Chương 5: Áo Đỏ Ánh Tuyết Phục Hổ Thiếu Hiệp (3)

“Hê hê!”

Thôi Dũng mặt mày hớn hở, nói: “Được, Mai gia tiểu thư nói chuyện, huynh đệ chúng ta khẳng định nể mặt.”

Thôi Dũng được tiện nghi, phất phất tay, nghênh ngang rời đi.

Nhìn Mai Ánh Tuyết nói hai ba câu đuổi Thôi Dũng đi, Trần Đường có chút nghi hoặc, không biết Mai Ánh Tuyết vì sao sẽ ra tay giúp.

Dù sao giữa hai người chỉ có duyên gặp mặt vài lần, ngay cả nói chuyện cũng chưa từng nói, càng chưa nói tới giao tình.

Mai Ánh Tuyết xuống ngựa, đi tới bên này.

Trần Đường lòng như nước lặng.

Kiếp trước hắn sớm đã qua cái tuổi thanh xuân ngây thơ, ý nghĩ kỳ quái, cũng không có tật xấu tự mình đa tình, lòng không tạp niệm.

Trần Đường ánh mắt trong vắt, nhìn Mai Ánh Tuyết, chắp tay nói: “Đa tạ Mai cô nương ra tay giúp.”

“Chuyện của ngươi, ta đã nghe nói.”

Mai Ánh Tuyết nói: “Đả thương ngươi là thiếu bang chủ bang Hắc Thủy, nhưng ngươi không cần lo lắng, hắn ngày đó chỉ là hộ tống hàng hóa Cực Bắc Hàn Vực vận chuyển đến, đi ngang qua huyện Thường Trạch nghỉ chân một chút, bình thường cũng không ở bên này.”

Nghe tới đây, Trần Đường cảm thấy hơi an tâm.

Trong bang Hắc Thủy đều là người dị tộc Cực Bắc Hàn Vực, phần lớn thân hình cao lớn, phi phát tả nhẫm*, rất dễ phân biệt.

* tóc xõa, vạt áo trái, thường dùng để mô tả người dân tộc thiểu số phía đông, bắc của TQ ngày xưa

Chỉ cần hắn tránh đi người của bang Hắc Thủy, sẽ giảm bớt rất nhiều phiêu lưu.

“Bang Hắc Thủy thế lực cực lớn, có làm ăn lui tới với quan phủ các quận Bình Châu, quan hệ chặt chẽ, ngay cả quan phủ cũng không muốn trêu chọc. Ngày đó bộ đầu, nha dịch huyện nha đều ở đó, bao gồm người võ quán chúng ta, nhưng lại không ai dám ra tay, chỉ có ngươi...”

Tạm dừng một lát, Mai Ánh Tuyết rất nghiêm túc nói: “Trần Đường, ngươi là người tốt.”

Ặc...

Trần Đường cười khổ.

Một cú ngoặt đã chỉnh hắn cứng người, hồi lâu sau mới phản ứng lại.

Mở màn phát một tấm thẻ người tốt.

Lúc này không chỉ gánh nợ, còn thiếu nhân tình.



Huống chi, ba mươi lượng, chỉ là miễn đi lao dịch năm nay.

Sang năm chinh lao dịch, Thôi Dũng kia vẫn sẽ tìm tới cửa.

Cho dù không có Thôi Dũng, cũng sẽ có Lý Dũng, Triệu Dũng...

Phải nghĩ biện pháp nhọc một lần sướиɠ cả đời.

“Trừ tiêu tiền, còn có biện pháp nào có thể miễn trừ lao dịch?”

“Gia nhập thế gia đại tộc, hoặc trở thành môn khách của tôn thất quyền quý... Đương nhiên cũng có thể tu luyện đến cấp bậc nhất định, tới quận Vũ An định phẩm. Luật pháp Càn quốc, nhập phẩm võ giả, có thể miễn trừ lao dịch.”

Trần Đường như có chút suy nghĩ.

Xem ra cuối cùng vẫn là rơi ở trên luyện võ.

