Chương 6: Đao (1)

“Ánh Tuyết sư muội, chúng ta đi thôi, trở về chậm, sư phụ lại trách cứ.” Thiếu niên kia ở một bên nghe mà mất kiên nhẫn, thúc giục một tiếng.

“Tới đây!”

Mai Ánh Tuyết gật đầu cười với Trần Đường, liền cưỡi ngựa mà đi.

Trần Đường ra ngoài, đi về phía huyện nha.

Ngoài nha môn huyện phủ.

“Trần Đại An ở trong tù bệnh chết rồi, ngươi tới vừa lúc, nhanh đưa thi thể đi, nhìn chướng mắt.”

Hai nha dịch vẻ mặt đầy chán ghét, ném thi thể xuống, xoay người liền vào nha môn.

Trần Đường nhìn thi thể trước mặt mình đầy thương tích, máu thịt be bét, mặt âm trầm như nước, nhíu mày không nói.

Không có giải thích gì.

Cũng chưa cho cơ hội hỏi.

Người chết rồi, nhặt xác đi, chỉ như vậy.

Chỉ cần không phải người mù, tự nhiên nhìn ra được, Trần Đại An lúc còn sống từng gặp một phen tra tấn vô nhân đạo, không có khả năng là chết bệnh.

Trần Đường xuyên việt đến, đây là lần đầu tiên gặp mặt với Trần Đại An.

Không ngờ, lại là phương thức này.

Muốn nói hắn cảm tình sâu đậm đối với Trần Đại An, trái lại cũng không đến mức.

Nhưng cho dù không trọng sinh ở trên người Trần Đường, chỉ là người ngoài, thấy một màn như vậy, cũng rất khó giữ được bình tĩnh.

Trần Đường lại rất bình tĩnh.

Ít nhất, nhìn từ mặt ngoài là như thế.

Đứng yên thật lâu, Trần Đường mím môi, cúi người nhấc thi thể Trần Đại An lên, đặt ở trên lưng, đi về phía nhà.

Sau khi xuyên việt, hắn luôn ở trên núi tuyết tu luyện.

Thẳng đến giờ phút này, hắn mới chính thức cảm nhận được hàn ý chung quanh!

Cha con Trần thị hai mạng người, cứ như vậy không còn nữa.



Không có ai để ý, cũng không có chỗ nào phân rõ phải trái, càng sẽ không có ai cho bọn họ một cái công đạo.

Giống như hai con kiến, bị người ta tùy ý giẫm chết.

Người đi đường trên huyện Thường Trạch nhìn thấy Trần Đường cõng một thi thể, đều nhíu mày, né tránh xa xa, sợ tránh còn không kịp.

Trần Đường rốt cuộc hiểu hàm nghĩa câu nói kia của Sơn Trung Khách.

“Lão Tôn đầu, nên nộp tiền thông lệ của tháng này rồi!”

“Sài gia, tiền thông lệ sao lại tăng rồi?”

“Đừng con mẹ nó dài dòng, bảo ngươi giao bao nhiêu thì giao bấy nhiêu, không có bang Ác Lang chúng ta bảo hộ, cửa hàng rèn của ngươi sớm bị người ta đập nát rồi!”

Tiệm rèn cách đó không xa, mấy bang chúng bang Ác Lang đang ở phụ cận thu tiền.

Huyện Thường Trạch có hai bang hội chiếm cứ, một cái là phân đà bang Hắc Thủy thiết lập ở nơi này, thứ hai là bang Ác Lang của bản địa.

Hai bang hội lớn đều tự xưng bá một phương, hiểu trong lòng chứ không nói ra, không xâm phạm lẫn nhau, coi như thái bình.

Bang Hắc Thủy cùng quan phủ các quận huyện lớn đều có làm ăn lui tới, đại bộ phận thu nhập của bang Ác Lang dựa vào thu tiền thông lệ của hộ làm ăn phụ cận.

