phút là đến.

Đám người đi nhanh như chớp nên rút ngắn hành trình xuống còn 10 phút.

Đồn cảnh sát Thâm Thủy Bộ không lớn lắm, tấm bảng đá trên cổng đã cũ xì, bị nước mưa làm ố vàng.

Đêm khuya, ngoại trừ cảnh sát hình sự tăng ca thì trong đồn chẳng còn ai, cực kỳ yên tĩnh.

Giản Nhược Trầm theo Trần Vân Xuyên bảy quặt tám rẽ trong đồn cảnh sát, nửa ngày sau mới vào một căn phòng.

Phòng không rộng lắm, chỉ khoảng bốn năm mét vuông, chính giữa kê một chiếc bàn dài, hai người ngồi đối diện nhau qua bàn.

Trần Vân Xuyên giới thiệu: "Đây là anh Chung, cảnh sát trưởng. Người còn lại thì cậu biết rồi đấy, Sài Kình Vũ."

Giản Nhược Trầm nói thầm trong lòng: Tôi đâu có biết.

Haizz, cái gì cậu cũng không biết, điều duy nhất có thể xác định là "Giản Nhược Trầm" không hề gϊếŧ người. Lát nữa phải giành quyền chủ động về tay mình mới được, nếu không thể nào cũng lộ tẩy cho xem.

Cảnh sát Chung liếc nhìn Giản Nhược Trầm rồi hất cằm nói, "Ngồi đi."

Hắn rút một tấm từ xấp ảnh trong bìa kẹp A4 ra đặt giữa bàn: "Biết Phùng Gia Minh không? Hôm nay có người phát hiện cậu ấy nằm gục trong khu rừng sau cổng phía Nam trường đại học của các cậu, chết vì bị đâm ba nhát, bước đầu xác định thời gian tử vong là từ ba giờ rưỡi đến năm giờ chiều qua."

Giản Nhược Trầm nói trước: "Tôi không nhớ cậu ta lắm."

Cảnh sát Chung còn chưa lên tiếng thì Sài Kình Vũ đã cười khẩy: "Làm sao có thể?"

"Ồ?" Giản Nhược Trầm quay đầu nhìn Sài Kình Vũ, "Vậy cậu nói xem tại sao tôi phải nhớ cậu ta?"

Sài Kình Vũ nghẹn họng, sau đó lẩm bẩm: "Cậu ta... Tuần trước cậu ta nói muốn hẹn cậu lên sân thượng trường y chơi, cậu ta đã chướng mắt cậu từ lâu, sao cậu có thể không nhớ được chứ?"

Chơi này không phải chơi kia. Quá nửa là bắt nạt.

Giản Nhược Trầm chớp mắt một cái, "Trong trường nhiều người chướng mắt tôi lắm, chẳng lẽ ai tôi cũng phải nhớ hết à?"

Sài Kình Vũ bị giọng điệu hời hợt này chọc tức, ánh mắt sa sầm.

Trần Vân Xuyên sợ hắn nổi nóng đánh người nên lập tức hỏi, "Từ ba giờ rưỡi đến năm giờ chiều qua các cậu ở đâu?"

Sài Kình Vũ: "Chiều qua tôi trốn tiết học tự chọn rồi ngủ trong phòng...... Khoan khoan, các người hỏi vậy là có ý gì? Chắc không phải nghi ngờ tôi gϊếŧ người đấy chứ?"

Cảnh sát phớt lờ hắn, "Có ai làm chứng cho cậu không?"

Sài Kình Vũ bồn chồn gảy móng tay, "Không, trong phòng ngủ chỉ có mình tôi thôi."

Trần Vân Xuyên lại nhìn sang Giản Nhược Trầm, giọng nói ôn hòa hơn chút ít, "Còn cậu?"

Trong lòng Giản Nhược Trầm nói thầm ban đêm tôi mới đến thì làm sao biết hôm qua mình ở đâu được.

Mặc dù không biết nhưng có thể dùng cách chọc tức người khác để moi thông tin từ những lời phản bác.

