Chương 1: Hai mắt nhắm lại, thừa kế chục tỷ

"Cậu chủ, cậu nhất định phải lựa chọn tình yêu từ bỏ mười tỷ sao?"

Tay trái người đàn ông đặt trên bàn gỗ trước mặt, ngón trỏ tay phải móc hờ quai tách cà phê, vẻ mặt như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, "Hồ đồ!"

Giản Nhược Trầm hoang mang, "Hả?"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Chẳng phải cậu đang ngủ trong ký túc xá của học viện cảnh sát hình sự Trung Quốc sao?

Đây là đâu?

Giọng người đàn ông vừa bình tĩnh vừa lạnh lùng, "Giang Minh Sơn cha cậu tàn ác độc đoán mà lại ngoan ngoãn phục tùng con nuôi Giang Hàm Dục. Giang Hàm Dục chỉ hiền lành bề ngoài thôi. Nếu cậu ta thật sự muốn cậu về nhà thì mấy năm nay đã đấu tranh cho cậu trước mặt cha mình chứ đâu để cậu nằm ngoài hộ khẩu nhà họ Giang như vậy!"

Ông trầm ngâm, "Cậu được nhận về ba năm rồi mà vẫn phải thuê phòng ở ngoài."

Giản Nhược Trầm nhíu mày xoa xoa ngón tay.

Cha?

Ba đời nhà cậu hy sinh vì nước, từ nhỏ đã được quốc gia nuôi lớn thì lấy đâu ra cha?

Nhưng cậu có ấn tượng với cái tên Giang Hàm Dục này.

Hôm qua cậu theo bạn cùng phòng ra chợ đồ cổ tìm vòng tay, không có hứng thú săn hàng nên ngồi xổm ở tiệm sách cũ bên cạnh đọc tiểu thuyết gϊếŧ thời gian.

Cuốn tiểu thuyết tiện tay rút ra kia có tựa đề "Hào Môn", là truyện đam mỹ đô thị hư cấu, Giang Hàm Dục là nhân vật chính trong truyện.

Sách này kể về chuyện tình ngọt sủng giữa thụ chính ốm yếu vạn người mê Giang Hàm Dục và công chính Lục Tiệm, lấy bối cảnh Hồng Kông vào thập niên 90.

Mang tiếng ngọt sủng nhưng thực chất là bạo lực máu me, trò gì cũng có. Buôn bán nội tạng bằng tàu cao tốc, một chương có thể phạm tới ba tội danh làm người ta siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể bỏ tù tác giả.

Mới đọc mấy chương đã chịu không nổi nên cậu lướt nhanh đến đoạn cuối.

Kết quả là "cặp đôi hoàn hảo này" phạm mười mấy tội danh mà không bị đưa ra tòa, trái lại còn chung sống hạnh phúc.

Giản Nhược Trầm bị sốc tại chỗ.

Kể ra cũng trùng hợp, trong truyện có một bia đỡ đạn vạn người chê làm nền cho nhân vật chính cũng tên Giản Nhược Trầm, vì muốn ở bên công chính mà chủ động từ bỏ tài sản chục tỷ để ở lại nhà họ Giang...... Ơ?

Khoan đã!

Giản Nhược Trầm chợt cúi đầu nhìn tay mình.

Cậu học trường cảnh sát gần bốn năm, hai tay đã sớm chai sần do cầm súng và rèn luyện thể chất, lúc rảnh rỗi thích nghiên cứu ảo thuật nên móng tay được cắt tỉa gọn gàng.

Nhưng đôi tay trước mắt lại gầy gò mảnh khảnh, yếu đuối bất lực, đầu móng tay có hình lưỡi liềm nhỏ xinh, được cắt tỉa tròn trịa tỉ mỉ, thậm chí còn có một lớp sơn dưỡng không màu, vì là loại rẻ tiền nên tỏa ra mùi sơn thoang thoảng.

Đây hoàn toàn không phải tay cậu.

Trong lòng Giản Nhược Trầm có một suy đoán hoang đường đến cực điểm, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt.

