Chương 18

Đầu bên kia lập tức vang lên một tiếng "Phốc", sau đó là một tràng ho kịch liệt, rõ ràng là đang uống nước, bị Dư Duy Tây doạ cho sợ hãi, sau đó bị sặc.

Dư Duy Tây như lên cơn điên, bắt đầu lên án, nói: "Trần Giản Ngôn, làm sao anh có thể vô tình như thế hả?"

Bên kia vất vả lắm mới có thể ngừng ho, lại bị một câu nói kia của cô mà doạ cho tiếp tục ho khan.

Ngay lúc Dư Duy Tây cho rằng Trần Giản Ngôn sẽ ho cho đến chết, bên kia lại cất giọng lạnh lùng quát lên: "Dư Duy Tây, tôi nể tình cô lần trước đã cố gắng hợp tác với chúng tôi nên mới không tính toán với cô, nếu như cô cứ nói hươu nói vượn như vậy, tôi tuyệt đối sẽ không khách khí với cô nữa!"

Dư Duy Tây đang định mở miệng phản bác, đầu bên kia đã trực tiếp cúp máy. Cô không phục lại tiếp tục gọi, nhưng trong điện thoại lại vang lên tiếng nhắc nhở là không thể kết nối. Sau hai lần gọi đi, Dư Duy Tây liền hiểu là Trần Giản Ngôn đã kéo số cô vào danh sách đen rồi.

Chó má, anh ta thật sự là quá tuyệt tình!

Cô ném điện thoại đi, nằm trên giường khóc rống lên, cảm thấy mình thật quá vô dụng, lại đem mọi chuyện làm cho rối tung rối mù cả lên.

Phượng Anh từ bên ngoài đi vào, ban đầu định vô hỏi xem có tin tức gì không, lại thấy Dư Duy Tây đang nằm khóc như vậy, lập tức cũng biết là vẫn không có tiến triển gì, nhất thời càng cảm thấy lo lắng hơn.

Cả hai ngồi thẩn thờ cho đến tối, đột nhiên lại có người gõ cửa, Dư Duy Tây giật mình, lúc mở cửa ra lại thấy Ni Nhi đang ở trong một cái giỏ nhỏ đặt cạnh cửa, cô bé đã ngủ, cơ thể nhỏ nhắn đang cuộn mình nằm bên trong. Những giọt nước mắt to như hạt đậu bắt đầu thi nhau lăn xuống trên mặt cô.

Cô liền ôm lấy con bé đi vào nhà, Dư Duy Tây và Phượng Anh nhanh chóng cởi đồ của Ni Nhi ra kiểm tra xem con bé có bị thương hay không. Vì động tác của họ, Ni Nhi bị làm cho tỉnh giấc, gương mặt hơi ngơ ngác, sau khi nhìn rõ mọi người xung quanh, cô bé nhìn về phía Dư Duy Tây nở một nụ cười dịu dàng.

Dư Duy Tây không kiềm được, một lần nữa nước mắt thi nhau rơi xuống.

Những lúc bình thường cô có thể khống chế tình cảm của mình, nhưng một khi con bé gặp chuyện thì tình cảm của cô đối với đứa trẻ này cứ như bùng nổ.

Tuy lúc sinh đứa bé này thì trong lòng cô vẫn luôn có một cái đinh, nhưng dù sao đứa con này cô cũng mang gần mười tháng, là miếng thịt từ trên người cô rơi xuống, cô làm sao có thể đối xử lạnh lùng với con bé như vậy được?

Cô bé không biết là ai đã bắt mình đi, càng không biết ai đã mang mình về, Dư Duy Tây cũng không muốn nghĩ nhiều về vấn đề này, trong đêm cô đã đổi đến một khách sạn khác. Sáng hôm sau liền đưa Ni Nhi và Phượng Anh lên xe, sau đó đến cục cảnh sát để hủy án.

Làm xong tất cả mọi chuyện, cô trở lại nhà trọ, mệt mỏi nằm xuống giường, sau đó liền ngủ thϊếp đi. Đến lúc tỉnh lại, những cô gái làm cùng ở Vân Tiêu với cô cũng đã trở về.

Dư Duy Tây liền đi đến hỏi thăm chuyện xây dựng lại Vân Tiêu từ các cô ta.

Cô gái kia nghe xong, cười nhạo một tiếng: "A Nhã đã bị miếng bánh mà anh Ưng vẽ ra mê hoặc rồi. Cô ta nói sẽ có người đến để tiếp quản Vân Tiêu, mọi người có thể quay về tiếp tục làm việc. Nhưng sao cô ta không thèm nghĩ một chút chứ, Báo gia và anh Ưng đều đã bị bắt, cái tên cục trưởng tiền nhiệm gì đó lúc trước ăn hối lộ bây giờ không phải cũng đã bị bắt ư. Coi như là gây dựng lại, vậy ai sẽ là người chống lưng cho Vân Tiêu như trước nữa? Huống chi bây giờ bọn cớm cứ nhìn chằm chằm vào chúng ta như vậy, ai còn dám đến tiếp quản nữa?"

