Chương 13: Ở Chung (1)

Trần Đường không có bao nhiêu kinh nghiệm đối kháng chém gϊếŧ, mới vừa rồi một lần đó, hoàn toàn là dựa vào bản năng.

Chân đạp trung cung, cướp một bước vị trí thân thể, vừa vặn tránh đi lưỡi đao chém ngang lưng đó!

Cùng lúc đó, Trần Đường buông tay, tùy ý trường đao rơi xuống.

Trong mắt Sài gia hiện lên một mảng kinh ngạc.

Trần Đường liên tiếp hai chiêu, đều ra ngoài hắn dự kiến.

Cất bước tiến lên, vì sao phải ném xuống đao trong tay?

Không đợi hắn nghĩ xong, đã thấy Trần Đường vươn hai bàn tay ra, năm ngón tay gấp khúc, giống như hai vuốt hổ, chợt chộp thẳng về phía mặt hắn!

Hổ Khẩu Đoạt Thực, Khí Thế Lăng Nhân!

(đoạt thức ăn miệng cọp, khí thế bức người)

Một chiêu trong Phục Hổ Quyền.

Một chưởng che mặt, một chưởng phong tỏa cổ họng!

Sài gia chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khuôn mặt bị bàn tay Trần Đường đè lại, tầm mắt bị che, không thấy rõ phía trước.

Hắn vừa định rút đao biến chiêu, cổ họng liền truyền đến một trận đau đớn!

Rắc!

Tiếng nứt xương dọa người vang lên!

Một tay khác của Trần Đường hóa thành vuốt hổ, đã bóp nát cổ họng Sài gia!

Sài gia vô lực ngồi bệt ở trong sân, trợn trừng đôi mắt, trên mặt tràn đầy sự không thể tưởng tượng, chết không nhắm mắt.

Ông trời coi như đùa giỡn hắn rất lớn.

Hắn vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, lại ngã ở trong tay một thiếu niên không bắt mắt.

Trần Đường khẽ thở hổn hển.

Toàn bộ quá trình nói thì chậm, nhưng thật ra chỉ ở trong một cái chớp mắt.

Trần Đường áp sát, buông tay thả đao, Hổ Khẩu Đoạt Thực, bóp nát cổ họng!

Thẳng đến giờ phút này, thanh đao kia của Trần Đường, mới sắp rơi xuống ở trên đất tuyết.



Phen giao thủ này, so với vừa rồi gϊếŧ ba người còn hung hiểm gấp trăm lần!

Trong ánh mắt Trần Đường, sớm không còn kinh hoảng khẩn trương liên tục gϊếŧ ba người, ngược lại lóe ra một tia hưng phấn.

Loại trạng thái huyền diệu khó giải thích vừa rồi, đã biến mất không thấy.

Nhưng hắn mơ hồ ý thức được, có lẽ đó chính là nhập thần tọa chiếu trong miệng Sơn Trung Khách!

Một khi tiến vào loại trạng thái đó, trong tầm mắt, động tác của mọi người đều sẽ chậm lại!

Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Trần Đường.

Dù sao hắn vừa rồi chỉ từng trải qua một lần.

Trần Đường nhìn thi thể dưới chân, khẽ lắc đầu.

Công lực của hắn quả nhiên còn kém rất nhiều.

Vừa rồi một lần đó, hắn chỉ là bóp nát cổ họng Sài gia.

Dựa theo Sơn Trung Khách nói, nếu là Hổ Khẩu Đoạt Thực luyện đến mức tận cùng, chỉ là một lần, liền có thể bóp nát giật đứt cổ họng của đối phương!

Hổ Khẩu Đoạt Thực, yếu điểm là ở một chữ ‘Đoạt’.

Miệng cọp vốn hung hiểm, một cái Đoạt này, đã phải nhanh, lại phải mãnh, nếu không sẽ bị miệng cọp gây thương tích.

“Ồ?”

Ngay lúc này, ngoài sân đột nhiên truyền đến một thanh âm.

Trong lòng Trần Đường cả kinh.

Cũng không biết vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì, Sài gia này của bang Ác Lang đột nhiên xông vào, nghe lời nói của hắn, bên ngoài hẳn là còn có một nữ nhân.

Cũng đừng để nàng nhìn thấy.

Trần Đường đang muốn trốn đi, ánh mắt liếc nhìn cổng sân một lần, không khỏi biến sắc, thân thể cứng ngắc ở tại chỗ.

Cổng sân có hai người đứng, đang lẳng lặng nhìn hắn.

Một màn vừa rồi gϊếŧ người, sợ là bị hai người thấy rõ ràng.

Trời đổ tuyết lớn này, hai ngươi không ở nhà, chạy đến làm cái quái gì?



Trần Đường rất muốn trách mắng hai người một trận.

Một vị trong đó là ông lão béo lùn, tóc hoa râm, chống một cây trượng trúc so với bản thân còn cao hơn một mảng lớn.

Ông lão nhìn lấm la lấm lét, diện mạo xấu xí, thân hình mập mạp, như một quả cầu thịt hình người tròn trùng trục.

Một người kia lại là nữ tử trẻ tuổi thân hình cao gầy, trong tay cầm thanh đoản kiếm, hai chân thẳng tắp thon dài, mặc dù mặc áo bông vải thô, nhưng vẫn không giấu đi được dáng người mượt mà no đủ.

Lại nhìn dung mạo nữ tử, Trần Đường hai kiếp làm người, duyệt phim vô số, cũng không khỏi sinh ra cảm giác kinh diễm.

Nữ tử tóc đen như thác nước, da thịt trắng như tuyết, mũi cao thẳng, môi đỏ mọng óng ánh, đôi mắt trong suốt động lòng người, tựa như một hồ nước mùa xuân.

Trần Đường hít sâu một hơi.

Ổn định!

Không thể giống với bang Ác Lang đám mặt hàng hạng ba kia.

Trần Đường theo bản năng ánh mắt tránh đi, nhìn chằm chằm ông lão béo đầu trâu mặt ngựa bên cạnh chốc lát, mới bình ổn tâm thần.

Cổng sân đã bị phá vỡ, thẳng đến giờ phút này, Trần Đường mới chú ý tới, bên cạnh ông lão béo kia cùng nữ tử có năm thi thể nằm đó, mặc trang phục bang Ác Lang.

Mỗi một kẻ đều chết không nhắm mắt, mi tâm trúng kiếm!

Trần Đường nháy mắt bình tĩnh lại.

Cao thủ!

Hắn rốt cuộc biết, mới vừa rồi ở trong sân nghe được một tràng tiếng ‘bịch bịch’ kia là chuyện gì xảy ra.

Năm thành viên bang Ác Lang, trong chớp mắt bị một kiếm lấy mạng, ngay cả kêu cứu cũng không có, đã phơi thây tại chỗ!

Sài gia là bị nữ tử này đuổi gϊếŧ, dưới sự bối rối mới phá cửa mà vào, xông vào đây, chạm mặt hắn.

Nữ tử vung cổ tay, mũi kiếm run rẩy, vết máu bên trên cực kỳ trơn trượt rơi xuống trên đất tuyết, thân kiếm không dính một giọt máu.

Binh khí tốt.

Thủ đoạn tốt.

Trần Đường đánh giá mọt phen, chỉ sợ hắn tu luyện một năm nữa, cũng không đạt tới cảnh giới này.

Đột nhiên!

Ông lão béo lùn như quả cầu kia thân hình chớp lên, Trần Đường chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, ông lão thế mà đã tới trước mặt hắn!