Chương 92: Rời khỏi Hoả Linh ban

Cô khi được hai nàng dìu về phòng nghỉ ngơi liền ngủ ngay lập tức, do quá mệt mỏi cô ngủ đến tận sáng hôm sau.

Lúc cô thức dậy thì bên cạnh đã không thấy hai nàng. Ngồi dậy chuẩn bị tươm tất rồi mới ra ngoài tìm các nàng.

Nói là đi tìm các nàng nhưng cô không biết hai nàng đã đi đâu cả, đành phải đến chỗ của Tôn Mộng hỏi thử vậy.

Quả đúng như cô nghĩ hai nàng đang ở chỗ của Tôn Mộng, hiện tại có cả Lư Ninh, Nhị trưởng lão cùng với hai vị tiền bối nữa cô nghĩ họ cũng là Trưởng lão của ban, đặc biệt vị trí ban chủ đang được một vị mỹ nhân ngồi người đó không ai khác chính là Miêu Hãn chân nhân.

"Vãn bối gọi Lạc Từ Kỳ xin được diện kiến các vị trưởng bối." Cô đi đến ôm quyền hành lễ với các vị trưởng bối.

"Không cần câu nệ." Miêu Hãn chân nhân mỉm cười nói.

"Vậy ra đây chính là vị đại hiệp đã giúp Chưởng ban chủ giải độc đó sao, quả thật là tuổi trẻ tài cao." Đại trưởng lão vuốt vuốt chòm râu của mình nhìn cô.

"Đúng vậy, nhờ có Tử Kỳ đại hiệp ra tay giúp đỡ nên tỷ tỷ ấy mới không sao." Nhị trưởng lão gật đầu vui vẻ mà nói.

"Độc tính ngay cả Nhị sư huynh còn chưa nhận ra mà công tử chỉ nhìn có thể nhận ra ngay, tại hạ xin bái phục." Tứ trưởng lão ôm quyền bái phục cô.

"Các vị trưởng bối đừng nói như vậy ta không tài giỏi như mọi người nghĩ đâu." Cô ngượng ngùng nhìn họ.

"Các vị cũng đừng gọi vãn bối là đại hiệp hay công tử gì cả cứ gọi Tử Kỳ là được." Quả thật gọi như vậy cô không gánh nổi đâu.

"HAHA... ngươi quả thật rất có khí phách ta thích ngươi rồi đó." Đại trưởng lão cười lớn đi đến vỗ vai cô.

Đại trưởng lão là nghĩa huynh của Miêu Hãn chân nhân, ngài ấy tính tình phóng khoáng, vui vẻ đặt biệt là rất nghĩa khí.

Nhị trưởng lão người thông thạo y thuật nhất Hoả Linh ban, ngài ấy cũng chính là hiền đệ của Miêu Hãn chân nhân. Tính cách thận trọng, trầm tính có phần lạnh lùng.

Cuối cùng là Tứ trưởng lão ngài ấy là biểu muội của Miêu Hãn chân nhân, tính cách điểm tĩnh có phần lạnh lùng giống với Nhị trưởng lão.

Các vị Trưởng lão thật ra là huynh đệ/ muội muội kết nghĩa của Miêu Hãn chân nhân cả. Khi xưa lúc tiêu diệt được Hắc Mân, nàng được sư phụ giao trọng trách bồi dưỡng một ban phái của riêng mình, trên đường đi tìm tồi nàng đã quen biết và kết nghĩa cũng họ. Nhưng rồi nàng lại bị phản bội bởi đệ đệ mà nàng tin tưởng.

"Đa tạ Kỳ nhi đã giúp đỡ ta lần này, quả thật là tuổi trẻ tài cao Lữ sư huynh quả thật có mắt nhìn người rất tốt." Miêu Hãn chân nhân vui vẻ nhìn cô.

"Miêu Hãn chân nhân biết đến sư phụ của vãn bối sao." Cô bất ngờ trước câu nói của người.

"Lữ Hành Danh huynh ấy chính là sư huynh đồng môn của ta khi xưa." Người vui vẻ trả lời câu hỏi của cô.

"Đồ đệ xin được phép diện kiến Sư cô, thứ lỗi cho đồ đệ không nhận ra sớm hơn." Cô nghe vậy ngạc nhiên liền quỳ xuống hành lễ.

Mọi người nghe xong ai ai cũng kinh ngạc vô cùng, không nghĩ đến chuyện cô cùng Miêu Hãn chân nhân lại quen biết, cô còn là đại đồ đệ duy nhất của vị anh hùng cả thiên hạ sùng bái mà gọi ngài ấy là Lữ Huyền chân nhân.

