Cung Thượng Giác đảo mắt qua đám người, cuối cùng dừng lại trên mặt của hai vị tân nương đang đứng phía trước.
Dưới sự quan sát của hắn, thần sắc của Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển vẫn bình tĩnh, không có thay đổi gì, vẫn giữ dáng vẻ của một đại gia khuê tú, mà trong lòng bọn họ lúc này đang kịch liệt rung động.
Cung Thượng Giác: "Các vị trưởng lão và Tử Vũ đệ đệ, vào những lúc như thế này cẩn trọng một chút cũng không sao nhỉ?"
Hoa trưởng lão thấy đúng: "Đương nhiên, đương nhiên."
Cung Tử Vũ không nói gì, hiển nhiên là chấp nhận.
"Cho nên, vào những ngày này, thiệt thòi cho hai vị cô nương tạm thời ở lại biệt viện, ta sẽ phái nhiều thị vệ hơn đến bảo vệ an toàn cho hai vị cô nương. Dù sao thì nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì hai vị chính là người nhà rồi."
Cung Thượng Giác nói ra hai chữ "người nhà" đầy ấm áp, nhưng trong mắt hắn lại không có chút độ ấm.
Tay Vân Vi Sam không khỏi siết chặt, khớp xương đã trắng bệch, nàng nhẹ nhàng khụy gối hành lễ: "Đa tạ Cung nhị tiên sinh."
Thượng Quan Thiển không hành lễ cùng nàng, chỉ nhẹ giọng hỏi: "Đại Phú Thành cách nơi này cũng là cả một lộ trình, xem ra, bọn ta vẫn phải tiếp tục ở biệt viện mười ngày nửa tháng. Lúc tân nương vào sơn cốc không đem theo bất cứ vật dụng hàng ngày gì, không biết bọn ta có thể ra khỏi Cung Môn, lên trấn mua chút đồ lặt vặt…"
Cung Thượng Giác ngắt lời nàng: "Hai vị cô nương cần vật gì, chỉ cần phân phó cho hạ nhân đi mua là được, trong một canh giờ nhất định sẽ chuẩn bị thỏa đáng, không cần phải phí sức chạy tới chạy lui. Huống chi…" Hắn dừng lại một chút, nhìn hai nàng, giọng nói thăm dò, "Huống chi, ta đã chuẩn bị xong người ngựa, còn mang theo bồ câu đưa thư nhanh nhất, trong vòng ba ngày, nhất định sẽ có tin tức."
Nghe được thời hạn này, Vân Vi Sam ngẩng đầu, đồng tử không nhịn được khẽ run. Thượng Quan Thiển cũng không nói tiếp nữa.
Hai người được đưa về viện khách nữ, vừa đến sảnh chính, đã nhìn thấy họa sư đang ngồi đó chờ đợi.
Thượng Quan Thiển và Vân Vi Sam lần lượt ngồi trên hai cái ghế, do hai vị hoạ sư dùng nét vẽ tỉ mỉ tinh tế vẽ ra dung mạo của các nàng.
Cung Thượng Giác làm việc mạnh mẽ dữ dội, nói một không hai. Trong đầu Vân Vi Sam vẫn còn hiện lên gương mặt lạnh lùng cùng với đôi mắt như ưng lúc nãy của Cung Thượng Giác, và cả câu nói của hắn "Trong vòng ba ngày, nhất định sẽ có tin tức."
Vân Vi Sam lơ đãng nhìn Thượng Quan Thiển, phát hiện Thượng Quan Thiển cũng đang nhìn mình.
Không biết là loại chim gì đang hót vang, khiến hai người đang trầm tư giật mình trong lòng.
Tiếng chim bay qua viện khách nữ, lại bay đến hướng Cung Môn rồi đi xa hơn.
Đợi Kim Phồn lại trở về cửa của điện Chấp Nhận, vừa vặn đυ.ng phải Cung Viễn Chủy đã đến đây trước, Kim Phồn bình thản, yên lặng trở về vị trí của thị vệ.
Thái độ Cung Viễn Chủy đối với Cung Tử Vũ và Cung Thượng Giác cứ như hai người, lúc này bước vào nội điện, đi thẳng đến sau lưng Cung Thượng Giác, chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cung Tử Vũ.