Người này khoảng năm mươi tuổi, tóc mai có vài sợi bạc, tướng mạo ôn hòa lịch thiệp, đeo một cặp kính không gọng, sau tròng kính là một đôi mắt phượng cổ điển duyên dáng. Ông mặc bộ vest màu chàm tinh xảo chỉn chu, nút thứ ba của áo gilê cài khuy măng sét mạ vàng gắn một sợi xích.

Sợi xích kéo đến túi áo rồi nằm lọt thỏm bên trong. Nhìn hình tròn nhô lên ngoài túi cũng đủ biết sợi xích này gắn với một chiếc đồng hồ bỏ túi quý giá.

Giản Nhược Trầm nhìn ông chằm chằm, từ trong trí nhớ tìm ra tên quản gia kiểu Anh này, "La Bân Văn, quản gia La?"

"Vâng." La Bân Văn lên tiếng, "Đó là tên tiếng Trung của tôi."

Giản Nhược Trầm véo chỗ da giữa ngón cái và ngón trỏ một cái, đau.

Tin xấu là cậu xuyên qua.

Tin tốt là bia đỡ đạn vẫn chưa từ chối thừa kế tài sản.

Cậu tới vừa đúng lúc.

Giản Nhược Trầm im lặng hồi lâu. La Bân Văn lấy đồng hồ bỏ túi ra xem.

Tám giờ tối.

Ông đã ở quán cà phê này khuyên nhủ hơn bảy tiếng đồng hồ, sắp cạn sạch kiên nhẫn rồi.

"Cậu chủ." La Bân Văn thở dài nói, "Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn nói đâu...... Hôm qua Giang Hàm Dục được chẩn đoán mắc bệnh xơ tủy, bệnh này phải truyền máu liên tục cho đến khi cấy tế bào gốc tạo máu thành công. Hai cậu đều có máu Rh âm tính, nếu cậu cứ khăng khăng ở lại nhà họ Giang thì rất có thể sẽ trở thành kho máu di động của cậu ta...... Cậu hiểu ý tôi chứ?"

Đương nhiên Giản Nhược Trầm hiểu.

Nhưng bia đỡ đạn trong tiểu thuyết không hiểu, sau khi nghe tin này, cậu nghĩ chỉ cần giúp Giang Hàm Dục hết bệnh thì cha sẽ chấp nhận mình, sau đó gả cho người trong lòng.

Cậu chân thành với tất cả mọi người, nhưng thứ cậu nhận lại luôn là phản bội, lợi dụng, bỏ rơi và nhục nhã.

Trong "Hào Môn", Giang Hàm Dục mắc rất nhiều bệnh, cuối truyện hầu hết bộ phận quan trọng trong người y đều là của Giản Nhược Trầm, cho đến khi y cần một trái tim mới.

Cuối cùng "Giản Nhược Trầm" thủng trăm ngàn lỗ, chết vào một đêm đông ở tuổi 22, bị người xung quanh bọc trong chiếu rơm thả xuống bến tàu thứ tám ở đảo Ngang Thuyền Châu, Hồng Kông.

Cốt truyện này rõ là hoang đường.

Không chỉ vô lý về mặt pháp luật mà về mặt y học cũng không sao hiểu nổi.

Thấy thái độ Giản Nhược Trầm dịu xuống, La Bân Văn được đà lấn tới: "Chỉ cần cậu chịu thừa kế thì tôi sẽ lập tức dẫn cậu rời khỏi nhà họ Giang."

Giản Nhược Trầm vừa định đồng ý thì bả vai bị nắm lấy, khí lạnh trên tay người kia làm cậu rùng mình.

"Giản Nhược Trầm, đi theo anh."

Giản Nhược Trầm nghe tiếng quay đầu lại, đối diện với một đôi mắt lộ vẻ nôn nóng.

La Bân Văn hít sâu một hơi, suýt nữa đứng dậy chửi người, nhẫn nhịn một hồi mới chất vấn, "Lục Tiệm, cậu có ý gì? Giành người với tôi à?"

Khách trong quán cà phê nghe tiếng cãi cọ đồng loạt nhìn sang.

Lục Tiệm mắt điếc tai ngơ, nhìn chằm chằm Giản Nhược Trầm.

Lúc nãy Giang Hàm Dục gọi điện cho hắn khóc lóc kể lể bệnh của mình cần tiếp tục truyền máu, nhưng Hồng Kông làm gì có nhiều máu Rh âm tính như vậy?

