Chương 13

Dư Duy Tây ngây người, người đàn ông kia cũng ngây người, nhưng dù có bị thương thì anh ta vẫn phản ứng nhanh hơn Dư Duy Tây, anh ta giơ tay hất cánh tay của cô ra, Dư Duy Tây không có chỗ dựa, cơ thể cô hơi nghiêng ngã mấy cái rồi trực tiếp nhào lên người anh ta, môi cũng chạm lên mặt hắn.

Người đàn ông tức điên lên, đang định nổi giận thì những tên lúc nảy đi xa lại quay trở lại, anh ta liền cố gắng kiềm chế lửa giận, ngồi bất động.

Trong lòng Dư Duy Tây nơm nớp lo sợ, đang định lùi lại một chút thì đã bị người đàn ông giữ chặt, môi cô vừa rời khỏi lại chạm vào, nhưng lúc này lại là trực tiếp hôn lên môi anh ta.

"Cũng không biết mấy người bên kia đã tìm được hắn chưa, nếu chúng ta bắt được cái tên Phó Cửu đó trước thì nhất định sẽ lập được công lớn!"

"Đúng vậy đúng vậy, đi thôi, chúng ta qua bên này tìm thử, hắn ta bị thương nặng như vậy chắc chắn là chạy chưa xa đâu, chúng ta chia nhau ra tìm nhất định sẽ nhanh bắt được hắn."

Bọn họ nói chuyện mấy câu, lại vội vàng rời đi.

Bọn chúng vừa đi, người đàn ông lập tức đẩy cô ra như vứt một cục phân chó, còn nhanh chóng đưa tay lau mấy cái lên miệng.

Dư Duy Tây bị đυ.ng đau, cũng không dám lên tiếng phản bác, hai mắt đỏ lên rồi xoa xoa bả vai.

Qua một lúc, người đàn ông lên tiếng: "Dìu tôi ra ngoài."

Dư Duy Tây không cam tâm tình nguyện, cô miễn cưỡng giơ tay lên, người đàn ông nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, cũng không nói lời nào, đưa tay sờ vào khẩu súng bên cạnh, cô lập tức tỉnh táo lại giơ tay vững vàng đỡ anh ta đứng dậy.

Tên đàn ông khốn kiếp này, lúc nào cũng chỉ biết dùng súng để doạ cô!

Một lúc sau, Dư Duy Tây đã đỡ anh ta ra khỏi cái hố, đầu cô đã đổ đầy mồ hôi, nhưng cô và anh ta vừa ra khỏi lại thấy có người từ hướng khác đi tới chỗ bọn họ.

Đối phương cầm đèn chiếu về phía hai người bọn họ, lập tức nhíu mày nói: "Thì ra các ngươi ở đây!"

Dư Duy Tây bị hù cho hết hồn, theo bản năng ôm chặt tay của người đàn ông bên cạnh: "Nhanh móc súng ra đi, không phải vừa rồi anh doạ tôi thì móc súng rất nhanh hay sao!"

Người vừa tới nghe cô nói vậy cười chế nhạo: "Đạn cũng hết rồi, súng bây giờ có ít lợi gì!"

Cái gì? Hoá ra súng của tên đàn ông này đã hết đạn!

Mẹ kiếp, quả nhiên anh ta không phải là cái loại gì tốt mà!

Dư Duy Tây mặc dù rất tức giận, nhưng giờ cô với hắn ta lại giống như châu chấu trên cùng một sợi dây.

Đương nhiên cô cũng không đánh lại người đàn ông kia, cô chỉ có thể dựa cả cơ thể đang run lẩy bẩy vào người đàn ông bên cạnh để đứng vững.

"Lão Ưng cho các người bao nhiêu lợi ích? Mà các người lại thay hắn bán mạng, không bằng các người theo tôi, tôi đảm bảo sẽ cho các người gấp ba lần lợi ích của lão Ưng." Người đàn ông cố chịu đau lên tiếng.

Nhưng người đối diện lại không bị mắc lừa: "Ông đây nếu có thể bắt được Phó Cửu ngươi, đời này tao cũng chẳng cần lo ăn uống nữa."

Nói xong, hắn ta trực tiếp vứt cái đèn pin trong tay đi, giơ con dao găm ra nhào tới chỗ bọn họ, Dư Duy Tây đang muốn hét lên nhưng sợ đồng bọn của hắn để ý tới bên này, cô đành cắn ngón tay, cả người thì run lẩy bẩy.