"Không biết không có tội mau đứng dậy, với lại lần này là ta nợ Kỳ nhi một ân tình." Miêu Hãn xua tay ý bảo cô đứng dậy.

"Ta đã nghe qua mọi chuyện Mộng nhi kể, quả thật Kỳ nhi rất giống Lữ sư huynh." Người nhìn cô lại nhớ đến khuôn mặt của sư huynh mình, lâu lắm rồi huynh muội hai người không gặp nhau.

"Ắt hẳn khi được huynh ấy dạy dỗ Kỳ nhi đã rất vất vả, huynh ấy luôn rất nghiêm khắc và chu toàn mọi chuyện." Người bỗng nhớ lại chuyện năm xưa có chút hoài niệm.

"Được sư phụ dạy dỗ là điều mà Kỳ nhi rất may mắn mới có thể, để không phụ sự kì vọng của sư phụ nên Kỳ nhi phải cố gắng nhiều hơn bao giờ hết." Cô vui vẻ khi nói về sư phụ của mình.

"Vậy ra tiểu tử này là đại đồ đệ duy nhất của Lữ Huyền chân nhân đó sao." Đại trưởng lão ngạc nhiên nhìn cô từ trên xuống mà đánh giá.

"Đại đồ đệ của vị anh hùng cả thiên hạ tôn kính quả thật không tầm thường." Nhị trưởng lão nhìn cô tán dương.

"Kỳ ca ca huynh quả thật làm cho đệ từ bất ngờ này đến sốc tột cùng á." Lư Ninh ánh mắt sáng ngời nhìn Tử Kỳ.

"Đến hôm nay ta mới biết chuyện Kỳ là đại đồ đệ của Lữ Huyền chân nhân đó." Linh Đan đưa ánh mắt kinh ngạc nhìn cô. Tử Kỳ chỉ biết cười ngượng nhìn nàng.

"Ta có thắt mắc trước nay đệ chưa gặp qua sư phụ ta sao, sao lại không nhận ra người." Tôn Mộng hoài nghi mà hỏi cô.

"Đệ trước nay chưa từng diện kiến Sư cô bao giờ." Cô lắc đầu thành thật trả lời.

"Cũng không trách Kỳ nhi được, vì đã gần 30 năm ta chưa gặp huynh ấy."

"Từ khi đại chiến năm đó kết thúc sư huynh cũng đã biệt tích giang hồ, không ai biết huynh ấy đang nơi nào." Miêu Hãn có chút buồn.

"Vậy sao sư phụ không nhờ Kỳ ca ca giúp đỡ gặp ngài ấy." Lư Ninh vô tư mà nói.

"Xin thứ lỗi cho Kỳ nhi không thể giúp chuyện." Cô nghe vậy lập tức trả lời.

Mọi người nghe xong liền kinh ngạc không nghĩ cô sẽ từ chối, ngay cả Miêu Hãn chân nhân cũng có chút ngạc nhiên nhưng nghĩ đến tính cách sư huỳnh liền hiểu ra.

"Trước khi xuống núi sư phụ có dặn Kỳ nhi thời điểm thích hợp người tự khắc sẽ xuất hiện không cần ai phải mời, vì thế đồ đệ không thể giúp." Cô ôm quyền mà nói.

"Ta không trách Kỳ nhi ta hiểu sư huynh của mình hơn ai hết, nếu huynh ấy đã nói vậy thì ắt hẳn huynh ấy đã có suy tính riêng của mình." Miêu Hãn mỉm cười thầm nghĩ.

"Suy tính là một chuyện, chuyện quan trọng khác là huynh ấy lười gặp mặt mọi người." Nàng cười thầm trong lòng có phần bất lực với sư huynh của mình.

"Đan nhi hiện giờ đã là nương tử của Kỳ nhi rồi ta mong con chăm sóc cho nàng ấy nhiều một chút giúp ta." Miêu Hãn nhìn Linh Đan rồi lại nhìn cô.

"Sư cô yên tâm đồ đệ sẽ chăm sóc cho nàng ấy thật tốt." Cô nhìn Linh Đan mỉm cười, nàng ngại ngùng đến đỏ cả mặt.

"Được rồi không còn chuyện gì nữa các con có thể lui xuống, ta cùng các vị Trưởng lão có việc để bàn." Miêu Hãn cho họ lui xuống để có thể bàn chuyện hệ trọng.

"Đồ nhi/ Tiểu nữ xin cáo lui." Họ ôm quyền hành lễ rồi cùng nhau ra ngoài.

Cô biết các vị bàn chuyện hệ sự là chuyện gì nhưng không nói gì thêm mà rời đi.