Không có nguồn máu, hắn nghĩ ngay đến Giản Nhược Trầm cùng nhóm máu với y.

Ai ngờ vừa đến đã nghe có kẻ muốn dẫn Giản Nhược Trầm rời khỏi nhà họ Giang.

Làm sao có thể?

Một khi Giản Nhược Trầm thừa kế tài sản kếch xù, tất nhiên sẽ hoàn toàn thoát khỏi vòng kiểm soát, Giang Hàm Dục biết tính sao đây?

Lục Tiệm thở dồn dập.

Hắn rũ mắt nhìn gò má trắng nõn của Giản Nhược Trầm dưới ánh đèn mờ ảo. Tuy hơi gầy yếu nhưng ngoại hình khá giống Giang Hàm Dục.

Chẳng phải Giản Nhược Trầm thích hắn sao? Thích đến nỗi không ngại làm thế thân cho Giang Hàm Dục.

Chỉ cần dịu dàng một chút, nhất định cậu sẽ không từ chối đâu.

Lục Tiệm đưa tay vén tóc mai trên má Giản Nhược Trầm ra sau tai rồi ngồi xổm xuống ngẩng đầu nhìn cậu, "Về nhà đi, anh sẽ thuyết phục Giang Minh Sơn để ông ấy thực hiện hôn ước của chúng ta."

Giản Nhược Trầm bật cười thành tiếng.

Nếu bàn về các môn học liên quan đến tâm lý tội phạm, cậu là sinh viên giỏi nhất trường cảnh sát, còn diễn xuất của Lục Tiệm lại hết sức vụng về.

Cậu chẳng chút do dự vạch trần: "Ánh mắt anh dao động khi nói câu này với tôi, chứng tỏ anh chẳng có chút tự tin nào về lời hứa của mình mà chỉ nói cho có lệ thôi."

"Mặc dù lúc nói chuyện anh tỏ vẻ bình tĩnh nhưng khóe miệng hơi trĩu xuống, cơ dưới mắt căng cứng."

Cậu dừng một lát, sau khi ngắm đủ vẻ mặt kìm nén lửa giận của Lục Tiệm mới nói: "Chứng tỏ anh chẳng coi tôi ra gì, muốn cười giả tạo cũng không được."

Bị nói trúng tim đen làm Lục Tiệm ngây ra như phỗng.

Chưa kịp cãi lại thì Giản Nhược Trầm đã gật gù, "Chà, xem ra tôi nói đúng rồi."

La Bân Văn không đoán được ý nghĩ của Giản Nhược Trầm.

Nửa tiếng trước người này còn rất bướng, hệt như robot chỉ biết nói mấy chữ cụt ngủn "ừm", "à", "cháu không muốn".

Còn bây giờ, đôi mắt màu hổ phách hơi xếch kia toát ra thần thái hiếm có, trong veo rực rỡ.

Rõ ràng cùng một khuôn mặt nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt, tựa như búp bê xinh đẹp được thổi vào một linh hồn vô cùng sống động, giống hệt tinh quái trên núi toát ra vẻ đẹp hồn xiêu phách lạc.

Lục Tiệm chậm chạp đứng dậy, nheo mắt nhìn xuống từ trên cao rồi hỏi: "Em muốn từ hôn à?"

Giản Nhược Trầm đảo mắt một vòng, bắt gặp những ánh mắt xem náo nhiệt trong quán cà phê, thở dài nói với Lục Tiệm, "Anh đứng lên để gây áp lực vô hình cho tôi thông qua chiều cao, bởi vì anh không cách nào thuyết phục tôi bằng lý lẽ. Anh to tiếng vì muốn làm tôi xấu hổ ở nơi công cộng, gây áp lực đạo đức cho tôi để tôi phải chiều ý anh tạm thời chứ gì?"

Bậc thầy!

Bậc thầy thao túng tâm lý!

Giản Nhược Trầm chống cằm lắc đầu, "Không được đâu Lục Tiệm à, đừng đánh tráo khái niệm, người có hôn ước với anh chính là cậu chủ nhà họ Giang, hộ khẩu của tôi cũng chẳng nằm ở nhà họ Giang, vả lại tôi họ Giản, người cần thực hiện hôn ước với anh là Giang Hàm Dục chứ đâu phải tôi. Anh đừng tìm nhầm người chứ."