Nghe xong mấy lời cô ả nói, trong lòng Dư Duy Tây liền tỉnh ngộ.

Đúng vậy, bọn họ đều đã bị bắt, hợp đồng bán thân của cô cũng sẽ bị mất giá trị, cho dù sau này bọn họ có thể ra, thì có thể làm gì được cô?

Cô gái kia còn nói: "Tôi hiện tại đã xin đến Hải Ba làm, cô có muốn cùng đi với tôi không?"

Dư Duy Tây bây giờ cũng không muốn đi làm gái gọi. Nhưng cô lúc trước còn chưa học xong đại học, cô chỉ là một sinh viên nghệ thuật không có bằng cấp, có thể làm được việc gì nữa đây? Mà cô còn phải nuôi cả con gái của mình, một tháng tiền lương nếu chỉ được ba, bốn ngàn căn bản là không thể nuôi nổi cả hai mẹ con.

Nhưng nếu không làm gái gọi, cô vẫn có thể đến những quán bar xin làm những việc như bưng mâm rửa chén, nên Dư Duy Tây quyết định sẽ đến Hải Ba.

Đương nhiên những công việc làm đêm như thế này sẽ không cần thông qua phỏng vấn, chỉ cần bạn hiểu về các quy tắc ở đó, có chút năng lực thì bạn có thể đi làm.

Từ sau khi Vân Tiêu bị niêm phong, lượng khách hàng cũng đã tản ra khắp nơi để tìm kiếm những cuộc vui ở những hộp đêm khác. Nhưng bây giờ đã bị nghiêm cấm và kiểm tra gắt gao nên bọn họ cũng không dám làm càng nữa, nhưng vẫn như cũ các cô gái cầm áo vén cao đến tận ngực, chỉ là không dám ăn mặc quá lộ liễu, đều là lén lút làm trong các buổi biểu diễn.

Hải Ba tuy không tốt như Vân Tiêu, nhưng khách ở đây cũng không ít. Dư Duy Tây vận khí lại rất tốt, đêm nay chỉ đi đưa mấy bình rượu, rồi hát mấy ca khúc, vậy mà đã được boa cho mấy trăm ngàn.

Cô vui mừng mang đến chia một ít cho cô gái hôm trước đã giới thiệu cô đến đây. Đang cười nói, cô thấy từ dưới lầu có mấy gã mặc áo đen đi lên, nhưng người đi đầu lại là người đàn ông có gương mặt quyến rũ kia!

Người đàn ông đó đúng là mạng rất lớn, không chỉ không chết mà trong khoảng thời gian ngắn lại có thể hồi phục tốt như vậy. Đêm nay mặc dù anh ta không đeo kính râm, vẫn mặc một bộ đồ đen giống ở trong núi, nhưng nhìn thật sự rất đẹp trai.

Thấy Dư Duy Tây đang nhìn chằm chằm vào những người kia, cô gái bên cạnh liền hỏi: "Sao thế, cô biết ông chủ của chúng tôi à?"

Dư Duy Tây kinh ngạc hỏi lại: "Cái gì? Người đàn ông mặc đồ đen kia là ông chủ của các cô?"

"Đúng vậy, tên của anh ta là Phó Cửu. Ngoại hình đẹp trai không nói, nhưng còn nghe mọi người bảo anh ta ở Đông Thành này có thế lực không nhỏ đâu."

Dư Duy Tây nghe vậy thì rất phấn khích, cô cứu Phó Cửu một mạng, cứ cho là anh ta không báo đáp cô, nhưng ít ra anh ta cũng có thể nói một câu để giúp cô ở nơi này dễ dàng đi lại một chút, đúng không? Nếu như anh ta còn có chút lương tâm, nói không chừng còn thăng chức cho cô lên làm một đại ca gì đó cũng được.

Dư Duy Tây càng nghĩ càng đẹp, vội vàng chạy qua, giơ cánh tay lên chặn người lại: "Phó tiên sinh, đã lâu không gặp, thương thế của anh đã khỏi chưa? Ngày hôm đó từ biệt, tôi lúc nào cũng nhớ đến anh, sớm tối đều đốt nhang cầu nguyện cho anh bình an khoẻ mạnh!"

Dư Duy Tây liền vỗ mông ngựa.

*"Vỗ mông ngựa" cũng giống như nịnh hót, lấy lòng người khác. Cụm từ này xuất phát từ câu chuyện của người Mông Cổ, các bạn có thể lên google tìm đọc thử nhé.

Dường như Phó Cửu không nghĩ tới ở chỗ này mà có thể gặp được cô, hơi giật mình, nhưng rất nhanh trên mặt đã trở lại vẻ lãnh đạm, nhìn trên dưới cô một lúc, thấy cô đang mặc đồng phục làm việc, trong tay còn đang cầm mấy tờ tiền giấy. Mặt không thay đổi mà nhìn qua người bên cạnh phân phó: "Đem cô ta sa thải đi, những tiền boa đêm nay cũng tịch thu."

Dư Duy Tây: "%¥&*#@¥???"