Chương 4: Áo Đỏ Ánh Tuyết Phục Hổ Thiếu Hiệp (2)

“Chưa chết vừa vặn tốt, quận Vũ An vừa hạ chinh dao văn thư, mỗi hộ chọn một nam đinh mười sáu tuổi trở lên, tới quận Vũ An xây thành đào sông.”

Thôi Dũng nói: “Cha ngươi ở trong tù, chỉ có thể đưa ngươi đi quận Vũ An phục lao dịch.”

Một tên bạch dịch khác cười xấu xa nói: “Có cơ hội đền đáp triều đình, đây là phúc ngươi tu tám kiếp không được, ngàn năm mới có một lần đó.”

Trần Đường âm thầm nhíu mày.

Cái gọi là lao dịch, đơn giản mà nói chính là làm việc cho triều đình, bảo ngươi làm gì thì làm cái đó, còn không có thù lao.

Lao dịch danh mục rất nhiều, phần lớn nhằm vào đều là dân chúng tầng dưới chót, như là tôn thất quyền quý, thế gia đại tộc đều có thể miễn trừ lao dịch.

Lao dịch trên đường bệnh chết, mệt chết, giám công cắt xén lương thực tiền bạc, người chết đói cũng nhìn mãi quen mắt, dân chúng khổ không nói nổi.

Nếu gặp dịp chiến sự, càng là cửu tử nhất sinh.

Hắn kiếp trước chính là thức đêm tăng ca mệt chết, sống lại một kiếp, lại để hắn làm khổ lực?

Trần Đại An ở trong tù lại là chuyện thế nào?

Ngay lúc này, một đợt tiếng vó ngựa nhẹ nhàng vang lên.

Mặt đất khẽ run, nơi xa thấy một đám thiếu niên thiếu nữ mặc gấm vóc lụa là, cưỡi ngựa cao lớn, bộ dạng dương dương tự đắc từ bên ngoài trở về, vừa vặn đi ngang qua nơi đây.

“Mau nhìn, đó không phải Phục Hổ thiếu hiệp của huyện Thường Trạch chúng ta sao?”

“Ha ha, thật đúng là hắn, thế mà chưa chết?”

Đám thiếu niên thiếu nữ kia hướng về bên này chỉ trỏ, vui cười nghị luận, không e dè.

Một thiếu nữ cầm đầu vốn đã đi ngang qua nơi đây, nghe được mọi người nghị luận, hướng về bên này nhìn một lần, không khỏi nhíu cặp mày ngài.

Suy nghĩ một lát, thiếu nữ vậy mà lại quay đầu ngựa, đi tới bên này.

Đám người phía sau muốn xem náo nhiệt, cũng đi lên theo.



“Xảy ra chuyện gì?”

Trần Đường giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một thiếu nữ khoác áo khoác lông cáo đỏ như lửa, mái tóc rủ xuống, thân thể thướt tha đang cưỡi ở trên lưng ngựa, nhìn về phía hắn bên này, nhẹ nhàng hỏi.

Thiếu nữ mặt trái xoan, lông mày thanh tú mắt đẹp, đoan trang tươi tắn, dung mạo làm mắt người ta bừng sáng.

Ánh mắt hai người khẽ chạm, ký ức về thiếu nữ trào lên trong lòng.

Mai Ánh Tuyết!

Thiên kim của quán chủ Mai Hoa võ quán, một nhà võ quán duy nhất của huyện Thường Trạch.

Trong lòng Trần Đường nổi lên một tia gợn sóng.

Chủ nhân cũ của thân thể đối với vị Mai Ánh Tuyết này là có chút ngưỡng mộ.

Chỉ là thân phận địa vị hai người chênh lệch quá lớn, căn bản không có khả năng.

Trần Đại An mỗi lần săn được con mồi, đều sẽ dẫn theo Trần Đường xuống núi, ở huyện Thường Trạch mua chút lương thực đồ dùng, đồng thời bán con mồi cho Mai Hoa võ quán, cũng coi như quen thuộc với võ quán.

Trần Đường đi theo phụ thân, ở Mai Hoa võ quán may mắn từng gặp Mai Ánh Tuyết vài lần, cũng là một bộ đồ đỏ, như hoa mai.

Một lần trong đó, Mai Ánh Tuyết cũng nhìn thấy hắn, còn gật gật đầu với hắn.

Từ đó, hồng y ánh tuyết, y nhân nhập mộng (áo đỏ chiếu ánh tuyết, người thương bước vào giấc mộng).

Không ngờ hôm nay gặp lại, chủ nhân cũ của thân thể đã mất.

“Thì ra là Mai gia tiểu thư.”

Huyện Thường Trạch chỉ một nhà võ quán như vậy, Mai gia đặt ở quận Vũ An không tính là gì, nhưng ở huyện Thường Trạch, tuyệt đối tính là danh môn.

Vị đại tiểu thư này càng là mỹ nhân nổi tiếng xa gần, Thôi Dũng tự nhiên nhận ra.

Thôi Dũng ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quận phủ vừa hạ chinh dao văn thư, Trần Đường phù hợp điều kiện, ta cho hắn một cơ hội đền đáp triều đình, thay cha chuộc tội.”



Mai Ánh Tuyết nhìn Trần Đường một cái, nhíu mày nói; “Hắn từng bị thương nặng, phụ thân lại ở trong tù, bây giờ bảo hắn đi phục lao dịch, không khỏi quá mức tàn nhẫn, không thể dàn xếp một phen?”

“Đây là luật pháp triều đình, tiểu nhân cũng không thể làm chủ.”

Thôi Dũng vẫn giữ nụ cười trả lời một câu, lời lẽ không chút nào nhường nhịn.

Mai Ánh Tuyết trầm ngâm một lát, nói: “Trong luật pháp triều đình cũng có một điều, nộp lên ba mươi lượng bạc, liền có thể đổi một năm lao dịch.”

Một lượng bạc, đại khái đổi một ngàn đồng, cũng chính là một quan tiền.

Ba mươi lượng, là ba mươi quan tiền!

Ở hộ nhà nông bình thường của Càn quốc, bỏ đi sưu cao thuế nặng, một năm thu nhập chỉ mấy lượng, một tháng cũng chỉ mấy trăm đồng.

Ba mươi lượng bạc, đối với nhà phú quý không tính là gì, nhưng nhà người thường vất vả cả đời, cũng rất khó gom đủ.

Thôi Dũng nghe vậy cười nói: “Quả thật có một điều này, nhưng ngài xem vị này, giống người có thể bỏ ra ba mươi lượng bạc sao?”

“Thả người đi.”

Mai Ánh Tuyết lấy ra nén bạc ba mươi lượng, ném về phía Thôi Dũng, nói: “Ta bỏ ra thay hắn.”

Ba mươi lượng, cũng không phải là một số lượng nhỏ.

“Mai sư tỷ, ngươi để ý đến hắn làm gì?”

Một thiếu nữ áo gấm nhíu mày nhìn Trần Đường một cái, vẻ mặt đầy chán ghét.

Một thiếu niên khác nhìn như rất ổn trọng thành thục mỉm cười, mở miệng nói: “Ánh Tuyết sư muội tâm địa thiện lương, không đành lòng thấy Trần Đường một phế nhân này chịu khổ toi mạng.”

Trần Đường cười lạnh.

Thằng nhãi này chơi tâm cơ, khen Mai Ánh Tuyết, còn không quên đạp lão tử một cước.

Hắn hai kiếp làm người, nhìn đám thiếu niên thiếu nữ này giống như nhìn trẻ con, đối phương nhấc mông, ị mấy cục phân hắn cũng có thể đoán được.