Chương 5.2

Giả quản sự nhỏ giọng quát bảo hắn ngưng lại: "Im miệng!" Ông cẩn thận nhìn xung quanh, "Ngậm chặt miệng lại. Đốt sạch sẽ chút… cả túi cũng đốt."

Nói xong, ông bỏ đi, trước khi đi còn thúc giục hắn làm nhanh tay nhanh chân hơn chút.

Sắc mặt hạ nhân lập tức tái nhợt, thấp giọng trả lời: "Vâng."

Kim Phồn rót trà xong, lúc bưng trở lại, phát hiện miệng của Cung Tử Thương không ngừng nhai nuốt.

Hắn lại kinh ngạc lần nữa: "Ngài lại ăn cái gì đấy?!"

Cung Tử Thương nuốt xuống mấy lần, trả lời: "Nếu bề ngoài đã khó phân thật giả, vậy thì thử xem dược tính của thuốc thế nào! Ta lấy một ít độc thảo trong ngăn thuốc, ăn thử…"

Trong lòng Kim Phồn căng thẳng: "Ngài cũng quá tùy tiện rồi!"

Cung Tử Thương phân tích: "Nếu như ta không trúng độc, vậy nói rõ Bách Thảo Tụy của Thiếu chủ và Chấp Nhận không có vấn đề, nếu trúng độc…" Nàng bỗng nhiên đầy tình cảm, cùng với vẻ mặt hấp hối, "Ngươi phải nhớ, ta là vì ngươi mà chết…"

Kim Phồn kinh hãi, đưa tay bóp miệng Cung Tử Thương. Cung Tử Thương nhân cơ hội cong môi, giống như muốn hôn nhắm mắt lại…

"Ta!"

Đối mặt với nàng đang cả gan làm loạn, Kim Phồn không chống đỡ được, đành phải đẩy Cung Tử Thương ra, mặt đỏ bừng, có thể nhìn ra được hắn đang tức giận.

Thấy hắn thật sự tức giận, Cung Tử Thương bối rối, vội vàng giải thích: "Giận thật rồi à? Lừa ngươi đó, thứ ta ăn không phải độc. Độc dược của Cung Môn không đặt ở phòng thuốc, những căn phòng này đều chỉ đặt một ít thuốc có tính bổ trợ mà thôi. Bách Thảo Tụy không chỉ có thể tị độc, cũng có thể khiến một ít thuốc có tính bổ trợ mất đi tác dụng."

Kim Phồn thở phào, Cung Tử Thương nhướng mày.

"Ngươi lo lắng cho ta à?"

Kim Phồn buồn bực nói: "Ta lo ngài chết!"

Cung Tử Thương thẹn thùng cười: "Ngươi lo lắng chết đi được. Ta hiểu. Miệng ngọt thật đấy."

"Nếu ngài chết ở đây, sao ta có thể ăn nói với Cung Lưu Thương lão gia!"

Biểu tình của Cung Tử Thương chợt có hơi không tự nhiên, nhưng rất nhanh lại hồi phục vẻ ngại ngùng: "Khẩu thị tâm phi…"

Vừa há miệng, giọng của nàng đã trở nên the thé.

Kim Phồn: "?"

Cung Tử Thương: "?"

Hai người sững sờ đứng tại chỗ, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, hai mặt nhìn nhau.

Chuyện gì thế này?

Cung Tử Thương: "Giọng của ta sao lại biến thành thế này rồi?"

Giọng nói của trẻ em kia phát ra, dọa cho nàng sợ đến che miệng lại.

Kim Phồn bước đến tủ thuốc mà Cung Tử Thương vừa mới mở ra, chỉ thấy nhãn hiệu dán ngoài tủ thuốc là "Bách Chuyển Thiên Thanh", hắn tìm ở trong đó được một tờ hướng dẫn sử dụng thuốc, đọc lên.

"Thuốc này sẽ ảnh hưởng đến giọng nói, khiến cho giọng nói sắc hơn và hẹp hơn, giữ được một canh giờ… Nam tử dùng khi cải trang, nữ tử dùng cẩn thận."

Cung Tử Thương tiếp tục dùng giọng nói buồn cười kia: "Vậy có phải chứng minh rằng, Bách Thảo Tụy mà Thiếu chủ và Chấp Nhận dùng quả thật bị người khác đổi thành thuốc giả vô hiệu rồi không?"

Ánh mắt Kim Phồn sáng lên, gật đầu.

Cung Tử Thương nhân cơ hội nhào vào lòng Kim Phồn, phát ra tiếng khóc của trẻ em: "Oa oa oa… Sự hy sinh của ta có giá trị."