Vốn ba vị trưởng lão đã sắp xếp ổn thỏa, đang lúc chuẩn bị rời đi, Cung Thượng Giác lại đột nhiên gọi họ lại.
"Viễn Chủy đệ đệ đến rồi, ba vị trưởng lão, xin dừng bước, ta có chuyện quan trọng muốn thương nghị với mọi người."
Giọng của hắn không lớn, nhưng không hiểu vì sao rất có lực chấn nhϊếp rất mạnh, giống như khống chế được toàn bộ cục diện, khiến trong lòng Cung Tử Vũ có chút buồn bực.
Cung Tử Vũ bất mãn: "Ba vị trưởng lão tuổi tác đã cao, để bọn họ nghỉ ngơi đi, có chuyện gì quan trọng, nói với ta là được. Tuy kinh nghiệm ta ít, tuổi cũng còn nhỏ, nhưng dù sao ta đã là Chấp Nhận, vẫn xin Giác công tử chú ý chừng mực."
Cung Thượng Giác lạnh lùng cong môi: "Chuyện ta muốn thương nghị, chính là việc này."
Gương mặt Cung Tử Vũ rất nhanh trầm xuống, mà bên còn lại, Cung Viễn Chủy đang không có ý tốt nhìn mình.
Cung Thượng Giác tiếp tục nói: "Ngươi cũng nên ý thức được, từ lúc ta bước vào cho nên bây giờ chưa từng gọi ngươi là Chấp Nhận. Muốn ta gọi ngươi tiếng Chấp Nhận này… Tử Vũ đệ đệ, không dễ đâu."
Cung Tử Vũ tất nhiên hiểu ý đồ của hắn, lạnh giọng nói: "Cũng không khó."
Cung Thượng Giác chắp tay, đôi mắt sâu và lạnh lùng chứa một phần ý cười hiếm có.
Nhưng hắn vừa cười, không khí trong điện lại trở nên ngưng trọng.
Lúc Cung Thượng Giác ngẩng đầu lần nữa, ý cười đã không còn tồn tại: "Hôm nay trưởng lão đều ở đây, chuyện ta muốn nói chính là, Cung Thượng Giác ta không đồng ý cũng không phản đối Cung Tử Vũ trở thành Chấp Nhận của Cung Môn."
Cung Thượng Giác nói đến nhẹ nhàng, nhưng người có mặt ở đó đều như sấm bên tai, toàn bộ đại điện lặng ngắt như tờ.
Trên mặt Cung Tử Vũ đã xuất hiện sự tức giận. Hắn là con trai của lão Chấp Nhận, dựa vào gia quy Kế Thừa Vắng Mặt mà kế vị, cũng coi như danh chính ngôn thuận. Cho dù đối với người khác mà nói, Cung Thượng Giác mới là người kế thừa mà bọn họ mong muốn, nhưng gia quy là vậy, không cho phép hắn phản đối hay khıêυ khí©h.
Lúc này, Nguyệt trưởng lão mở miệng: "Tử Vũ trở thành Chấp Nhận là do ba vị trưởng lão bọn ta thống nhất ý kiến, Thượng Giác, sợ là một câu không công nhận của ngươi không lật đổ được đâu."
Lời này có tình có lý, đến Kim Phồn cũng không nhịn được nói: "Phản đối Chấp Nhận cũng phải có lý do chứ? Chấp Nhận đại nhân phù hợp với tất cả điều kiện của Kế Thừa Vắng Mặt, lẽ nào ngài muốn phản đối gia quy tổ huấn sao?"
Cung Thượng Giác không nhìn hắn một cái: "Ngươi có thân phận gì, nơi này là chỗ cho ngươi nói chuyện sao?"
Một câu khiến Kim Phồn không thể nói tiếp, cắn răng, hô hấp phập phồng.