Chỉ có một năm thời gian, phải mau chóng nhập phẩm, không thể lơi lỏng.

Mai Ánh Tuyết nói: “Theo ta biết, toàn bộ huyện Thường Trạch, cửu phẩm võ giả không vượt qua mười người. Trong nha môn huyện phủ, sai dịch đông đảo, cũng chỉ có ba vị bộ đầu là cửu phẩm võ giả.”

“Ít như vậy?”

Trần Đường có chút kinh ngạc.

Nhập phẩm so với hắn tưởng tượng khó được hơn nhiều.

“Nhập phẩm vô hàn môn (không có nhà nghèo).”

Mai Ánh Tuyết tiếp tục nói: “Luyện võ hàng năm tiêu hao rất lớn, trừ đủ thịt để ăn, còn cần các loại dược liệu quý giá, ngâm rượu thuốc rèn luyện thân thể, hàng năm ít nhất cũng cần tiêu phí hơn một trăm lượng bạc.”

Trần Đường âm thầm líu lưỡi.

Nghèo văn giàu võ, cũng là đạo lý này.

Thứ nhất, gia đình nghèo khó rất khó kiếm được nhiều tiền như vậy.

Thứ hai, người nghèo vì kế sinh nhai mệt mỏi, sống đã rất gian nan, căn bản không có thời gian tinh lực đi luyện võ.

Mai Ánh Tuyết lại nói: “Thật ra, ngươi bây giờ tuổi có chút lớn, gân cốt phần lớn đều đã định hình, cho dù có đủ tiền tài, tinh lực đi luyện võ, chỉ sợ cũng rất khó nhập phẩm.”

Không sao.



Ta được Sơn Quân cho bú một tháng...

Trần Đường tặc lưỡi.

Có chút muốn uống sữa.

Mai Ánh Tuyết không muốn quá mức đả kích Trần Đường.

Thật ra, nàng còn có một câu chưa nói.

Trần Đường trúng ba mươi hai đao, bị thương gân cốt toàn thân, cho dù bây giờ hành động như thường, cũng nhất định lưu lại vết thương ngầm.

Muốn nhập phẩm, tuyệt đối không có khả năng.

“Đa tạ chỉ điểm.”

Trần Đường ôm quyền, nói: “Ba mươi lượng bạc nợ ngươi, còn xin thư thả thêm chút thời gian.”

“Không vội.”

Mai Ánh Tuyết cười cười.

Nàng không trông cậy vào Trần Đường có thể trả được, đối với Trần Đường càng nhiều hơn vẫn là thương hại cùng đồng tình.

“Còn có chuyện.”

Trần Đường hỏi: “Nghe nói cha ta ở trong tù, đây là chuyện gì, cô nương có thể nói cho ta biết đôi chút không?”

Mai Ánh Tuyết nói: “Ta từng nghe người võ quán đề cập vài câu, tựa như lệnh tôn đánh bị thương người quan gia, kinh động Thôi bộ đầu của huyện nha, tự mình ra tay bắt đi lệnh tôn.”

Trần Đường nhíu mày.

Dựa theo ký ức chủ nhân cũ của thân thể này, Trần Đại An xưa nay an phận thủ thường, vô duyên vô cớ sao có thể làm bị thương người của quan gia?

Thôi bộ đầu, Thôi Dũng...

Hai người lại là quan hệ thế nào?

Mai Ánh Tuyết nói: “Mặc kệ như thế nào, lệnh tôn cùng quan gia xung đột, vẫn là có chút không lý trí. Dù sao dân không đấu với quan, ngươi cũng đấu không lại bọn họ.”

Trần Đường bĩu môi, không cho là đúng.

Mai Ánh Tuyết lại nói: “Nhưng ngươi đừng quá lo lắng, tân hoàng đăng cơ, đã đại xá thiên hạ, trừ tội ác tày trời, tù phạm còn lại phóng thích hết. Lệnh tôn hẳn là cũng ở trong đó, ngươi đi huyện nha hỏi một chút.”