Chương 14

Trong lòng Dư Duy Tây đang cảm thấy rất mâu thuẫn, cô thực sự rất giận cái tên đàn ông mang gương mặt quyến rũ mà lúc nào cũng chỉ biết đe doạ và lợi dụng cô kia. Nhưng cô cũng sợ sự tuyệt tình của mình bây giờ có thể sẽ hại nhầm một người tốt. Sau khi cân nhắc một lúc, cô quyết định quay trở lại.

Nếu như anh ta là người tốt, hay thật sự là một cảnh sát, lại có khi vì cô mà mất mạng thì Dư Duy Tây cô cả đời sẽ không thoát khỏi cái bóng ma tâm lý này mất.

Sau khi quay lại, cô nhìn người đàn ông đang nằm dưới đất như một con chó chết kia một lúc. Dư Duy Tây đã phải đi đường nửa ngày trời, cô mệt mỏi đặt mông xuống ngồi bên cạnh anh ta, nhìn cái dáng vẻ như con chó chết mà gương mặt lại đẹp đến nghịch thiên đó, than khẽ: "Hy vọng anh là người tốt."

Mặc dù bây giờ là cuối xuân, ban ngày nắng ấm áp, nhưng đêm ở trên núi lại có cảm giác hơi se lạnh. Vừa rồi bởi vì lo lắng và đang phải tìm đường trốn nên cũng không cảm thấy gì, lúc này ngồi im như vậy, Dư Duy Tây bắt đầu thấy rùng mình.

Người đàn ông bên cạnh so với cô cũng không khá hơn bao nhiêu, đang bị thương lại phải chịu lạnh, cơ thể anh ta hơi run lên. Sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Dư Duy Tây thật sự lo lắng không biết anh ta có thể gắng gượng qua hết đêm nay hay không.

Cô không phải là thánh mẫu, có thể quay lại mà không vứt bỏ anh ta đã là cực hạn của cô. Cô cũng không phải là nữ chính trong mấy bộ phim mà lại cởϊ áσ khoác đắp cho anh ta rồi muốn đồng cam cộng khổ.

Gió lạnh từng trận thổi qua, Dư Duy Tây lạnh đến phát run, cô bắt đầu lắc lắc chân để làm nóng cơ thể, ánh mắt cô liền nhìn qua người đàn ông quyến rũ đang nằm im bên cạnh.

Ài, thật là một con gà trống đẹp trai mà.

Cô buồn bực chán nản, cúi người xuống cẩn thận quan sát gương mặt của anh ta.

Các đường nét trên khuôn mặt như được điêu khắc mà ra, thật sự rất tinh xảo.

Lúc cô đang đánh giá gương mặt của anh ta, người đàn ông đột nhiên mở ánh mắt hoa đào ra nhìn, khiến Dư Duy Tây bị doạ cho giật mình.

"Anh, anh, anh…" Hàm răng Dư Duy Tây đang đánh vào nhau, lời phát ra không câu nào được hoàn chỉnh.

Người đàn ông mở mắt ra nhưng cũng không lên tiếng, nhìn chằm chằm Dư Duy Tây như đang nhìn một cỗ thi thể.

"Tại sao cô lại quay về?"

Khi Dư Duy Tây xác định là anh ta đang nói chuyện với mình, hai giây sau mới kịp phản ứng, hỏi lại: "Hoá ra anh không bị ngất à? Vậy tại sao anh cứ nhắm mắt giả vờ ngất làm gì hả?"

"Tôi đang cảnh giác, sợ cô cưỡиɠ ɠiαи tôi." Người đàn ông lạnh lùng nói.

Dư Duy Tây bị nói cho tức gần chết, cất giọng châm chọc: "Tôi mà là cầm thú thì tôi cũng chẳng có hứng thú với người sắp chết đâu. Huống hồ dung mạo anh xấu như vậy, làm sao tôi có thể ra tay được?"

Súng của anh ta đã hết đạn, bây giờ lại sống dở chết dở, hiện tại cô có thể dùng một chân mà giẫm anh ta không đứng dậy nổi.

Dư Duy Tây đã sẵn sàng đánh nhau với anh ta, nhưng anh ta lại không thèm để ý đến cô nữa, gương mặt anh ta lúc này vẫn rất lạnh lùng. Có lẽ vì do cơ thể yếu, anh ta không trả lời cô mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Một đêm rất nhanh đã trôi qua, khi Dư Duy Tây mở mắt ra nhìn, cô nhận ra mình và người đàn ông bên cạnh lại đang ôm nhau ngủ.

Chắc là do đêm hôm qua quá lạnh, cô mới mơ màng mà chui vào lòng anh ta như vậy.

Số người đàn ông này cũng lớn, bị thương nặng như thế mà cũng không chết, cô vừa tỉnh, anh ta cũng tỉnh theo, nhìn thấy mình và cô đang nằm cùng một chỗ, trong lòng có chút cảm xúc khó tả, nhưng cũng không nói gì.

Dư Duy Tây xoa xoa mắt đứng lên, sau khi bôi thuốc cho anh ta một lần nữa, mới đỡ người đàn ông đi ra khỏi rừng.

Người dân trong thôn thức dậy tương đối sớm, vừa ra khỏi rừng mơ hồ đã nhìn thấy người, Dư Duy Tây vội vàng đỡ lấy người đàn ông đi lên phía trước.

Có người lái máy kéo đi bán lâm sản, Dư Duy Tây vội vàng lớn tiếng gào lên, cô vẫn đỡ người đàn ông sắc mặt trắng bệch, nói với người kia: "Đồng hương, bạn của tôi lên núi bắt lợn rừng lại đυ.ng phải các cơ quan trên đó, bây giờ bị thương rất nặng. Có thể làm phiền anh đưa bạn của tôi vào nội thành để thuê khách sạn không? Ở đó có bạn của anh ấy, tôi muốn đưa anh ấy đi kiểm tra."

Những người sống ở trong thôn núi này rất hiền lành tốt bụng, không nghi ngờ gì, liền đến giúp Dư Duy Tây đỡ người đàn ông lên xe kéo.

Sau khi sắp xếp chỗ xong, Dư Duy Tây vỗ nhẹ vào bả vai người đàn ông: "Tôi không biết anh là người tốt hay người xấu, nhưng tôi hy vọng anh là người tốt, cũng không uổng phí tôi liều mạng cứu anh lần này."

Người đàn ông mang gương mặt quyến rũ nhìn cô, đang muốn há miệng nói gì đó, Dư Duy Tây lại cau mày nói: "Không cần nói cảm ơn tôi, cũng không cần hỏi tôi ở đâu để sau này có thể trả ơn. Nhớ kỹ nhé, tôi tên là Lôi Phong, sau này anh làm nhiều việc thiện chút, coi như là báo đáp cho tôi đi."

Lúc nói những lời này, Dư Duy Tây nói rất dõng dạc. Cô chưa từng nghĩ cô sẽ cứu được một mạng người, lần này coi như là một chuyện tốt mà anh hùng nhỏ như cô có thể làm đi.

Trong lòng đang rất kích động, người đàn ông bên cạnh đột nhiên đẩy cái tay đang khoác trên vai của anh ta ra, giọng lạnh lùng: "Đừng đυ.ng vào tôi, đồ nhà quê."

Dư Duy Tây: "¥%#@*&!??"