Cung Viễn Chủy từ đầu tới cuối dù không mở miệng, nhưng hắn cười rất vui vẻ, Cung Tử Vũ mặt mày xanh lét, không khí trong lúc nhất thời rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Cung Thượng Giác hành lễ với Nguyệt trưởng lão: "Ta không có ý muốn chất vấn sự quyết định của ba vị trưởng lão. Tổ huấn Cung thị, bất kỳ ai cũng không thể làm trái. Nhưng mà, Cung Tử Vũ thật sự phù hợp sao?"
Đối với sự chất vấn của Cung Thượng Giác, Cung Tử Vũ không thể nhịn được nữa, gia quy tổ huấn, hắn luôn nhớ kỹ trong lòng, thế là hắn cắn răng lên tiếng: "Người Kế Thừa Vắng Mặt phải qua lễ nhược quán thành niên, điểm này, Cung Viễn Chủy đệ đệ không phù hợp; Thứ hai, người kế thừa nhất định phải là nam, điểm này, Tử Thương tỷ tỷ không phù hợp; Thứ ba, người kế thừa vị trí Chấp Nhận phải là hậu nhân Cung Môn đang ở trong Cung Môn, điểm này, lúc sự việc xảy ra người ở ngoài sơn cốc không cách nào liên lạc như ngươi không phù hợp."
Đợi Cung Tử Vũ nói xong câu cuối cùng, Cung Thượng Giác cuối cùng cũng có biểu tình, khóe miệng lộ ra ý cười: "Tự ngươi cũng đếm qua rồi, phải phù hợp bốn điều kiện."
Cung Tử Vũ: "Làm gì có thứ tư? Lễ nhược quán, đang ở Cung Môn, là nam, tổng cộng ba điều kiện, ta không hợp cái nào?"
Cung Thượng Giác có ý riêng: "Trọng điểm của điều kiện thứ ba không phải là đang ở Cung Môn, mà là hậu nhân Cung Môn."
Ba vị trưởng lão cũng ý thức được hắn đang nói cái gì, sắc mặt nhất thời ngưng trọng, nhìn lẫn nhau.
Cung Tử Vũ giận sôi máu: "Ngươi muốn nói cái gì?"
Cung Viễn Chủy nãy giờ không nói lời nào như là hào hứng, thay Cung Thượng Giác nói: "Ca ca muốn nói, nếu ngươi không phải hậu nhân Cung Môn, thì tư cách kế thừa này đúng là hoang đường…"
Không khí trầm mặc, để cho mọi người cẩn thận nghiền ngẫm.
Cung Môn từ lâu đã có lời đồn Cung Tử Vũ không phải con ruột của lão Chấp Nhận, tuy chưa từng được chứng thực, nhưng mọi suy đoán cùng hoài nghi cũng là không có lửa làm sao có khói. Nhiều năm như vậy, đến bản thân Cung Tử Vũ thỉnh thoảng cũng nghi ngờ thân thế của mình. Nhưng đoạn quan hệ này bị vạch trần trước mọi người, trong lòng Cung Tử Vũ không tránh được dao động và run rẩy.
Cung Tử Vũ giận dữ trừng mắt với Cung Thượng Giác, còn chưa nói gì, Kim Phồn đã không nhịn được tức giận.
"Viễn Chủy thiếu gia! Sao ngài có thể nói lời như vậy!"
Cung Tử Vũ khoanh tay, tiếp tục không nhanh không chậm đưa ra chất vấn: "Ta nghĩ, rất nhiều người ở đây đều biết Cung Tử Vũ hoài thai không đủ mười tháng liền sinh non. Lan phu nhân trước khi gả vào Cung Môn được đồn rằng đã có người trong lòng lưu luyến không rời, cho nên, Cung Tử Vũ sinh non hay là sinh đủ tháng… thật sự không dễ nói."
Cung Tử Vũ nổi giận, ra tay với Cung Viễn Chủy, nhưng Cung Viễn Chủy nhanh tay lẹ mắt, đỡ được một kích của Cung Tử Vũ. Hai người không ai nhường ai, tiếp tục xuất chiêu.
Nhất thời hai người đánh nhau giữa đại điện, chỉ có ống tay áo phát ra tiếng gió.
Các trưởng lão thấy thế, giận dữ mắng.
Tuyết trưởng lão: "Chấp Nhận!"
