Chương 19

Khi Dư Duy Tây bị mất đi việc làm, A Nhã lại tới.

Vì nghe nói Dư Duy Tây muốn đi tìm mấy công việc phục vụ cho các quán bar, A Nhã hơi giật mình: "Cô không muốn sống nữa sao? Báo gia biết được thì nhất định sẽ gϊếŧ cô, những cô gái khác đều có thể đi, nhưng cô lại dám ư?"

"Nhưng Báo gia đã bị bắt…" Dư Duy Tây vội vàng định giải thích.

A Nhã nhíu mày: "Cô tại sao lại có thể ngốc như thế? Báo gia là ai hả? Hắn ta sao có thể nương tay với cô? Huống chi cô còn thiếu hắn mười vạn tệ, cô cảm thấy như thế mà hắn có thể không tính toán với cô sao?"

Sắc mặt Dư Duy Tây tái nhợt, mười vạn tệ kia không chỉ là nhắc nhở cô không được rời khỏi Vân Tiêu, còn là nhắc nhở cô Bạch Kiều Kiều có bao nhiêu tuyệt tình.

"À, đúng rồi, tối nay Lam Nhi có mở một bữa tiệc, cô có thể đi với tôi. Vân Tiêu sớm muộn gì cũng sẽ mở cửa hoạt động lại lần nữa, chỉ là vẫn chưa biết khi nào, cô và cô ấy nên đi chơi nhiều với nhau chút, đến lúc đó để cô ấy giới thiệu cho cô một người giàu có. Sau khi Vân Tiêu mở cửa trở lại, lúc đó cô có thể xưng danh phận, hầu hạ một người đàn ông dù sao vẫn tốt hơn phải hầu hạ nhiều người, không phải sao?"

Đây là muốn cô đi lấy lòng Lam Nhi ư?

Lúc trước Lam Nhi cũng là một cô gái có danh tiếng ở Vân Tiêu. Cô ấy xinh đẹp, hiểu chuyện, còn có cái miệng ngọt như mật. Khi Dư Duy Tây vào Vân Tiêu, cô ấy đã trở thành hoa khôi đầu bảng của Vân Tiêu. Hai tháng sau đã được một người có tiền mua đi, nhưng không lâu sau đó, cô ấy thông qua các mối quan hệ mà quen biết với một người có chức vụ, rồi một cước đá văn tên nhà giàu kia.

Có tiền thì có tiền nhưng sao có thể sánh được với một kẻ làm quan, Lam Nhi tuổi cũng không lớn, nhưng lòng tham còn cao hơn trời. Cô ấy đã sớm nói với tất cả mọi người ở đây, sẽ có một ngày cô ấy biến thành phượng hoàng.

Dư Duy Tây nghĩ nghĩ, sau đó cũng lựa chọn đi cùng A Nhã.

Bây giờ so với lúc trước ở Vân Tiêu thì Lam Nhi càng trông xinh đẹp hơn, cũng càng có khí chất hơn. Mặc dù cô ấy không đeo bất cứ trang sức gì, nhưng cả người vẫn toả ra loại khí chất thanh cao, có lẽ từ khi đi theo tên đàn ông kia thì đã học được không ít chuyện.

Lam Nhi và A Nhã có quan hệ rất tốt, nhưng cô ấy với Dư Duy Tây thì chỉ tính là có quen biết, nhưng cô ấy cũng được xem là người có tình nghĩa, đối xử với Dư Duy Tây cũng coi là nhiệt tình.

Cô ấy so với trước đây cũng không khác bao nhiêu, những người đến dự tiệc cũng là phu nhân của các quan chức, Dư Duy Tây ngồi một lát cũng có thể nhìn ra được, mặc dù bề ngoài của những người ở đây đều có vẻ đối xử với nhau rất thân thiết, nhưng thực chất trong từng lời nói của họ đều mang tính thăm dò lẫn nhau.

Sau khi nói chuyện với Lam Nhi một lúc, Dư Duy Tây và A Nhã cùng đi toilet, trên đường cô nhịn không được mà hỏi A Nhã: "Từng lời nói của những người kia sao lại đang giống điều tra quân tình thế?"

"Cô cũng nhìn ra rồi sao?" A Nhã cười, nói tiếp: "Cô đừng tưởng làm vợ của quan chức thì tốt lắm, các cô ta đều đại biểu cho một phần của người đàn ông mà họ theo, bề ngoài là xã giao nhưng thật chất là đang hỏi thăm các chuyện mà đàn ông không thể hỏi, có những giao dịch không thể làm tốt ở trên bàn rượu thì cũng có thể từ đây mà thành."

