Chương 16

Dư Duy Tây giật nảy mình, đang muốn lùi về sau mấy bước, đột nhiên Trần Giản Ngôn đưa tay ra, nhẹ nhàng che hai mắt cô lại.

Thế giới lập tức chìm vào bóng tối, tầm nhìn của cô dần mờ đi rồi biến mất, mọi giác quan liền trở nên nhạy cảm, cô lập tức cảm nhận được rõ ràng mùi chanh bạc hà trên người anh ta, Dư Duy Tây chớp mắt mấy cái, trong cái chớp mắt đó lại như quay trở về đêm cô bị cưỡиɠ ɧϊếp.

Người đàn ông đó gắt gao giữ chặt cơ thể đang run rẩy của cô, cô giãy dụa kêu lên sợ hãi, ngón tay cào lên chiếc ghế da bên dưới, nhưng người đàn ông đó không chút thương xót, dâʍ ɖị©ɧ trộn lẫn với máu trinh dính trên côn ŧᏂịŧ đang đâm vào rút ra của hắn, nhưng hắn như không quan tâm chuyện gì mà vẫn hung hăng va chạm vào cơ thể cô.

Cơ thể Dư Duy Tây như bị xé rách, cơ thể non nớt chưa bao giờ bị đàn ông đυ.ng đến của cô bây giờ lại bị người đàn ông đó gặm cắn, lưu lại vài vết máu và các dấu đỏ trên người cô.

Hắn không bỏ qua bất cứ chỗ nào trên cơ thể cô, cầm lấy nhũ hoa của cô mà xoa nắn, hơi thở nặng nề.

Cô rất đau, nhưng cô càng sợ hơn.

"Cô nhìn lại đi." Trần Giản Ngôn đột nhiên lên tiếng, mở ra một khe hở nhỏ trên ngón tay.

Dư Duy Tây mở mắt nhìn qua kẽ tay, không gian rộng lớn bây giờ lại trở nên nhỏ hẹp, ký ức lại như chồng lên ngày hôm đó, cơ thể cô bất giác run lên, cầm lấy tay Trần Giản Ngôn nói: "Người thứ ba, là người thứ ba!"

"Cô chắc chắn không?" Trần Giản Ngôn nhíu mày hỏi.

"Tôi chắc chắn, ngày đó tại phòng vệ sinh tôi đã nhìn thấy cái tay kia, chính là tay của người thứ ba!"

Viên cảnh sát ấn lên cái nút gì đó trên bàn điều khiển, cảnh sát đeo tai nghe bên kia liền nhìn đến người thứ ba, người kia như phát giác được, đột nhiên sắc mặt trở nên rất tức giận, hai ba bước đã vọt đến tấm kính pha lê, rồi hắn ấn mấy cái lên cái nút, đôi tay đang bị còng giơ lên dùng sức liên tục đập vào tấm kính: "Tao nhìn thấy mày, tao nhìn thấy mày rồi, tao sẽ tìm được mày, tao nhất định sẽ gϊếŧ mày!"

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, hai chân Dư Duy Tây bị doạ cho mềm nhũn, theo bản năng ôm chầm lấy Trần Giản Ngôn mà la lên sợ hãi.

Cảnh sát bên kia tấm kính nhanh chóng chạy đến đem người đàn ông kia chế ngự, một viên cảnh sát khác lại đi đến bấm liên tục lên mấy cái lên nút, âm thanh từ phía kia dừng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng người đàn ông kia vẫn đang hung hăng gào to, có thể thông qua khẩu hình miệng và bộ dáng hung ác của hắn ta mà có thể đoán được những lời hắn đang nói.

Cô rất sợ hãi, ôm chặt Trần Giản Ngôn không buông, nước mắt đang từ từ chảy xuống trên gương mặt cô.

Kiểu tiếp xúc thân mật quá mức này kiến Trần Giản Ngôn phải cau mày, nhưng nhìn thấy bộ dáng run rẩy sợ hãi và gương mặt đầy nước mắt của Dư Duy Tây, anh ta nghĩ một lúc rồi vẫn nhịn, an ủi nói: "Không cần phải sợ, một khi bị bắt, hắn ta sẽ không thể nào ra ngoài được nữa."

Nhưng dù có nghe Trần Giản Ngôn nói vậy, trong lòng Dư Duy Tây vẫn cảm thấy rất bất an.

Có người đẩy cửa tiến vào, là một viên cảnh sát. Lúc nhìn thấy Dư Duy Tây đang rúc trong ngực Trần Giản Ngôn thì anh ta có chút sững sờ, sau đó lên tiếng: "Cục trưởng Trần, cảnh sát bên Thường Châu tới rồi."

Trần Giản Ngôn đẩy Dư Duy Tây đang rúc trong lòng mình ra, phân phó: "Chăm sóc cô ấy một chút rồi đưa cô ấy về."

Anh ta rời đi rất nhanh, Dư Duy Tây được viên cảnh sát đỡ đến ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, trong lòng cô cứ cảm thấy lo lắng, hỏi: "Đồng chí cảnh sát, người lúc nảy sẽ bị phán tử hình phải không?"