Kim Phồn không kịp đẩy ra, đột nhiên cau mày, lỗ mũi ngửi thấy mùi hương dược liệu khác thoảng qua, hắn cảnh giác ngẩng đầu, hít vào mấy lần.

"Ngài có ngửi thấy…"

Nửa câu sau, Kim Phồn và Cung Tử Thương đồng thanh nói.

Cung Tử Thương: "... Mùi hương cơ thể ta."

Kim Phồn: "... Mùi làm gay mũi."

Hai người trong nháy mắt buông ra.

Cung Tử Thương: "?"

Kim Phồn: "..."

Lần theo mùi hương đó đi đến trong viện, Kim Phồn nhẹ tay nhẹ chân đi trước, Cung Tử Thương trốn sau lưng hắn, vịn eo của hắn tránh trái tránh phải.

"Dừng!"

Kim Phồn lách mình đến phía sau một cây cột, giơ nắm đấm lên, ra hiệu Cung Tử Thương dừng bước.

Cung Tử Thương nhìn thấy Kim Phồn giơ nắm đấm lên, hỏi: "Đây là có ý gì thế?"

Kim Phồn: "... Đây có ý bảo dừng lại."

"Ngươi đã nói dừng rồi, sao lại còn làm thêm động tác tay? Ngươi đã làm động tác tay, sao còn phải nói dừng?"

Kim Phồn không muốn dây dưa với nàng, một tay bịt miệng Cung Tử Thương, Cung Tử Thương mãn nguyện nở một nụ cười thẹn thùng.

Lúc này, Kim Phồn lén nhìn về phía sân viện, nhiều loại thảo dược đang được phơi trên rổ, không có gì bất thường, chỉ là trong góc có một hạ nhân đang nhanh tay đốt cái gì đó, khói trắng bay mịt mù.

Mùi hương là từ phía đó truyền đến, thảo dược sau khi đốt vô cùng gay mũi.

Để đề phòng nguy hiểm, Kim Phồn thấp giọng nói với Cung Tử Thương: "Ngài ở đây đợi ta."

Sau đó hắn bước vào sân, đi về phía trước lên tiếng hỏi hạ nhân.

"Ngươi đang làm cái gì đó?"

Kim Phồn võ công cao cường, lúc đi không nghe tiếng động, hạ nhân vừa lúc vứt thảo dược và túi đựng cuối cùng vào trong lửa, không biết hắn từ lúc nào đã đến trước mặt mình, hoảng loạn giải thích: "Ta… ta… đang đốt thảo dược quá hạn."

Kim Phồn hoài nghi: "Thảo dược hết hạn hoặc không còn công dụng sẽ do người vận chuyển mang ra ngoài tiêu hủy, sao lại vô duyên vô cớ đốt lửa trong y quán?"

Hạ nhân ấp úng không nói thành lời, chỉ hy vọng đồ trong đó mau bị cháy sạch: "Ta… thảo dược này là…"

Kim Phồn lập tức dùng chân lật đống củi ra, dập lửa, sau đó cầm một nhánh cây lật đống tro tàn ra quan sát. Cũng may, trong đó vẫn còn một chút chưa được đốt sạch, hắn lấy từ trong đó ra một cái túi đã bị đốt rách, nhãn hiệu trên túi còn lại một nửa, hiện ra chữ Linh, ngoài ra còn một rễ cây chưa cháy hết.

Kim Phồn lấy một tấm vải lụa từ trong lòng ra, đặt rễ cây lên trên rồi gói lại, bỏ vào trong vạt áo.

Hạ nhân đứng một bên đã đổ mồ hôi lạnh, nhưng Kim Phồn không có chứng cứ, đành phải quay về điều tra rồi tính tiếp.

Kim Phồn quay về Vũ Cung, lấy thuốc và rễ cây bị cháy mang về từ y quán đặt hết lên bàn.

Cung Tử Vũ nghe hắn kể đầu đuôi sự việc, cũng lật sách y ra xem, so sánh với một nửa rễ cây trên bàn.

"Dựa vào sách, đây quả thật là Thần Linh Hoa." Cung Tử Vũ đưa ra kết luận.

Cho dù chỉ còn lại một nửa, nhưng bàn về mùi hương hay hình thái, đều không khác với trong sách.

Cung Tử Thương không hiểu: "Vậy tại sao hạ nhân của y quán lại lén la lén lút như đang hủy thi diệt tích vậy?"

