Chương 12: Đêm Gϊếŧ Người (Hạ)

Vừa tới cửa phòng, còn chưa ra sân, hai tai Trần Đường khẽ động, nghe được ngoài tường truyền đến một đợt tiếng cười hi hi ha ha, ít nhất cũng có năm sáu người, vừa vặn đi ngang qua nơi đây.

Trần Đường khẽ nhíu mày, bước chân dừng lại.

Lúc này nếu ra ngoài, nhất định đυ.ng phải nhóm người này.

Không cần thiết thêm chuyện.

“Sài gia mau nhìn, tiểu nương tử đi phía trước nhìn rất nuột nha, chân dài, eo nhỏ, chậc chậc.”

“Ha ha, quả thật không tồi!”

“Sài gia, đây chính là đưa lên cửa, không dùng cũng uổng...”

Sân nhà Thôi Dũng có tường cao bao quanh, Trần Đường ở trong sân không nhìn thấy tình hình bên ngoài, nhưng nghe tiếng, bên ngoài hẳn là người của bang Ác Lang.

Vị Sài gia kia, mấy ngày trước hắn còn từng gặp.

“Con mẹ nó, thực con mẹ nó xinh đẹp, đây là tiên nữ à!”

Có lẽ là hai bên khoảng cách gần, mới nhìn rõ, một người của bang Ác Lang kinh hô thành tiếng.

Mấy người khác cũng phát ra từng đợt than thở theo.

Trần Đường không khỏi trợn mắt, trong lòng cười lạnh.

Cần đến mức thế sao?

Mấy tên lưu manh ác bá, mặt hàng hạng ba, hớt ha hớt hải, giống như chưa từng thấy nữ nhân.

Đẹp nữa lại có thể đẹp đến đâu?

Mai Ánh Tuyết kia cũng tính là mỹ nữ khó gặp, hắn sau khi nhìn thấy, còn không phải lòng như nước lặng, vững như chó già.

“Đây là tiểu nương tử nhà ai, sao trước kia chưa từng gặp?”

“Hôm nay gặp được Sài gia của chúng ta, cũng là phúc của ngươi, chỉ cần hầu hạ Sài gia thoải mái, hắc...”

Tiếng cười bên ngoài chợt im bặt!

Ngay sau đó, truyền đến một tràng tiếng động ‘bịch bịch’.

Tình huống gì vậy?

Đang lúc Trần Đường nghi hoặc, cổng căn nhà này của Thôi Dũng, đột nhiên bị một lực lượng to lớn phá vỡ!

Ngay sau đó, một bóng người vừa lăn vừa bò xông vào!

Người tới tóc rối bời, bộ dạng chật vật, trên mặt che kín hoảng sợ, ở cùng lúc xông vào, đã cầm đao trong tay, giơ ngang trước ngực.



Phen biến cố này quá mức đột ngột.

Trần Đường đứng ở cửa phòng, căn bản không kịp vào nhà trốn.

Hai người chạm mặt, đều ngẩn ra ở tại chỗ.

Người này chính là vị Sài gia kia vài ngày trước ở trên đường tuyên bố nhìn thấy hắn nữa, liền gϊếŧ chết hắn.

Sài gia thấy Trần Đường, tâm thần cũng chấn động.

Hắn căn bản không ngờ, trong sân nhà này còn có một người đứng đó.

Hơn nữa bên hông đeo đao, người đầy vết máu, không giống người lương thiện!

Người này nhìn còn có chút quen mắt, tựa như từng gặp ở đâu, đứng ở nơi này, chẳng lẽ là sớm đến mai phục mình?

“Là ngươi?”

Sài gia rất nhanh nhớ ra.

Mấy ngày trước, hắn gặp được một thiếu niên cõng xác, chính là người trước mắt!

Ánh mắt Trần Đường lóe lên.