Dư Duy Tây hơi kinh ngạc.

Sau khi từ nhà vệ sinh trở lại, thì buổi tiệc cũng đã kết thúc.

Lam Nhi đứng dậy, nâng chén rượu lên cười nói: "Tôi đã mời một số "vũ công" đến đây biểu diễn góp vui, các vị phu nhân nếu không ngại thì mời lên lầu thưởng thức."

Nơi này là biệt thự của Lam Nhi, cô ấy là chủ của bữa tiệc ngày hôm nay, nên muốn làm cho buổi tiệc càng thêm vui vẻ.

Dư Duy Tây nghĩ buổi biểu diễn mà cô ấy nói sẽ là ca hát khiêu vũ, các buổi biểu diễn về nhạc cụ, hay là nhảy múa gì đó. Nhưng không nghĩ rằng khi vừa bước lên lầu cô lại nhìn thấy mấy người đàn ông trên người chỉ mặc độc một cái qυầи ɭóŧ, cơ thể khoẻ mạnh lại đang khoe ra các cơ bắp trên người họ.

Ở trước nhiều người như vậy, Dư Duy Tây thấy có hơi xấu hổ, nhưng đôi mắt mấy những vị phu nhân kia lập tức sáng lên, bọn họ lại ngồi xuống một cách rất tự nhiên, đôi mắt như ánh lên một cái trụ lửa, hận không thể mang những chiếc qυầи ɭóŧ trên người mấy tên nam nhân kia đốt đi.

"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là muốn các vị phu nhân đây thư giãn một chút. Biệt thự này đứng dưới danh nghĩa của tôi, bình thường cũng rất yên tĩnh, chỉ hy vọng bây giờ có thể làm cho nó náo nhiệt một chút." Lam Nhi cất tiếng cười nói với mọi người.

Cô hiểu rất rõ ý tứ trong lời nói. Nơi này tính riêng tư rất cao, mọi người ở đây cứ cùng nhau vui vẻ đi.

Đám bà lớn kia cũng không phải lần đầu tiên đối mặt với những bữa tiệc vui chơi như thế này, không ngượng ngùng và khách sáo, trực tiếp vui đùa với các quý ông có cơ thể đẹp đẽ kia.

Dư Duy Tây rất khẩn trương, hỏi: "Chúng ta cũng muốn sao?"

A Nhã rất bình tĩnh: "Nữ nhân cũng cần những điều này. Anh Ưng bây giờ đã bị bắt, tôi cũng không thể cứ phòng không gối chiếc, mà đây dù sao cũng là bữa tiệc của Lam Nhi, cô ấy có ý tốt muốn chiêu đãi chúng ta, nếu như từ chối quả thật là không tốt. Lúc trước đều là chúng ta hầu hạ đàn ông, bây giờ được đàn ông hầu hạ lại không phải rất tốt sao?"

Dư Duy Tây lại cảm thấy không tốt chút nào, cô tình nguyện cùng những người đàn ông kia khoe cơ bắp.

Đám phu nhân này, có người dựa đầu vào cơ ngực lực lưỡng cân đối của các quý ông kia. Đem những bàn tay mang đầy nhẫn kim cương mà xoa nắn bên trên qυầи ɭóŧ. Một người khác còn trực tiếp ngồi lên mặt của một người đàn ông, đầu của hắn ta bị làn váy của vị phu nhân đó che mất, phần hông của cô ta cứ đưa đẩy nhẹ nhàng, tay thì vẫn cầm ly rượu trò chuyện vui vẻ với những người khác.

Nhìn bề ngoài thì những vị phu nhân này là những chính thất hạnh phúc. Nhưng thật ra bọn họ và chồng mình đã sớm ly hôn với nhau. Nếu bảo họ là một gia đình thì nói đúng hơn bọn họ chỉ bị ràng buộc bởi lợi ích, dù sao quan chức cũng không thể so với những người khác, đời sống sinh hoạt của bọn họ không thể dính bẩn, nếu không tiền đồ của bọn họ sẽ lập tức bị sụp đổ, cho nên bên ngoài bọn họ là những cặp vợ chồng hạnh phúc, còn trong thực tế thì lén lút vui chơi.

Dư Duy Tây đang chìm đắm trong cảm xúc của mình, đột nhiên một người đàn ông có thân hình đẹp đẽ ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay đυ.ng lên mông cô, Dư Duy Tây bị doạ cho hết hồn, cứ như hoả tiễn mà đứng bật dậy.