Cậu liếc Sài Kình Vũ một cái, không nói rõ địa điểm mà chỉ nói: "Tôi cũng ở một mình, không ai có thể làm chứng cho tôi cả."

"Nhưng có người thấy cậu ở thư viện lúc hai giờ bốn mươi lăm phút." Trần Vân Xuyên cầm bút gõ gõ mặt bàn, "Thư viện cách khu rừng Phùng Gia Minh bị gϊếŧ chỉ có năm phút đi bộ, cậu hoàn toàn có đủ thời gian để gây án."

Giản Nhược Trầm lắc đầu, "Nhưng có thời gian không có nghĩa là tôi sẽ gây án. Nói theo logic này, chẳng lẽ những người ở thư viện lúc hai giờ bốn mươi lăm phút đều có khả năng gây án sao?"

Trần Vân Xuyên và cảnh sát Chung liếc nhau.

Cảm xúc của Giản Nhược Trầm ổn định, bình tĩnh và dễ nói chuyện hơn, không giống tội phạm gϊếŧ người nhưng cũng chẳng dễ đối phó.

Cảnh sát Chung lại rút ra hai tấm ảnh, một tấm chụp đồng hồ đeo tay, tấm kia chụp một chiếc vòng tay.

"Nhân chứng của chúng tôi khẳng định đồng hồ và vòng tay là của hai người các cậu. Chúng nằm tại hiện trường vụ án, các cậu có muốn giải thích gì không?"

Sài Kình Vũ lập tức cãi lại, "Đồng hồ đúng là của tôi nhưng tuần trước đã bị trộm rồi!"

Giản Nhược Trầm cẩn thận lục lại trí nhớ, rốt cuộc tìm được lai lịch chiếc vòng này ở mấy chương đầu của tiểu thuyết.

Đây là món trang sức duy nhất mà nguyên chủ bớt ăn bớt mặc để mua, là hàng nhái cao cấp của một thương hiệu nổi tiếng, cùng kiểu với vòng của Lục Tiệm. Sau khi mua được "vòng đôi" cậu hết sức vui vẻ, nhưng chưa mua bao lâu đã bị trộm mất.

Giản Nhược Trầm bắt chước Sài Kình Vũ nói: "Vòng tay đúng là của tôi nhưng bị trộm rồi."

Sài Kình Vũ nóng máu đấm bàn, "Sao mày bắt chước tao hoài vậy! Ai thèm trộm cái vòng cùi bắp của mày hả? Chỉ là đồ nhái thôi! Mày lấy đồng hồ của tao chứ gì? Sau đó trong lúc gϊếŧ người mày sơ ý làm rơi ở hiện trường gây án đúng không?"

Giản Nhược Trầm hỏi lại, "Sao tôi phải lấy đồng hồ của cậu?"

Sài Kình Vũ: "Đồng hồ của tao giá hai trăm ngàn lận đó, mày có thể đem bán mà!"

Giản Nhược Trầm nhìn Sài Kình Vũ rồi chậm chạp thở dài, "Cậu nói đồng hồ của cậu bị trộm tuần trước, nếu là tôi trộm thì tôi có nguyên một tuần để bán nó lấy tiền cải thiện đời sống. Xin hỏi tại sao tôi phải đem nó bên mình chứ?"

Sài Kình Vũ liếc mắt, "Sao tao biết được? Lỡ mày thấy nó đẹp nên muốn đeo thì sao!"

Ánh mắt Giản Nhược Trầm nhìn Sài Kình Vũ dần trở nên thương hại.

Cậu cầm ảnh chụp vòng tay lên rồi chỉ vào thước đo bên cạnh như đang dạy trẻ mẫu giáo: "Cậu nhìn đi, vòng tay dài 14 cm, đồng hồ dài 21 cm. Điều này chứng tỏ chu vi cổ tay của chúng ta khác xa nhau."

"Trong tình huống này, nếu tôi muốn đeo đồng hồ của cậu thì phải đưa nó ra tiệm cắt bớt dây chứ không phải một tuần sau vứt nó ở hiện trường gây án."