Sài gia này nhìn thấy bộ dáng của hắn, lại bắt gặp hắn ở trong nhà Thôi Dũng, tuyệt không thể để gã còn sống rời khỏi!

Hơn nữa phải nhanh một chút giải quyết người này!

Một khi động tĩnh quá lớn, nhất định sẽ kinh động người phụ cận.

Trong tích tắc, trong đầu hai người đều tự hiện lên vài cái ý niệm.

Vẫn là Trần Đường giành trước một bước.

Keng!

Trần Đường không nói hai lời, trường đao ra khỏi vỏ, nhằm vào đầu Sài gia chém ngay!

Sài gia kia ứng biến cũng cực nhanh, đứng dậy, giơ đao quá đỉnh đầu, đỡ thẳng mặt.

Keng!

Song đao va chạm, tia lửa bắn tung tóe, phát ra một tiếng binh khí chói tai!

Con ngươi Sài gia hơi co lại, cả người chấn động mạnh, cánh tay cũng cảm giác có chút tê dại.

Thiếu niên này khí lực thật lớn!

Nhưng hắn hạ thấp người, thân đao lượn quanh đầu, hóa giải một đao tấn công này của Trần Đường, đồng thời thuận thế mượn lực, hướng về phía trước chém ngang hông!



Đao lượn quanh đầu, thuộc về một chiêu cơ sở nhất trong đao pháp.

Thân đao vòng qua một vòng ở đỉnh đầu, sống đao gần như dán sát da đầu, ngăn cản binh khí của đối phương, đồng thời lại thuận thế xuất đao.

Trần Đường chỉ từng học Phục Hổ Quyền, chưa bao giờ luyện đao, nào hiểu được những thứ này.

Hắn tay cầm trường đao, ra sức chém, lại bị Sài gia giơ ngang đao đánh văng ra.

Không đợi hắn dùng ra đao thứ hai, lưỡi đao của Sài gia đã chém tới ngang lưng!

Một đao này tới cực kỳ nhanh chóng mãnh liệt.

Phía sau Trần Đường là cửa phòng nhà Thôi Dũng, lúc đi ra, vừa mới đóng lại.

Nếu là lui về phía sau, tất nhiên sẽ va phải cửa phòng.

Cho dù có thể phá cửa mà vào, cũng sẽ có điều trì hoãn.

Chậm một bước, sẽ mất mạng ngay tại chỗ!

Một đao chém ngang lưng này, lưỡi đao sắc bén, đằng đằng sát khí, hầu như là tránh cũng không thể tránh được!

Sài gia có thể ở bang Ác Lang lăn lộn lên làm tiểu đầu mục, cũng không phải là may mắn.

Trần Đường chưa bao giờ lường trước loại cục diện này.

Hai người chỉ là đánh giáp lá cà, mới một hiệp, đã phải phân ra sinh tử, mình mạng ngàn cân treo sợi tóc!

Trái tim Trần Đường đập thình thịch, tinh thần tập trung cao độ, tóc gáy dựng thẳng, cả người đều trở nên căng thẳng.

Mi tâm hắn đột nhiên có loại cảm giác xé rách, phát ra một loại cảm giác kỳ dị huyền diệu!

Trong tích tắc, một màn quỷ dị đã xảy ra.

Ở trong tầm mắt của hắn, một đao ngang lưng này của Sài gia chợt chậm lại!

Loại cảm giác này, huyền diệu khó giải thích, khó có thể nói thành lời.

Hả?

Trong lòng Trần Đường rùng mình.

Sống chết trong chớp mắt, không cho phép hắn nghĩ nhiều!

Trần Đường không lùi mà tiến, chân đạp trung cung, ép sát người lên.

Chỉ là một bước, liền bước ra sinh cơ!

Trong đối chiến chém gϊếŧ, đối mặt sát chiêu của đối thủ, người bình thường, thường thường sẽ theo bản năng lui về phía sau hoặc nghiêng người né tránh.