Nàng cầm lấy rễ cây từ trong tay Cung Tử Vũ, đưa ra chỗ sáng cẩn thận xem xét, làm ra dáng vẻ khi thì nhíu mày khi thì tỉnh ngộ. Nàng là đại tiểu thư của Thương Cũng, Thương Cung phụ trách rèn binh khí, cho nên Cung Tử Vũ thấy hơi kỳ quái.

Cung Tử Vũ: "Sao ta lại không biết tỷ ngoại trừ biết binh khí, lại còn hiểu dược lý vậy?"

Cung Tử Thương bỏ rễ cây xuống, nhàn nhạt trả lời: "Quả thật không biết, nhưng quan trọng là có tham gia."

Cung Tử Vũ: "..."

Kim Phồn: "..."

Cung Tử Vũ buông quyển sách xuống: "Chúng ta đều không rành dược lý… Chế độc và giải độc của Cung Môn vẫn luôn do Chủy Cung phụ trách, nhưng Cung Viễn Chủy tuyệt đối sẽ không giúp ta…"

Nghĩ đến đây, manh mối lại gián đoạn.

Kim Phồn muốn nói lại thôi một hồi, không nhịn được mà mở miệng: "Ta có quen một người… rất rành dược lý…"

Cung Tử Thương và Cung Tử Vũ đồng thời ngoảnh lại nhìn hắn, vô cùng hiếu kỳ.

Kim Phồn quen biết một người mà hắn không biết? Trong lòng Cung Tử Vũ kinh ngạc, đang muốn mở miệng.

Lúc này, thị vệ ngoài cửa bẩm báo.

"Chấp Nhận đại nhân, ba vị trưởng lão cho mời."

Tiếng chuông hùng hậu vang lên trong sơn cốc. Trong đại điện Chấp Nhận, ba vị trưởng lão đang ngồi ngay ngắn trên điện với vẻ mặt trang nghiêm.

Cung Tử Vũ với tâm trạng thấp thỏm bước vào trong, phụ thân và ca ca bỗng nhiên qua đời, hắn lại vội vàng kế vị, trong khoảng thời gian ngắn, gương mặt đã kiên nghị hơn nhiều, chỉ có giữa lông mày vẫn lộ ra nỗi buồn cùng ưu thương nhàn nhạt.

"Tham kiến ba vị trưởng lão."

Hắn ngẩng đầu, thấy Cung Thượng Giác cũng đang ở trong điện, đang gác một tay sau lưng, khoảnh khắc nhìn thấy hắn, gương mặt vốn đang bình tĩnh lại dâng lên sự lạnh lùng nhỏ bé không thể phát hiện.

Nguyệt trưởng lão mở miệng nói: "Tử Vũ, dựa theo lễ nghĩa, phụ mẫu qua đời, thủ hiếu ba năm, không được cưới vợ, không được uống rượu mua vui, vốn nên để tất cả tân nương trở lại quê nhà, bồi thường tạ lỗi…"

Hoa trưởng lão tiếp lời: "Nhưng nghĩ đến lần biến cố này, Vô Phong đã nắm giữ được cách tiến vào Cung Môn, bọn ta nghĩ tương lai sẽ có một khoảng thời gian dài không cưới tân nương ngoài sơn cốc nữa. Cho nên mọi người quyết định, hy vọng Chấp Nhận đại nhân chọn một vị tân nương mà mình thích trong nhóm tân nương đến Cung Môn lần này, giữ lại bên người tạm thời, lại tìm một ngày tốt chính thức thành thân."

Cung Tử Vũ có hơi bất ngờ, nhưng đại cục làm trọng, hắn hiểu rõ, thế là gật đầu đồng ý: "Được."

Chốc lát, Tuyết trưởng lão bỗng nhiên xoay người lại, nói với Cung Thượng Giác bên cạnh: "Nhớ đến Thượng Giác cũng đã đến tuổi thành thân, chi bằng cũng chọn đi."

Cung Thượng Giác cũng không phản đối, lại lo xa: "Cũng được. Lần tuyển thân này vốn tổ chức cho Thiếu chủ. Những năm gần đây sự vụ của Cung Môn nặng nề, ta vốn không có ý cưới vợ. Nhưng biến cố lần này khiến ta không khỏi suy nghĩ lại. Huyết mạch Cung Môn vẫn luôn thưa thớt, vả lại, nhìn vào những dấu hiệu gần đây, cho thấy Vô Phong đã bắt đầu bày mưu vây quét Cung Môn rồi…"

Hoa trưởng lão khẽ gật đầu: "Ừm… Đây là chuyện tốt, chuyện tốt thành đôi."

Cung Thượng Giác xoay người lại, hỏi ý kiến của Cung Tử Vũ: "Tử Vũ đệ đệ thấy thế nào?"