Người đàn ông bên cạnh thấy coi vướng víu, đưa tay đẩy cô ra, rồi nghênh đón đòn đánh của tên lưu manh kia.

Anh ta hẳn là đã được huấn luyện, mặc dù sống dở chết dở, nhưng lúc hắn vung đòn thì tay chân rất linh hoạt, chỉ là do cơ thể còn quá yếu, nhiều lần đều khiến cho tên kia tránh thoát được.

Dư Duy Tây thấy mình cũng không thể chỉ đứng xem, liền nhặt cái đèn pin lúc nảy lặng lẽ đi ra phía sau tên kia đập một phát lên đầu hắn, người đàn ông liền ôm lấy đầu tên kia rồi bẻ rắc một tiếng, người kia lập tức ngã nhào xuống đất, bất động.

Dư Duy Tây rất hoảng sợ, ném đèn pin rồi chạy lại kéo người đàn ông kia, giục: "Đi thôi, chúng ta mau đi thôi!"

"Vết thương của tôi lại rách ra rồi, đi không được. Về cái hố lúc nảy trốn một lát, bọn họ sẽ không nghĩ ra là chúng ta đang ở chỗ này."

Dư Duy Tây cũng không biết nên làm thế nào, đành phải nghe theo lời anh ta.

Quả nhiên, không bao lâu sau đã có người đi tới, liền phát hiện có người đang nằm bất động dưới đất, bọn họ tiến lên kiểm tra liền phát hiện người đàn ông đó đã tắt thở, tức giận chửi lên mấy tiếng rồi chia nhau đuổi theo.

Lại đợi được hơn nửa giờ, cũng không thấy có người tới nữa.

"Lại đây giúp tôi bôi ít thuốc." Lúc người đàn ông nói những lời này thì hơi thở đã rất yếu.

Dư Duy Tây cũng thật sự bội phục hắn, bị dày vò đến như vậy rồi mà vẫn còn chưa chết.

Trong hố quá nhỏ, anh ta lại bị thương ở bụng dưới, người phải ngồi gập lại, vết thương bị đè lên chảy máu không ngừng. Dư Duy Tây lại đỡ anh ta ra ngoài, hai người trốn sau nhánh cây to bên cạnh.

Sau khi thuốc ngấm, người đàn ông đã hôn mê bất tỉnh.

Dư Duy Tây liền bỏ thuốc xuống bên cạnh, muốn rời đi, nhưng đứng lên rồi lại ngồi xuống.

Trước khi đi, cô muốn nhìn xem người đàn ông này trông như thế nào, nếu có thông báo tìm người mất tích, cô sẽ cung cấp manh mối.

Đưa tay gỡ cái kính râm trên mặt anh ta, trong lòng Dư Duy Tây liền cảm thán chậc chậc hai tiếng.

Đúng là quyến rũ thật, đê tiện thì cũng đê tiện thật, nhưng khuôn mặt này không thể chê vào đâu được, cho dù chỉ nhìn thấy mờ mờ qua ánh trăng thì cũng thật là đẹp mắt.

Nghĩ đến dáng vẻ quyến rũ của anh ta, Dư Duy Tây liền trực tiếp ném cái kính râm đi.

Nhìn anh ta đúng là rất quyến rũ.

Cô làm xong những việc này, trong lòng cảm thấy rất dễ chịu, vỗ vỗ tay mấy cái rồi xoay người bỏ đi.

Đi được nửa đường, trong lòng Dư Duy Tây cứ cảm thấy có chút bất an.

Dù cô không biết người đàn ông có gương mặt quyến rũ kia với mấy người lúc nảy có thù oán gì, nhưng vừa rồi ở cùng anh ta, cô nhận ra mấy tên kia nhất định còn xấu xa hơn cái tên đàn ông đẹp trai đó.

Mặc dù anh ta từ đầu đến cuối đều cầm súng uy hϊếp cô, nhưng thật ra anh ta cũng không muốn làm gì cô, vừa rồi còn đẩy cô ra là không muốn cô gặp nguy hiểm, mà mấy người kia lại làm chuyện đó với Phượng Anh, nghe qua những cuộc đối thoại của bọn họ thì rõ ràng bọn họ là người của xã hội đen.

Nếu như người đàn ông này là người tốt, cô bỏ đi không quan tâm như vậy có phải tuyệt tình quá không?

Ừm, bị xã hội đen truy sát, mà người này lại có thể là người tốt, vậy anh ta có phải là cảnh sát không?