Nguyệt trưởng lão nhìn Cung Thượng Giác: "Ẩu đả trên đại điện, Thượng Giác, ngươi cứ để mặc đệ đệ ngươi làm loạn vậy sao?"
Cung Thượng Giác lách mình đến giữa hai người, hắn nội lực thâm hậu, hai người lúc này bị tách ra. Cung Thượng Giác nâng tay, đánh Cung Viễn Chủy một bạt tay, dùng lực rất mạnh, không vì đó là đệ đệ mình mà thủ hạ lưu tình, đánh cho Cung Viễn Chủy xoay đầu qua. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng xoay người, trở tay muốn đánh Cung Tử Vũ, nhưng hắn vẫn dừng lại một giây, trong nháy mắt, thấy hai mắt Cung Tử Vũ phẫn nộ nhìn hằm hằm, Cung Thượng Giác vốn đã dừng tay lại đánh xuống không do dự.
Bốp một tiếng, vang dội cả đại điện trống trải.
Cung Tử Vũ bị đánh đến choáng váng, sỉ nhục xấu hổ giận dữ trong nháy mắt xông thẳng lên đầu, hắn đứng chết trân tại chỗ.
Cung Viễn Chủy sờ mặt mình, đứng sau lưng Cung Thượng Giác, nhưng hắn không thấy giận chút nào, ngược lại còn hả hê nhìn Cung Tử Vũ bị chọc giận. Bản thân chịu cái bạt tay này, tiện thể cũng khiến Cung Tử Vũ ăn một đòn, cũng đáng.
Hoa trưởng lão vỗ bàn đứng dậy, tức giận đến run rẩy: "Đủ rồi! Hoang đường!"
Cung Thượng Giác giáo huấn hai người: "Các ngươi bình thường miệt thị gia quy, vô pháp vô thiên thì cũng thôi đi, hôm nay ba vị trưởng lão có mặt, các ngươi cũng dám động thủ. Cung Viễn Chủy còn chưa thành niên, lỗ mãng vô tri, không tính toán với nó." Hắn xoay đầu, ánh mắt lạnh như băng, "Nhưng mà ngươi, Cung Tử Vũ, hiện tại mỗi tiếng đều tự xưng Chấp Nhận, lại động thủ với người nhà mình, ngươi từ thân phận, năng lực, đức tính cái gì cũng không đủ, dựa vào cái gì nghĩ bản thân có thể đảm nhận nổi vị trí này?"
Trong đôi mắt đen nhánh của Cung Tử Vũ toàn là lửa giận, Cung Thượng Giác nói toàn lời lẽ chính nghĩa, nhưng Cung Tử Vũ có thể nghe ra trong đó chỉ có lời đùa cợt lạnh lùng. Hắn không để ý tới Cung Thượng Giác hùng hổ dọa người, trừng mắt với Cung Viễn Chủy: "Người độc hại phụ thân và ca ca ta, sớm muộn ta cũng sẽ gϊếŧ hắn!"
Hoa trưởng lão bất ngờ với lý do thoái thác của hắn, lập tức cất lời: "Chấp Nhận nếu không có chứng cứ, thì đừng nói nặng lời như vậy!"
Mưu phản Cung Môn chính là trọng tội, Cung Viễn Chủy không dám tin Cung Tử Vũ có thể nói như vậy.
Cung Thượng Giác nghiêm nghị nhìn chằm chằm Cung Tử Vũ: "Không bằng không chứng liền ngậm máu phun người, ngươi không xứng làm Chấp Nhận!"
Trong lòng Cung Tử Vũ bình tĩnh lại, từng câu từng chữ nói: "Chứng cứ, tất nhiên ta có." Lại xoay người nhìn Cung Thượng Giác, "Còn có ngươi, ngươi cũng không phải không có liên quan."
Cung Thượng Giác hỏi ngược lại: "Ta làm sao?"
Cung Tử Vũ đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng: "Đêm đó người cuối cùng phụ thân và ca ca gặp là ngươi! Các ngươi đã nói gì? Vì sao lại rời đi vội vã như vậy, thậm chí còn không kịp đợi trời sáng, bắt buộc phải đi trong đêm? Ngươi đi đâu, làm gì, có ai biết không? Ngươi có thể nói rõ không?"