Hắn không gọi hai chữ Chấp Nhận, dùng một câu nhẹ nhàng phủ nhận thân phận của Cung Tử Vũ.

Cung Tử Vũ biết hắn có ý gì, đè xuống sự khó chịu trong lòng, nói: "Thượng Giác ca ca muốn cưới vợ, đương nhiên là chuyện tốt. Chỉ là trước giờ ca ca ánh mắt độc đáo, yêu cầu rất cao, không biết là trong số những cô nương mà ta bỏ lại ca ca có bằng lòng cưới tạm không."

Hắn cố ý nhấn mạnh nửa câu sau, Cung Thượng Giác lại không có dáng vẻ bị chọc giận, không nhanh không chậm nói: "Tử Vũ đệ đệ, ta đối với bất cứ chuyện gì trước giờ đều không tạm bợ." Không đợi Cung Tử Vũ trả lời, hắn nói tiếp nửa câu sau, "Giúp ta giữ lại Thượng Quan Thiển cô nương."

Cung Tử Vũ cắn răng. Tuyết trưởng lão thấy sắc mặt hắn khác thường, thử dò hỏi: "Chấp Nhận, lẽ nào ngươi cũng muốn chọn Thượng Quan cô nương?"

Trong đại sảnh của viện khách nữ một lần nữa hạ màn che, tất cả tân nương đợi tuyển lúc trước lúc này đang ngồi quỳ thành hai hàng ở đại sảnh.

Biết tin lần nữa tuyển hôn, tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, nhưng trong không khí nghiêm túc này, các nàng không dám mở miệng bàn tán, chỉ có thể đoan trang cẩn thận, mong chờ được chọn.

Chỉ thấy thị vệ Kim Phục của Cung Thượng Giác từ ngoài bước vào, nhìn thoáng qua các cô gái, sau đó lớn tiếng nói: "Cho mời Thượng Quan Thiển cô nương đến điện Chấp Nhận."

Lời này vừa nói ra, những người khác không nhịn được xì xào bàn tán.

Một vị tân nương không khỏi thất vọng hỏi: "Chấp Nhận chọn Thượng Quan cô nương rồi? Vậy chúng ta phải làm sao?"

Một cô gái khác trả lời nàng: "Đừng ngốc nữa, cô nhìn thị vệ đó đi, không phải là Kim Phồn đi bên cạnh Chấp Nhận."

Mọi người đang thấy kỳ quái, thì Kim Phồn từ ngoài cửa bước vào, hắn nhìn Kim Phục, sau đó ánh mắt rơi vào người Vân Vi Sam.

"Cho mời Vân Vi Sam cô nương đến điện Chấp Nhận."

Các tân nương đều lộ ra biểu tình kinh ngạc, có trầm mặc, có không cam lòng, nhưng cho dù thế nào, thì trong lòng cũng biết rõ không còn hy vọng nữa. Dưới ánh mắt ai oán của các nàng, Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển đồng thời bước ra khỏi cửa.

Lư hương được người hầu thay hương liệu mới, hương thơm nhẹ nhàng phiêu tán.

Kim Phồn và Kim Phục hộ tống Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển bước vào Chấp Nhận điện.

Thượng Quan Thiển vừa nâng mắt đã nhìn thấy Cung Thượng Giác, ánh mắt của hắn âm trầm khó đoán, lúc quan sát luôn cho người khác có một loại cảm giác không chỗ che thân. Nếu là nữ tử bình thường, cho dù là có gia thế, giáo dưỡng, cũng sẽ sinh ra sợ hãi. Chỉ có Thượng Quan Thiển là chỉ cúi đầu thẹn thùng.

Tương phản chính là, Cung Tử Vũ nhìn thấy Vân Vi Sam, gương mặt trắng nõn của hắn ửng đỏ, ngại ngùng né tránh ánh mắt của nàng.

Lúc trưởng lão hỏi Cung Tử Vũ muốn chọn ai làm tân nương, trong đầu hắn liền hiện lên gương mặt này.

Lúc này, Vân Vi Sam đang đứng ở chỗ giao nhau giữa ánh mặt trời và bóng râm, nhìn thẳng hắn, làm hắn nhớ đến tia sáng chiếu xuống trong rừng cây kia, dịu dàng mà không chói mắt, giống như người trước mặt vậy.

Một lúc sau, Hoa trưởng lão phất tay: "Nhóm thị vệ lui xuống trước đi."

Kim Phồn và Kim Phục lĩnh mệnh: "Vâng."

Cung Tử Vũ thu lại sắc mặt, khẽ gật đầu với Kim Phồn, âm thầm trao đổi ánh mắt. Kim Phồn nhanh chóng hiểu ý, lui ra ngoài.

