Chương 11: Đêm Gϊếŧ Người (Thượng) (2)

Phập!

Một đao thấy máu!

“Ô ô ô!”

Thôi Dũng đau đến mức không ngừng run rẩy, ghế dựa chớp lên vang rắc rắc, thân thể căng thẳng, liều mạng ngửa đầu, trên cổ nổi gân xanh.

“Cơ hội của ngươi không nhiều nữa, đao tiếp theo, không nhất định đâm ở đâu.”

Trần Đường một lần nữa lấy ra miếng giẻ trong mồm Thôi Dũng.

“Ta nói, ta nói!”

Một lần này, Thôi Dũng không dám giở trò tâm kế gì nữa.

Trong mắt hắn, khuôn mặt bắn đầy máu tươi kia của Trần Đường, ở dưới ánh sáng u ám, như ma quỷ đến từ địa ngục!

Thôi Dũng mang chuyện xảy ra lúc trước, từ đầu tới đuôi kể một lần, không khác lắm với lời Ngưu Nhị nói.

Trần Đường nói: “Liên quan vị thúc thúc kia của ngươi, còn có huyện phủ nha môn, ngươi biết cái gì đều nói nghe một phen.”

“Ta biết, ta biết hết!”

Thôi Dũng liên tục gật đầu, nói: “Vị Nhị thúc này của ta chỉ có thể tính là thân thích phương xa của ta, quan hệ cũng không gần...”

Thôi Dũng mang lai lịch vị Nhị thúc này, võ công chiêu số sở trường, thói quen sinh hoạt, địa chỉ sở thích, thứ biết đến tất cả đều nói ra.

Ngay cả người này ở bên ngoài nuôi nữ nhân, nữ nhân địa chỉ ở đâu, đều một hơi nói hết cho Trần Đường.

Ở trong miệng Thôi Dũng, còn lộ ra không ít tin tức về huyện nha.

“Trần huynh đệ, van cầu ngươi, tha ta một mạng, ta không dám trêu vào ngươi nữa.”

Thôi Dũng thật sự sợ hãi rồi.

Hắn nào từng trải qua loại trường hợp này.

Vết thương trên đùi không ngừng chảy máu tươi, rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang tí tách.

Giống như ngay tại bên tai, dị thường rõ ràng!

Vết thương nếu không xử lý, chỉ riêng mất máu, hắn cũng không sống được.

“Tha ngươi một mạng?”



Trần Đường nhíu mày, hỏi ngược lại: “Trần Đại An rất an phận, chỉ là muốn sống an ổn, các ngươi có ai lại tha cho ông ấy?”

Thôi Dũng nói: “Cha ngươi chết ở trong nha môn, không phải ta gϊếŧ, là huyện nha lão gia sai người dùng đại hình...”

“Tôn huyện lệnh sao?”

Trần Đường nhếch miệng cười, nói: “Ta sẽ tìm tới hắn, các ngươi những người này, một tên cũng trốn không thoát.”

Thôi Dũng mắt thấy cầu xin tha thứ không được, trong lòng nổi hung, cũng bắt đầu hung hăng, cắn răng nói: “Trần Đường, ngươi gϊếŧ ta, Nhị thúc ta nhất định sẽ báo thù thay ta!”

“A...”

Trần Đường cười khẽ, nói: “Ta chỉ là một phế nhân đứt gân toàn thân, ai sẽ nghĩ đến trên đầu ta?”

Thôi Dũng sửng sốt.

Câu này, hầu như đánh sập phòng tuyến tâm lý cuối cùng của hắn.

“Nhị thúc ta hắn... hắn là cửu phẩm võ giả triều đình khâm định, thần bộ huyện Thường Trạch... Hắn, hắn nhất định có thể tra được hung thủ, nhất định có thể tìm được ngươi!”

“Hắn gϊếŧ ngươi dễ dàng, ngươi trốn không thoát!”