Cung Thượng Giác không nhượng bộ cái nhìn của Cung Tử Vũ, ép gần hắn: "Đương nhiên nói rõ, tất nhiên cũng có người biết. Nhưng đây chuyện là cơ mật, là nhiệm vụ mà đích thân Chấp Nhận hạ lệnh. Ta không cần phải báo cáo với ngươi."
Cung Tử Vũ: "Ta chính là Chấp Nhận! Ta lệnh ngươi bây giờ phải báo cáo với ta."
Cung Thượng Giác đột nhiên bật cười, khinh miệt hất cằm lên.
Cung Tử Vũ bị nụ cười của hắn chọc giận: "Nếu không báo cáo với ta, ngươi và Cung Viễn Chủy đều là nghi phạm mưu đồ bí mật sát hại phụ thân và ca ca ta!"
Đối mặt với sự mất khống chế của Cung Tử Vũ, Cung Thượng Giác thu hồi lại thần sắc giương cung bạt kiếm, cả người khôi phục lại sự bình tĩnh và hờ hững: "Nếu như ta thật sự có lòng mưu hại soán quyền, thì tối đó ta nhất định phải ở lại giữ Cung Môn, nếu như ta ở trong Cung Môn, vị trí Chấp Nhận sao có thể đến phiên ngươi ngồi?"
Cung Tử Vũ thoáng chốc giật mình, có hơi chần chờ.
Cung Thượng Giác hừ lạnh, nói: "Không làm được việc, thì tự giúp mình. Ngươi không gánh nổi vị trí Chấp Nhận, cũng đừng nói bừa người khác mưu phản."
Cung Tử Vũ âm thầm cắn răng, hắn không phản bác. Cung Thượng Giác cao cao tại thượng, mang theo lực chấn nhϊếp, luôn dùng thần sắc lạnh lùng khiến người ta nhượng bộ lui binh. Cung Tử Vũ để tay lên ngực tự hỏi, ngày thường mình gặp Cung Thượng Giác cũng là thế này. Nhưng mà giờ phút này ánh mắt hắn không chút lùi bước nhìn lại Cung Thượng Giác.
"Ta nhất định sẽ để cho ngươi xem, rốt cuộc ta có gánh nổi vị trí Chấp Nhận không!"
Nói xong, Cung Tử Vũ phất tay áo bỏ đi.
Cung Thượng Giác mặt không cảm xúc, không nói lời nào nhìn bóng lưng kia đang rời đi, kỳ quái chính là, người đó trước nay là một người vô dụng mà trong khoảnh khắc khi nãy, trên mặt lại đầy sự kiên định và ương ngạnh.
Trong viện khách nữ, sắc trời ngoài phòng dần lờ mờ, mặt trời đã lặn xuống, thị nữ treo thêm hai ngọn đèn l*иg trong phòng.
Lúc tia sáng sáng dần lên, chân dung trước mặt hai vị hoạ sư cơ bản gần như đã hoàn thành. Chỉ thấy hai vị cô nương trên tranh vô cùng sinh động, sống động như thật.
Hai người ngồi thật lâu, đều đã mệt mỏi kiệt sức, hoạ sư đặt bút xuống: "Làm phiền hai vị cô nương, đã vẽ xong rồi."
Lúc Vân Vi Sam đứng dậy, chân đã hơi tê, nàng vẫn đoan trang khom người: "Đa tạ đại nhân."
Thượng Quan Thiển nhìn bức tranh trước mặt, cười một tiếng: "Làm phiền đại nhân rồi, vẽ ta đẹp như vậy."
Sau khi hoạ sư rời đi, hai bức tranh kia tất nhiên cũng bị đem đến nơi cần đến.
Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển sánh vai đi vào hậu viện, lúc này mọi người đều đi hết khiến biệt viện trở nên quạnh quẽ.
Thượng Quan Thiển không khỏi cảm thán: "Mấy canh giờ trước vẫn còn náo nhiệt, vừa chớp mắt chỉ còn lại hai chúng ta."