Sài Kình Vũ nghiến răng ken két, "Vậy ý mày là tao trộm vòng của mày? Tao là hung thủ gϊếŧ người hả?"

"Tôi không có ý này." Giản Nhược Trầm bất đắc dĩ nói, "Cậu nói chuyện logic chút đi."

"Xin hỏi cổ tay 21 cm của cậu có đeo vừa chiếc vòng 14 cm của tôi không? Hoặc là người đeo đồng hồ giá hai trăm ngàn như cậu có thèm để mắt tới một món hàng nhái không?"

Cậu hoài nghi sở dĩ "Lục Tiệm và Giang Hàm Dục" có thể gắn bó khăng khít, hạnh phúc mỹ mãn ở thế giới này là vì ở đây hơi nhiều kẻ ngốc.

Sài Kình Vũ không nhìn ra thì thôi, cảnh sát cũng không nghĩ tới luôn sao?

Đây chỉ là sai lầm logic cơ bản nhất, lẽ ra trường cảnh sát phải dạy chứ.

Không nên quá bi quan, trước tiên phải đưa ra các giả thiết.

Giản Nhược Trầm khuyên nhủ: "Sài tiên sinh, cậu đừng căng thẳng quá, thật ra hai chúng ta không khả nghi lắm đâu."

"Trước khi đưa chúng ta về đồn, cảnh sát đã khám xét kỹ càng nơi ở và vật dụng của chúng ta. Nếu xung quanh chúng ta có công cụ gây án liên quan đến vụ án thì giờ chúng ta đã đeo còng tay ngồi trong phòng hỏi cung chứ đâu được ngồi trong phòng thẩm vấn có máy điều hòa thế này."

Giản Nhược Trầm thong thả nói: "Đây là một vụ án vu oan giá họa khá lộ liễu. Có kẻ trộm đồ của hai chúng ta, sau khi gây án thì cố ý để lại hiện trường để vu oan giá họa. Kẻ đó biết quan hệ của chúng ta không tốt nên muốn thấy chúng ta đổ lỗi và nghi ngờ lẫn nhau."

Sài Kình Vũ mím môi, người trước mặt vốn đã đẹp đến mức không phân biệt được nam nữ, lúc nói chuyện bằng giọng nhỏ nhẹ như dỗ trẻ con càng khiến sống lưng người ta tê dại.

Hắn nhíu mày, cực kỳ mất tự nhiên, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, ngoài mạnh trong yếu nhìn Trần Vân Xuyên ngồi đối diện như muốn chứng thực.

Trần Vân Xuyên gật đầu rồi nói khéo: "Lời bạn học Giản nói khá giống với suy đoán của chúng tôi."

Đâu chỉ khá giống mà quả thực là câu trả lời tiêu chuẩn.

Sau khi khám xét phòng hai người, đúng là Sài Kình Vũ và Giản Nhược Trầm không còn là nghi phạm hàng đầu nữa.

Vụ án này giống như có kẻ vu oan giá họa hơn.

Gọi họ tới thẩm vấn một là để loại trừ hai người ra khỏi diện tình nghi, hai là để xem quan hệ giữa họ thế nào, có kẻ thù chung không, có tìm được manh mối nào mới không.

Giờ nhìn quan hệ giữa hai người này, Sài Kình Vũ có vẻ rất khinh thường Giản Nhược Trầm.

Nhưng cùng là sinh viên trường y Hồng Kông mà rõ ràng Giản Nhược Trầm điềm tĩnh thông minh hơn, sau khi vào phòng vẫn luôn nắm quyền chủ động nói chuyện.

Giống người chủ đạo hơn là người bị thẩm vấn.

Còn Sài Kình Vũ......

Mặt Sài Kình Vũ đỏ bừng, lộ ra vẻ xấu hổ, ngón chân quặp lại, mạnh miệng nói với Giản Nhược Trầm: "Mày nói mấy chuyện này làm gì? Cũng có phá án được đâu. Sao? Chẳng lẽ mày còn muốn ngồi vào ghế cảnh sát mấy ngày nữa à?"

Tác giả có lời muốn nói:

Giản Nhược Trầm: ...... Cũng không phải không được.