Viên cảnh sát lạnh lùng trả lời: "Hắn sẽ có pháp luật trừng phạt, không phải chuyện cô nên hỏi."

Dư Duy Tây mím chặt môi, ngồi một lúc rồi chuẩn bị rời đi, đi đến đại sảnh, cô lại quay trở về, tìm tới một nữ cảnh sát hỏi: "Xin hỏi số di động của cục trưởng Trần là gì vậy?"

Nữ cảnh sát kỳ quái liếc nhìn cô một cái: "Cô là ai? Tìm cục trưởng của chúng tôi là có việc gì?"

"Tôi là người chứng kiến viên cảnh sát kia bị gϊếŧ chết, hôm nay đến để xác nhận hung thủ, khi nảy cục trưởng các người rời đi có nói sẽ để lại số điện thoại cho tôi, nếu nhớ được chuyện gì thì trực tiếp liên lạc với anh ấy, nhưng đúng lúc cảnh sát ở Thường Châu tới, anh ấy chưa kịp nói số di động cho tôi biết mà đã ra ngoài."

Nữ cảnh sát giật mình, những cảnh sát bên Thường Châu kia đúng là do cô tự mình dẫn đến. Nữ cảnh sát để Dư Duy Tây đợi một lát rồi đưa cho cô một tấm danh thϊếp.

Dưới ánh mặt trời, trên tấm danh thϊếp màu xanh lam có in một dòng chữ: Cục trưởng cục cảnh sát Đông Thành, Trần Giản Ngôn.

Dư Duy Tây siết chặt tấm danh thϊếp trong tay, giống như thông qua ba chữ này có thể cảm nhận được mùi chanh bạc hà trên người anh ta.

Cô đã tìm kiếm rất lâu, có thể Trần Giản Ngôn thật sự là người đàn ông kia, cũng có thể Trần Giản Ngôn không phải, nhưng ít nhất cô cũng nên làm chút gì đó để kiểm chứng chuyện này.

......

Cùng ngày hôm đó là ngày Ni Nhi phải đi kiểm tra, con bé bị rút mấy bình máu nhỏ, có lẽ vì rất đau nên đã khóc rất nhiều. Dư Duy Tây không biết phải làm gì để dỗ dành con bé, trong lòng cảm thấy rất đau xót.

Phượng Anh rất có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con, ôm Ni Nhi trong lòng vừa đi vừa hát mấy bài dân ca, Ni Nhi vì khóc nhiều nên một lúc đã cảm thấy mệt mỏi, từ từ trở nên im lặng.

Cô bé đã được một tuổi, nhưng vẫn chưa biết nói chuyện, những đứa trẻ cùng tuổi thì đã bi bô tập nói, nhưng con bé này ngoại trừ khóc thì cũng chẳng chịu phát ra âm thanh gì.

Tới ngày thứ hai, đã có kết quả kiểm tra, bác sĩ nói ở độ tuổi của con bé sẽ không xuất hiện vàng da nữa. Nếu như có vấn đề về gan, rất có thể phải làm phẫu thuật cọ rửa, sẽ cần mổ. Nhưng lần phẫu thuật này nhất định sẽ để lại thương tổn cho cơ thể con bé.

Khi biết được kết quả này, Dư Duy Tây đang định buổi chiều sẽ đưa Ni Nhi đến sở thú liền cảm thấy sợ hãi.

Mấy người trở về đến khách sạn, Phượng Anh nói thừa dịp đến nội thành nên muốn đi gặp mấy người bạn thân thiết trước đây, nên Dư Duy Tây đã đưa con bé đi ngủ trưa.

Con bé đang ngủ thì điện thoại Dư Duy Tây vang lên, người gọi tới là A Nhã, nói Vân Tiêu sẽ một lần nữa mở cửa, nói cho cô biết trước để cọp chuẩn bị một chút.

Dư Duy Tây như bị ai đó đẩy xuống vực thẳm, vội hỏi: "Nhưng không phải Báo gia bị bắt nên Vân Tiêu cũng bị niêm phong theo sao?"

"Tôi giải thích nhiều cũng cảm thấy mệt mỏi, bây giờ cô đến chỗ tôi đi. Những người khác cũng đã tới rồi, đến đây tôi sẽ giải thích một lần luôn. Nhanh lên nhé." Chỗ A Nhã bên kia rất ồn ào, cô ấy nói xong liền cúp điện thoại.

Vân Tiêu bị niêm phong, Báo gia bị bắt, đây là việc trong hai năm qua Dư Duy Tây cảm thấy vui vẻ nhất. Nhưng hôm nay, Báo gia vẫn còn bị bắt ở cục cảnh sát, Vân Tiêu lại một lần nữa mở cửa, chuyện này khiến cô cảm thấy nghi ngờ và sợ hãi.

Phải biết, nếu như Vân Tiêu sụp đổ, cô sẽ không cần một lần nữa trở thành gái gọi.