Tuyển tân nương đã kết thúc, những người khác tất nhiên toàn bộ bị đưa ra khỏi Cung Môn.
"Đúng rồi." Thượng Quan Thiển lại nói thêm, "Khương cô nương cũng đã khỏi hẳn, được đưa ra khỏi Cung Môn rồi."
Nàng nghe nhóm hạ nhân nói chuyện này, tưởng người mềm lòng như Vân Vi Sam sẽ để ý, kết quả Vân Vi Sam lại im lặng, giống như đây là chuyện không liên quan đến mình, Thượng Quan Thiển cười: "Ta còn tưởng cô sẽ quan tâm."
Vân Vi Sam không nói gì, là bởi vì nàng đang quan sát. Nàng ngẩng đầu, đánh giá xung quanh, phát hiện trên nóc nhà và ngọn cây có thêm rất nhiều người đang theo dõi. Sắp xếp của Cung Thượng Giác quả nhiên không có sơ hở. Vân Vi Sam ra hiệu cho Thượng Quan Thiển, đợi Thượng Quan Thiển ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy một người trên nóc nhà lặng lẽ biến mất, ẩn vào bóng tối.
Một giây sau, vì để tránh hiềm nghi, Thượng Quan Thiển cố ý nói: "Ngồi lâu như vậy, eo cũng sắp gãy rồi, ta ngủ trước, tỷ tỷ cũng nghỉ ngơi sớm đi."
m lượng không cao không thấp, vừa đủ cho những người đang nấp xung quanh nghe thấy.
Vân Vi Sam lại không thuận theo tình thế, đột nhiên cũng cao giọng nói: "Nhưng ta vẫn muốn tìm muội muội nói chuyện một lát, căn viện lớn như vậy, đến một người nói chuyện cũng không có, có hơi đáng sợ."
Trong lòng Thượng Quan Thiển khẽ giật mình, không chắc nàng muốn làm gì, chỉ có thể cười như không có việc gì, kéo tay nàng: "Vậy thì không thể tốt hơn."
Hai người bước vào phòng, Thượng Quan Thiển đóng cửa lại, xoay người, nụ cười như hoa trên mặt lúc nãy giờ đã lạnh như băng.
Thượng Quan Thiển hỏi: "Cô muốn làm gì?"
Vân Vi Sam khó thấy được phản ứng như vậy của nàng: "Cô không lo lắng à?"
Thượng Quan Thiển nghĩ đến tình thế trước mắt: "Cô và ta trong mắt người khác như nước với lửa, cô thuộc về Cung Tử Vũ, ta thuộc về Cung Thượng Giác. Nhiều người nhìn vào như vậy, ta với cô có thể trò chuyện gì?"
Vân Vi Sam hỏi ngược lại: "Cô định làm thế nào?"
Thượng Quan Thiển không hiểu: "Cái gì làm thế nào?"
Vân Vi Sam nhìn nàng, ánh mắt sắc bén: "Ba ngày sau, lúc Cung Thượng Giác mang tin tức về thân phận của chúng ta quay lại, chúng ta phải làm thế nào?"
Nàng nhớ lại ánh mắt của Cung Thượng Giác, với cách làm người của hắn, nhất định sẽ không để các nàng có cơ hội lợi dụng.
Không ngờ tới, Thượng Quan Thiển chỉ không để tâm cười một cái: "Đợi bọn họ công cốc trở về là được rồi, có gì đáng sợ chứ? Lẽ nào cô không phải Vân Vi Sam?"
Vân Vi Sam thốt ra: "Đương nhiên ta không phải Vân Vi Sam."
Nàng vừa nói xong đã có chút hối hận, nhìn Thượng Quan Thiển cười nhạt không nói, cảnh giác trong lòng.
Hàn Nha Tứ đã từng nhắc nhở nàng, cho dù có xảy ra chuyện gì, nhất định phải ôm chặt lấy thân phận của mình, nàng chính là Vân Vi Sam. Tình huống này tất nhiên bao gồm cả Thượng Quan Thiển cũng là Vô Phong trước mặt.