Những ánh mắt châm chọc vốn muốn thấy Giản Nhược Trầm xấu mặt lập tức chuyển sang Lục Tiệm.

Áp lực đạo đức và nỗi xấu hổ không biến mất mà chỉ dời sang đối tượng khác.

La Bân Văn nhìn vẻ mặt sa sầm của Lục Tiệm, khóe môi khẽ nhếch lên.

Hả hê.

Rốt cuộc cậu chủ tỉnh ngộ rồi, tốt tốt tốt!

Vẻ mặt La Bân Văn phấn khởi, hai mắt tỏa sáng, "Đúng đúng đúng, cậu chủ, sau này cậu muốn kết hôn với tám người đàn ông cùng lúc cũng được, tội gì phải treo cổ trên cành mục chứ."

Giản Nhược Trầm: ?

Tỉnh lại đi, vi phạm chế độ một vợ một chồng là phạm pháp đó.

Thì ra ông cũng là kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Cậu lẩm bẩm: "Thế giới này vô lý quá đi mất."

Đâu đâu cũng thấy bất ổn.

Luật pháp và cảnh sát đâu?

Không có à?

Mặt Lục Tiệm lạnh tanh, siết chặt nắm đấm, "Em sẽ hối hận cho xem."

Giản Nhược Trầm cười nhạt.

Nụ cười này như phù dung sớm nở tối tàn khiến Lục Tiệm hoảng hốt một giây.

Giản Nhược Trầm có vẻ đẹp rực rỡ, được trời ưu ái. Nhưng hắn càng thích Giang Hàm Dục hơn, Tiểu Hàm ngây thơ hiền lành lại hay làm nũng, tựa như chiếc bánh nếp mềm nhũn khiến người ta không nỡ nặng lời.

Còn Giản Nhược Trầm mặc dù xinh đẹp đáng yêu nhưng lúc nào cũng quấn mình trong mấy bộ đồ rẻ tiền, nhạt nhẽo không chịu nổi.

Lục Tiệm hậm hực thu mắt lại rồi quay lưng rời khỏi quán cà phê.

Không sao, không đồng ý cũng không sao, với thủ đoạn của Lục gia hắn dư sức tìm được cách bắt Giản Nhược Trầm cúi đầu, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Hàm chịu khổ đâu.

Đợi người đi xa, Giản Nhược Trầm gõ bàn một cái rồi nói với La Bân Văn đang suy nghĩ vẩn vơ: "La quản gia, hợp đồng thừa kế đâu."

La Bân Văn giật mình, "Cậu không cần Lục Tiệm nữa à?"

Giản Nhược Trầm "ừm" một tiếng, "Tình yêu cái chó gì, tôi muốn thừa kế mười tỷ."

Gần tám tiếng thuyết phục rốt cuộc đã có kết quả, La Bân Văn chỉ hận không thể mời ban nhạc đến chơi một bản để chúc mừng.

Ông đẩy hợp đồng và bút máy đến trước mặt Giản Nhược Trầm, "Cậu chủ, hợp đồng đây ạ, cậu xem đi. Ngoài mười tỷ tiền mặt còn có một trang trại, một tập đoàn đa quốc gia gồm các ngành ô tô, nhà hàng, bất động sản, truyền thông giải trí, vân vân. Mọi việc đều có người quản lý nên ngài đừng lo gì cả, cứ chờ thu tiền là được rồi."

Giản Nhược Trầm lật ra, nhiều tiền như vậy......

Xài không hết, không cách nào xài hết được.

Cậu ký tên vào hợp đồng, ấn dấu tay ở chỗ ngày tháng và tên tài sản, thế là xong xuôi mọi chuyện.

Sắc mặt La Bân Văn hồng hào, vui tươi hớn hở, "Vậy chúng ta đến chỗ cậu ở thu dọn đồ đạc trước nhé, mẹ cậu có để lại cho cậu một biệt thự trên đỉnh núi Vervain Garden, sau này tôi sẽ chăm nom cuộc sống hàng ngày của cậu."