Kim Phồn cầm lấy đèn l*иg, đi vào con đường nhỏ chưa biết ở nơi sâu nhất Cung Môn.

Người ở đó rất ít, bóng cây u ám. Trước mặt xuất hiện một vách đá, trong vách đá khảm một cánh cửa đồng cao lớn, cửa đồng đang được đóng chặt, không biết phía sau thông đến nơi nào, che đậy kín kẽ, vô cùng thần bí.

Đứng trước cửa đồng là hai thị vệ có gương mặt nghiêm túc.

Kim Phồn bước đến trước mặt bọn họ, ánh sáng lục ngọc loé lên trên mu bàn tay hắn.

Thị vệ nhận ra người này, lại nhắc nhở nói: "Kim thị vệ… Ngài không thể bước vào hậu sơn của Cung Môn."

Kim Phồn: "Ta biết. Làm phiền đưa tín vật này cho Nguyệt công tử, nói với ngài ấy, có một vị lục ngọc thị đang ở đây chờ."

Hắn đưa một viên ngọc thạch có khắc hình trăng khuyết từ trong tay ra.

Trên đại điện Chấp Nhận, tân nương đã được chọn xong, Nguyệt trưởng lão tuyên bố: "Nếu Chấp Nhận và Giác công tử đã chọn xong tân nương tương lai của mình, vậy thì, Vân Vi Sam, Thượng Quan Thiển, hai vị cô nương tối nay bắt đầu theo hầu, ở trong Giác Cung và Vũ Cung đi."

Có thể trở thành tân nương, ánh mắt của các nàng tất nhiên là vui mừng, sau đó không đợi các nàng hành lễ, Cung Thượng Giác đột nhiên mở miệng: "Không cần vội vàng như vậy."

Giọng nói trầm thấp, khiến đại điện bỗng nhiên lạnh lẽo, sắc mặt Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển đồng thời thay đổi.

Cung Thượng Giác: "Lần này tuyển hôn bị người của Vô Phong lợi dụng, cho nên sát thủ trà trộn vào Cung Môn, dẫn đến cái chết của Chấp Nhận và Thiếu chủ. Tuy đã bắt được một thích khách, nhưng khó đảm bảo rằng không có người thứ hai."

Lời nói của hắn sâu sắc, híp mắt quan sát kỹ.

Cung Tử Vũ lại nói: "Ta sớm đã nghĩ đến điểm này rồi, cho nên mới chọn Vân cô nương."

Tuyết trưởng lão hiếu kỳ: "Ồ? Chấp Nhận đại nhân nói vậy là có ý gì?"

Cung Tử Vũ quan sát Vân Vi Sam, ánh mắt kiên định: "Trước đây ta từng giả vờ thăm dò, buổi tối đưa tất cả tân nương rời khỏi địa lao, Vân cô nương lại muốn trốn khỏi Cung Môn. Hôm qua, ta lại gặp nàng cải trang thành người hầu, lần nữa muốn thoát khỏi Cung Môn. Một người phí hết tâm tư để chạy trốn tuyệt đối không phải là mật thám Vô Phong trăm phương ngàn kế muốn ở lại Cung Môn. Không biết Thượng Giác ca ca chọn tân nương như thế nào, chắc không phải vì Thượng Quan cô nương xinh đẹp đâu nhỉ?"

Giọng nói Cung Thượng Giác mang theo trào phúng: "Ngươi không nói, ta còn không chú ý đến, xem ra Tử Vũ đệ đệ vẫn luôn để ý dung mạo dáng ngươi của Thượng Quan cô nương."

Lúc hắn nói câu này là nhìn Vân Vi Sam mà nói, lần phản đòn này khiến Cung Tử Vũ không nói nên lời, chớp mắt liền đỏ mặt.

Cung Thượng Giác không để ý nữa, lạnh giọng nói tiếp: "Ba vị trưởng lão, cho dù ta và Tử Vũ đệ đệ có lý do riêng gì, vì để đề phòng, ta đã phái họa sư vẽ chân dung cho hai vị cô nương, sau đó phái người trong đêm đến quê nhà của Vân Vi Sam cô nương là Lê Khê Trấn và Thượng Quan gia ở thành Đại Phú, hỏi hàng xóm láng giềng ở đó để chứng thực thân phận. Vừa khéo Lê Khê Trấn và thành Đại Phú cách nhau rất gần, đi rồi về là xong."

Nghe hắn nói xong, Cung Tử Vũ rõ ràng có hơi kinh ngạc, nhưng không cách nào phản đối.