Nhưng lời đã nói ra, Vân Vi Sam chỉ có thể thuận thế tiếp tục: "Ta và Hàn Nha Tứ tập kích Vân gia tiểu thư ở Lê Khê Trấn, mạo danh nàng ta."
Thượng Quan Thiển dường như không để chuyện nàng bạo lộ trong lòng, chỉ thu hồi nụ cười không chuyện gì lại, mang theo khó xử trả lời: "Vậy cô phiền phức rồi."
Vân Vi Sam không hiểu: "Vậy cô thì sao? Lẽ nào cô thật sự là Thượng Quan Thiển, Thượng Quan Thiển của Đại Phú Thành?"
Thượng Quan Thiển nhàn nhạt gật đầu: "Đúng vậy, ta chính là Thượng Quan Thiển."
Ngữ khí của nàng, không giống che giấu, cũng không như đang nói dối, mà thật sự có một thân phận đường đường chính chính.
Vân Vi Sam hít sâu một hơi, tiếp tục hỏi: "Vậy sao cô lại là Ma của Vô Phong?"
Sắc mặt Thượng Quan Thiển dịu xuống, trong ánh mắt có chứa một chút đồng tình: "Thân làm Vô Phong, cô tín nhiệm một người lạ nhiều như vậy có hơi ngu xuẩn…"
Vân Vi Sam: "Người lạ? Ai?"
Thượng Quan Thiển chỉ vào mình: "Ta."
Vân Vi Sam bị nàng nói trúng, ánh mắt thay đổi.
Thượng Quan Thiển không tiếp tục mỉa mai nàng, nhẹ giọng nói: "Từ nhỏ ta đã được người nhà đưa đến Vô Phong huấn luyện, nhưng ngày lễ tết hay hội chùa hằng năm ta đều sẽ về nhà, lộ diện trước mặt mọi người, thuận tiện thừa dịp mấy ngày này, lại sắp xếp ra mắt gặp mặt các gia đình đại hộ trong thành mấy lần. Ngày thường người nhà đều sẽ sắp xếp một nha hoàn có thân hình suy nhược đóng giả thành ta, cách rèm che, để các đại phu khác nhau đến nhà bắt mạch xem bệnh, các loại đơn thuốc cũng không ngừng đưa tới nhà ta, sau đó lại ném bã thuốc ra ngoài. Vì vậy ta có thể dựa vào cái cớ thể hàn nhiều bệnh không tiện ra ngoài, mà huấn luyện lâu dài ở Vô Phong…" Nàng bình tĩnh kéo một sợi tóc trên trán, cười đến xao động, "Cho dù Cung Thượng Giác có lấy chân dung của ta nghe ngóng khắp thành, kết quả có được cũng chỉ có một… Ta, chính là Thượng Quan Thiển, một Thượng Quan Thiển yếu ớt nhiều bệnh không thích ra khỏi nhà."
Vân Vi Sam hiểu ra, chẳng trách Thượng Quan Thiển có thể bình tĩnh như vậy, nhưng nàng không thể mạo hiểm.
"Vậy cô ở lại đi, ta bắt buộc phải đi. Ta không thể mạo hiểm."
Thượng Quan Thiển kinh ngạc: "Cô muốn tự mình vứt bỏ nhiệm vụ sao? Cô điên rồi à?"
Sắc mặt Vân Vi Sam trong nháy mắt trở nên tái nhợt, nàng không kịp nghĩ tự mình bỏ nhiệm vụ biểu thị cho cái gì.
Thượng Quan Thiển đề nghị: "Nếu ta là cô, ta sẽ cược."
Vân Vi Sam: "Cược cái gì?"
Thượng Quan Thiển nghiêng mình thì thầm vào tai nàng: "Cược Vô Phong đặt bảo bối trên người cô hay trên người của Trịnh nhị tiểu thư đã bạo lộ thân phận mà chết kia."
Vân Vi Sam dường như hiểu ra, không chớp mắt nhìn Thượng Quan Thiển, đợi lời tiếp theo của nàng.