Cô và hai nàng sẽ ở lại thêm 3 ngày nữa rồi mới hồi phủ. Tối hôm đó cô bí mật viết thư cho bồ câu đưa thư mang đi. Đây có vẻ là chuyện hệ trọng.

Xong việc cô trở về phòng cùng hai nàng, họ cùng nhau trò chuyện một chút rồi lên giường ngủ. Cũng như mọi khi cô nằm giữa hai nàng nằm hai bên được cô ôm vào lòng mà ngủ.

~3 ngày sau~

Họ ở lại Hoả Linh ban mới đó đã 3 ngày, hôm nay là ngày họ trở về hồi cung.

Sáng sớm trước cổng Hoả Linh ban có một đoàn người đứng ở đó. Họ cùng nhau chào tạm biệt cô và các nàng. Sau một lúc lưu luyến thì họ cũng bắt đầu xuất phát.

"Sư phụ người nhớ phải nghỉ ngơi nhiều hơn đó." Linh Đan nắm tay sư phụ mình dặn dò.

"Ta biết rồi đồ nhi yên tâm." Miêu Hãn vỗ vỗ tay nàng mỉm cười.

"Sư tỷ, sư đệ nhờ hai người chăm sóc cho sư phụ giúp ta." Nàng quay sang nhìn sư tỷ cùng tiểu đệ mình mà nói.

"Đây là việc ta nên làm muội không cần bận tâm." Tôn Mộng gật đầu nói.

"Phải đó sư tỷ người mà tỷ cần quan tâm chính là chăm sóc cho Kỳ ca ca kia kìa." Lư Ninh vừa nói vừa chỉ về hướng cô.

Linh Đan ngại ngùng đỏ mặt đưa ánh mắt không thiện cảm nhìn tiểu đệ mình. Lư Ninh liền núp sau lưng cô mà chốn đi nếu không sư tỷ sẽ tức giận mà xử lý mình. Cô lắc đầu bất lực trước tên tiểu đệ này.

"Sư cô người nhớ phải giữ gìn sức khỏe, lần sau chúng đồ đệ sẽ đến thăm người." Tình Hân đi đến nắm tay Miêu Hãn mà nói.

Dùng sao nàng cũng là nương tử của cô, vì thế người nhà của cô cũng chính là người nhà của nàng, việc gọi thân mật này cũng chả có gì to tát.

"Được ta chờ các con đến chơi lần nữa." Miêu Hãn vui vẻ nắm tay nàng nói.

"Sư cô người nhớ giữ sức khoẻ chúng đồ nhi đi đây, tạm biệt mọi người." Cô quay lại vãy tay tạm biệt mọi người.

Cô đỡ hai nàng lên xe ngựa đã được chuẩn bị trước đó, lộ trình trở về hoàng cung mấy ít nhất là một tuần.

"Mọi người đi đường cẩn thận." Mọi người đồng thanh nói, vãy tay chào tạm biệt..

"Sư huynh, sư tỷ lần sau đệ sẽ đến chỗ mọi người chơi, tạm biệt." Lư Ninh đứng phía sau vãy tay hét lớn.

"Được ta đợi đệ đến phủ của ta." Cô quay lại vãy tay cười nói, rồi leo lên xe ngựa.

Đứng hồi lâu thì đã không còn thấy bóng dáng của xe ngựa trở cô và các nàng nữa, bây giờ họ mới chịu vào trong làm việc của mình.

~Trên một ngọn núi nọ~

Ngọn núi cao sừng sững xung quanh được mây bao phủ khó mà thấy đỉnh. Nhưng trên đỉnh núi hiện giờ lại có một vị cao nhân đứng trên đó mà ngắm nhìn mọi thứ phía dưới.

Bỗng nhiên từ đâu bay đến một chú chim bồ câu đậu lên vai ngài ấy, trên chân nó còn có một lá thư nữa. Không do dự vị cao nhân đó liền lấy ra xem nội dung bên trong.

Vừa xem xong sắc mặt người có chút khó coi, chân mày nheo lại thành một đường, ngài ấy đưa tay lên bấm xem quẻ ngay lập tức lấy giấy bút viết phản hồi, buộc lại trên chân bồ câu nhờ nó gửi đi.

"Cuộc chiến đã bắt đầu rồi... haizzz." Vị cao nhân chấp tay sau lưng nhìn xa xa mà thở dài.

~1 tuần sau đó~

Sau một tuần ngồi xe ngựa vất vả thì cuối cùng họ cũng đã đến Tam Kỳ phủ. Cô bảo hai nàng về phủ nghỉ ngơi một chút rồi sửa soạn vào cung diện kiến Phụ hoàng cùng Mẫu hậu.