Trong miệng Thôi Dũng nói đứt quãng, thần trí đã có chút mơ hồ.

Mũi đao Trần Đường nhắm vào ngực Thôi Dũng, chậm rãi dùng sức, đồng thời cúi xuống, dán sát bên tai gã nhẹ nhàng nói: “Ta tiễn ngươi một đoạn đường trước, không cần bao lâu, vị thúc thúc kia của ngươi sẽ đi xuống bầu bạn ngươi.”

“Phốc!”

Mũi đao đâm thủng ngực.

“Ngươi đi thong thả một chút, trên đường xuống suối vàng cũng có thể có bạn.”

Thanh âm của Trần Đường, xen lẫn lưỡi đao ma sát máu thịt loại tiếng vang dọa người đó, giống như đến từ U Minh địa phủ.

Thôi Dũng nghe được rõ ràng.

Vẻ mặt hắn hoảng sợ, há to mồm, còn muốn la lên, lại phát hiện không phát ra được một chút thanh âm nào.

Xẹt...

Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, lưỡi đao lạnh như băng, chậm rãi đẩy vào trong ngực mình!

Cắm vào mỗi một tấc, thân thể hắn sẽ co giật một lần.

Thẳng đến lúc mũi đao màu đỏ tươi đâm thủng ngực, xuyên ra khỏi cơ thể.



Thôi Dũng không co giật nữa, đầu lệch đi, không nhúc nhích, đã chết.

Trần Đường hít sâu một hơi, lui vài bước, đặt mông ngồi ở trên ghế sau người, sắc mặt có chút trắng bệch, cố gắng bình ổn tâm thần.

Một đêm liên tục gϊếŧ ba người.

Nhìn như không tốn sức gì, nhưng đối với tâm thần tinh lực của hắn, lại là tiêu hao thật lớn.

Hắn còn xa mới bình tĩnh như mặt ngoài.

Thẳng đến khi tất cả chấm dứt, mọi thứ xong rồi, hai tay của hắn mới run lên.

Kết quả này, tự nhiên là hắn đã sớm dự đoán được.

Hoặc là đừng động thủ, nén giận, thu mình sống.

Muốn ra tay, thì không cho phép nhân từ một chút nào!

Lưu lại người sống, sẽ chỉ mang đến cho hắn vô tận phiền toái.

Toàn bộ quá trình rất thuận lợi, hắn thậm chí chưa chính diện giao thủ với ba người.

Trước khi xuống núi, Sơn Trung Khách từng nói, đối phó các sai dịch kia của huyện Thường Trạch, không xem thực lực của ngươi, phải xem ngươi có đủ hung ác hay không.

Bị hắn nói trúng rồi.



Trần Đường ngồi im một hồi, liền khôi phục như thường.

Vừa rồi khẩn trương, không khỏe, sợ hãi, toàn bộ tan thành mây khói, vô tung vô ảnh.

Loại năng lực thích ứng này, ngay cả chính hắn cũng rất kinh ngạc.

Trần Đường đứng dậy, rút trường đao từ ngực Thôi Dũng ra, lau sạch sẽ vết máu, trả đao vào vỏ.

Sau đó, hắn ở trên người Thôi Dũng lấy ra mấy lượng bạc, lại ở trong phòng lục lọi tìm kiếm tiền bạc.

Như thế có thể tạo thành biểu hiện giả dối gϊếŧ người vì tiền, mê hoặc người bên ngoài.

Đương nhiên, hắn cũng quả thật thiếu tiền.

Trần Đường tính toán, cộng thêm bạc lục soát được trên thân hai tên bạch dịch, tổng cộng có hơn mười lượng, toàn bộ thu vào trong túi.

Trần Đường lại ở trong phòng cẩn thận kiểm tra một lần, xác định không lưu lại sơ hở gì, mới lắc mình ra ngoài, chuẩn bị thừa dịp gió tuyết bóng đêm, lặng yên không một tiếng động rời khỏi.