"Ý của cô là…"
Thượng Quan Thiển phân tích: "Lấy thân thủ và đầu óc ngu xuẩn đến cực hạn của Trịnh nhị tiểu thư mà đoán, nàng ta và cô giống nhau, đều là Yêu…"
Vân Vi Sam nghe ra nàng ta đang châm chọc mình: "...Cô hay thật… Một câu mắng hai người."
Thượng Quan Thiển bỏ qua câu đó, tiếp tục nói: "Nhiệm vụ của ta là tiếp cận Cung Thượng Giác, mà nhiệm vụ của Trịnh nhị tiểu thư có lẽ giống với cô… Bây giờ Trịnh nhị tiểu thư đã chết, cho nên, nhiệm vụ tiếp cận Chấp Nhận chỉ còn lại cô có thể hoàn thành. Nếu Vô Phong không muốn đường truyền manh mối này bị đứt đoạn, ta nghĩ, bọn họ sẽ nghĩ cách chứng thực thân phận của cô ở Lê Khê Trấn… đối với Vô Phong mà nói, chỉ có chuyện bọn họ không muốn làm, không có chuyện làm không được."
Vân Vi Sam nhớ lại lời của Hàn Nha Tứ nói với mình, cho dù thế nào, nhất định phải ôm chặt thân phận của mình. Hôm nay nghĩ lại, là có ý khác.
Giọng của Thượng Quan Thiển kéo nàng ra từ trong suy nghĩ: "Cược không?"
Vân Vi Sam hạ quyết tâm, gật đầu: "Cược."
Thượng Quan Thiển cười: "Ta là cô, ta cũng cược. Dù sao ở lại cũng chết, trốn đi cũng chết, đều như nhau."
Vân Vi Sam lộ ra ánh mắt bi thương: "Không giống nhau."
Nàng chọn ở lại, không hoàn toàn vì cược, mà là…
"Ở lại, chết trong tay Cung Môn ít nhất không đau khổ như vậy."
Thượng Quan Thiển hơi sững sờ, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của nàng.
"Cho nên, ta mới cược."
Đêm trăng, trong ánh sáng rực rỡ có mang theo sự cô tịch nhàn nhạt, giống như mùi hương của ngọn nến trong không khí chưa tan hết.
Cung Tử Vũ ngồi trong phòng uống một chén lại một chén giải sầu, đã hơi say, nhưng trên mặt không ửng đỏ, ngược lại còn tái nhợt. Bởi vì trong lòng phiền muộn, uống rượu vào hắn cũng không thấy ấm lên, mà còn thấy quanh người lạnh như băng.
Nếu là trước kia, có lẽ đại ca sẽ đến quan tâm hắn hai ba câu, hoặc là phụ thân sẽ chỉ trích hắn một phen, cũng tốt. Nhưng bây giờ không còn ai nữa, chỉ có mỗi mình hắn, tự rót tự uống.
Kim Phồn đứng trước cửa, ít khi thấy hắn sa sút tinh thần thế này, không dám vào chọc hắn.
Một lúc sau, Cung Tử Thương đến. Nàng thấy Kim Phồn đang đứng trước cửa, vừa lộ ra nụ cười, liền nhìn thấy Cung Tử Vũ đen mặt trong phòng.
Cung Tử Thương nhỏ giọng thầm thì: "Ta đã nghe nói rồi… Hai huynh đệ nhà kia quá đáng thật… Để ta khuyên hắn…"
Nói xong, Cung Tử Thương chạy đến ngồi xuống cạnh Cung Tử Vũ, rót cho mình một chén rượu.
Nàng nghiêm túc an ủi: "Đệ đừng giận nữa, từ nhỏ đến lớn, đệ cũng không phải không biết đức hạnh thối tha của hai huynh đệ hắn… Tên lớn thì mặt cá chết, tên nhỏ thì mắt cá chết, hừ!"
Cung Tử Vũ học theo nàng: "Hừ!"
Cung Tử Thương chép miệng, thưởng thức rượu ngon trong miệng, phát ra âm thanh hưởng thụ: "Ừm…"
Đang nói chuyện, một thị vệ trước cửa bước vào, thấp giọng nói chuyện với Kim Phồn, dáng vẻ thần bí, Kim Phồn có hơi khẩn trương bước vào phòng."