"Vâng." Giản Nhược Trầm bình tĩnh trả lời, "Chúng ta đi bằng cách nào đây?"

"Tôi có xe. Chở cậu về chỗ ở lấy hành lý trước đã."

Quản gia tính tiền cà phê rồi nắm chặt tay Giản Nhược Trầm như sợ người chạy mất, nhét vào chiếc Porsche màu bạc đậu ven đường, chở người tới mỏ đá Đại Thượng Thác.

Ông thao thao bất tuyệt: "Nhà họ Giang quá đáng lắm, chẳng những không cho cậu nhập hộ khẩu mà còn để cậu sống kế bên mỏ đá, chỗ đó vừa vắng vẻ vừa ô nhiễm, đâu phải nơi dành cho người ở."

"Nếu không phải Giang Hàm Dục được chẩn đoán mắc bệnh xơ tủy thì còn lâu bọn họ mới đón cậu về nhà."

Giản Nhược Trầm không trả lời.

Thật ra trong tiểu thuyết từ đầu đến cuối Giản Nhược Trầm đều ở phòng thuê, chưa bao giờ có được một căn phòng riêng trong nhà họ Giang.

Còn Giang Hàm Dục hưởng hết mọi thứ, chỉ một cái giường cũng chiếm hết mười mét vuông.

Truyện chẳng dành bao nhiêu bút mực cho bia đỡ đạn.

Đây hoàn toàn không phải nhân vật độc lập mà là một con rối thúc đẩy tình cảm công thụ, có thể tháo ra lấy linh kiện bất cứ lúc nào.

Giản Nhược Trầm suy tư, ghế nệm trên Porsche quá êm, thân thể này lại quá yếu nên chưa đầy năm phút sau cậu đã dựa vào ghế ngủ thϊếp đi.

Đương nhiên mười tỷ không tồi, nhưng mấy ngày nữa cậu vẫn muốn trở về tham dự kỳ thi tốt nghiệp cảnh sát......

Cứ xem đây như một giấc mơ vui sướиɠ, có thù báo thù có oán báo oán, để người dũng cảm trải nghiệm niềm vui khi bắt kẻ xấu vào cục cảnh sát.

"Cậu chủ, đến rồi ạ."

Giản Nhược Trầm mơ màng mở mắt, cảm nhận được làn khí thở ra nóng hổi.

La Bân Văn áp mu bàn tay vào trán cậu rồi lập tức cởϊ áσ khoác đắp lên người cậu, bật máy sưởi trong xe lên mức cao nhất, "Đều tại tôi cân nhắc không chu toàn, hay là mai lại đến nhé?"

"Thôi, tới cũng tới rồi." Giản Nhược Trầm ngồi dậy, "Cảm vặt ấy mà."

Dù sao cũng chẳng có gì thu dọn, chắc chỉ cần lấy chứng minh thư là được.

Cạnh mỏ đá Đại Thượng Thác là một dãy nhà bằng container, khi bước lên cầu thang thép phát ra tiếng thùng thùng chói tai.

Giản Nhược Trầm theo La Bân Văn lên lầu hai, còn chưa tới gần đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập.

Container cách âm không tốt, chỉ giây lát sau hàng xóm đã cáu tiết bật đèn lên mắng: "Tối rồi còn gõ gì nữa hả?"

Tiếng Quảng Đông?

Giản Nhược Trầm sửng sốt một giây mới nhớ ra tiểu thuyết "Hào Môn" này lấy bối cảnh Hồng Kông hư cấu.

May mà trước khi xuyên qua cậu đã là người Quảng Đông, nếu không sẽ bất đồng ngôn ngữ mất.

Giản Nhược Trầm bị gió thổi hắt hơi một cái, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt của một nữ cảnh sát.

Cô giơ thẻ chứng minh lên rồi nói với Giản Nhược Trầm: "Anh là khách trọ ở phòng này đúng không? Tôi là thanh tra cấp cao Trần Vân Xuyên của sở cảnh sát Thâm Thủy Bộ, Tây Cửu Long, hiện đang điều tra một vụ án mạng có liên quan đến anh, mong anh hợp tác với chúng tôi."

Giản Nhược Trầm nghĩ thầm: Tốt quá, thế giới này vẫn có cảnh sát.