Thật ra chính là phí bảo hộ, nếu là không nộp, đám người này sẽ tới cửa gây phiền toái.

Hai bang hội cùng nha môn huyện Thường Trạch đều có ích lợi lui tới, người của quan phủ tự nhiên mở một mắt nhắm một mắt.

Đối với thương hộ làm ăn nhỏ mà nói, trừ sưu cao thuế nặng, còn cần ứng phó các bang hội hắc đạo này, tự nhiên là khổ không nói nổi.

“Tháng này không có việc làm ăn gì, trong tay chỉ có chút tiền dư này, mong Sài gia thông cảm một lần...”

Vị lão Tôn đầu kia hai tay cầm hai trăm đồng tiền, trên mặt chứa đầy nụ cười.

“Con mẹ ngươi, chút tiền này đã muốn đuổi lão tử?”

Sài gia phất tay tát một cái, tát ở trên mặt lão Tôn đầu, chửi ầm lên.

Hắn vung cánh tay, đang muốn đánh tiếp, khóe mắt liếc thấy Trần Đường cách đó không xa, không khỏi nhíu mày.

“Đệch, ra ngoài gặp thi!”

Sài gia mắng một câu, chớp mắt đoạt lấy tiền đồng trong tay lão Tôn đầu, nhét vào trong lòng, phất tay nói: “Đi, chúng ta tránh chút, đừng dính xui xẻo!”

“Thằng nhãi, cút nhanh lên! Để ta gặp được nữa, ta con mẹ nó gϊếŧ chết ngươi!”



Sài gia trước khi đi trừng mắt nhìn Trần Đường một cái, hùng hùng hổ hổ, dẫn theo mấy tên tiểu đệ bang Ác Lang bước nhanh rời đi.

Trần Đường mặt không biểu cảm.

Hắn bây giờ không có tâm tư quan tâm mặt hàng này.

“Trần Đường.”

Lão Tôn đầu của tiệm rèn hướng về phía Trần Đường vẫy tay, gọi một tiếng.

Bước chân Trần Đường dừng lại, hơi chần chờ, vẫn cõng Trần Đại An đi về phía tiệm rèn.

Trần Đại An lúc còn sống có chút lui tới với vị lão Tôn đầu này, hai cái cung kia cùng mũi tên, đều là chế tạo ở nơi này.

“Trần Đường, vừa rồi đa tạ ngươi.”

Lão Tôn đầu một bên má sưng đỏ, nụ cười cay đắng.

Trần Đường lắc đầu.

Hắn cũng chưa giúp được cái gì.

“Trần huynh đệ hắn...”

Lão Tôn đầu nhìn về phía thi thể Trần Đại An, muốn nói lại thôi, thở dài một tiếng.

Trần Đường trầm mặc.

Sau một lát, hắn hỏi: “Tôn bá bá, còn có việc gì không?”

“Có, có.”

Lão Tôn đầu tựa như nghĩ đến cái gì, xoay người về trong cửa hàng, rất nhanh đã cầm một thanh trường đao cỏ vỏ đen sì đi ra.

“Đây là...”

Trần Đường nhíu mày.

Lão Tôn đầu nói: “Sau khi ngươi gặp chuyện, Trần huynh đệ để lại chút bạc ở chỗ ta, bảo ta làm một thanh đao tốt.”

“Hắn nói ở lúc ngươi còn nhỏ, từng hỏi ngươi, tương lai muốn thành người thế nào. Ngươi nói muốn làm một đao khách hành hiệp trượng nghĩa, xông pha giang hồ. Hắn vẫn nhớ việc này, chỉ là nhà nghèo, trước kia luôn không nỡ tiêu tiền.”

“Trần huynh đệ nói, từ nhỏ đến lớn, hắn cũng chưa từng mua quà gì cho ngươi. Chờ ngươi lần này thương thế khỏi trở về, cây đao này liền tặng cho ngươi, cho ngươi niềm vui bất ngờ.”