Chương 5.4

"Chấp Nhận," Kim Phồn dừng một chút, bẩm báo, "Người mà lúc trước ta nói có thể giúp chúng ta phân rõ dược liệu đã tới rồi…"

Cung Tử Vũ buông chén rượu xuống: "Ừm."

Ở trong y quán bọn họ lấy được rễ cây Thần Linh Hoa bị cháy một nửa kia, nhưng lại không tìm được trọng điểm. Muốn tìm một người tinh thông dược lý để giúp đỡ, mới có thể biết được phía sau có gì mờ ám hay không, nghĩ đến có liên quan đến chuyện phụ thân và ca ca trúng độc, Cung Tử Vũ có chút vội vàng.

Nhưng Kim Phồn đứng một chỗ không nhúc nhích, nghĩ một lát, có hơi chần chừ mở miệng nhắc nhở: "Một lát ngài đừng hỏi hắn là ai, cũng đừng lo ta tìm được hắn từ đâu… Nhưng lời hắn nói nhất định có thể tin, vả lại chắc chắn sẽ không hại Chấp Nhận."

Cung Tử Vũ thấy Kim Phồn do dự, không nhịn được kỳ quái mà hỏi: "Còn có thể từ đâu đến được, Cung Môn chỉ có nhiêu đấy, hắn không phải đến từ y quán, thì đến từ Chủy Cung của Cung Viễn Chủy. Nhanh bảo hắn vào đi."

Kim Phồn thở dài, xoay người đi đón.

Cung Tử Thương chậc chậc hai tiếng sau lưng hắn: "Lần đầu tiên ta phát hiện hắn nói chuyện lải nhải như vậy." Nàng vuốt ngực, "Đột nhiên cảm thấy hơi mất hứng với hắn rồi."

Cung Tử Vũ trả lời nàng: "Tỷ cứ đến thị vệ doanh lén nhìn Kim Phồn tắm hai lần, bảo đảm rất nhanh sẽ lại mất hứng."

Cung Tử Thương thẹn quá hoá giận: "Đệ đúng là ngậm máu phun người mà! Rõ ràng ta chỉ lén nhìn có một lần!"

Hai người đang đấu võ mồm ta một câu ngươi một câu, một giọng nói êm tai vang lên ngoài cửa.

"Chấp Nhận đại nhân."

Cung Tử Thương ngoảnh lại, bốn mắt nhìn nhau, nàng đột nhiên cảm thấy mặt đỏ tim run.

Kim Phồn dẫn một nam tử mặc trường bào màu xanh nhạt bước vào, bước chân thanh tao nho nhã, tóc xám trắng, nhưng gương mặt lại vô cùng trẻ trung tuấn tú. Ánh trăng ngoài cửa chiếu ánh sáng dịu dàng xuống trên người hắn, tay áo bồng bềnh, tựa như trích tiên mang theo khí tức linh hoạt kỳ ảo. Hắn không cảm xúc đứng ở đó, ngoại trừ cúi đầu hành lễ, cái gì cũng không làm, nhưng lại cho người ta có cảm giác người này khó đoán như hồ nước sâu.

Cung Tử Vũ lập tức giật mình, hắn chưa từng gặp người này ở Cung Môn, thế là quên mất lời nhắc nhở của Kim Phồn: "Ngươi là?"

Kim Phồn dùng sức nháy mắt, nhỏ giọng lầm bầm: "Đã nói là không hỏi rồi mà?"

Nam tử kia cũng không để ý, dùng giọng nói nhã nhặn trả lời: "Chấp Nhận đại nhân, ta họ Nguyệt."

"Nhạc trong tam sơn ngũ nhạc?"

"Nguyệt trong phong hoa tuyết nguyệt."

Cung Tử Vũ gật đầu: "Nguyệt công tử."

Cung Tử Thương nũng nịu nói: "Nguyệt ca ca."

Nụ cười của Nguyệt công tử ôn nhuận như ngọc: "Sợ là tuổi tác của ta già hơn nhiều so với ca ca của cô."

Hắn không có chút câu nệ, nhìn qua tính cách vô cùng hiền lành.

Cung Tử Thương mặt đã đỏ như quả táo: "Nguyệt công tử nhìn qua còn trẻ hơn cả Kim Phồn, sao có thể già được? Công tử còn nói bản thân già, ta sẽ gọi ngài một tiếng Nguyệt lão đấy!" Nói xong, nàng che mặt cười ngây ngốc, cố ý phát ra tiếng cười như chuỗi chuông bạc.

Biểu cảm trên mặt Kim Phồn lộ ra vẻ khó chịu, hắn đột nhiên nhận ra mình đang buồn vì chuyện gì, tai không khỏi ửng đỏ.

"Nguyệt công tử." Cung Tử Vũ mặc dù không biết đối phương là ai, nhưng nếu đã đồng ý với Kim Phồn, liền không hỏi thân phận và lai lịch của đối phương nữa, hắn giơ một nửa rễ cây được gói trong khăn tay ra, cẩn thận đưa qua, "Phiền ngươi nhìn xem, đây có phải là nguyên liệu quan trọng Thần Linh Hoa dùng để điều chế Bách Thảo Tụy không?"

Nguyệt công tử yên lặng quan sát, nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của hắn, những người khác trong vô thức cũng nín thở.

Sau một lát, Nguyệt công tử đưa tay lấy một chiếc khăn trắng bên hông, cầm lấy rễ cây nhẹ nhàng ép vào trong khăn một chút, chất lỏng phía trên nhanh chóng lan ra, từ đậm thành nhạt.

"Đây không phải Thần Linh Hoa, mà là Linh Hương Thảo." Nguyệt công tử đưa ra kết luận.

Cung Tử Vũ và Kim Phồn nhìn nhau, lộ ra biểu cảm kinh ngạc. Cung Tử Vũ suy đoán, đại khái là hai thứ này có bề ngoài tương tự nhau, nhưng màu sắc của chất lỏng khác nhau. Thế là hắn giật mình.

"Nếu như nguyên liệu Thần Linh Hoa dùng để điều chế Bách Thảo Tụy được thay bằng Linh Hương Thảo, vậy Bách Thảo Tụy còn có công dụng không?"

Nguyệt công tử trả lời rất khẳng định: "Tất nhiên là không còn công dụng, Thần Linh Hoa là cốt lõi của Bách Thảo Tụy, nếu như thay đổi thảo dược cốt lõi, vậy công dụng của thuốc cũng không còn."

Quả nhiên Chủy Cung không thoát khỏi liên quan, thần sắc Cung Tử Vũ trầm xuống.

Cung Tử Thương tức giận đấm tay: "Quả nhiên là Chủy Cung giở trò quỷ!"

Nguyệt công tử thấy tình hình như vậy, không tiện nghe bọn họ nghị luận, chắp tay nói: "Nếu đã giải được nghi hoặc của Chấp Nhận đại nhân, vậy ta về trước."

"Đợi một chút." Cung Tử Vũ gọi hắn lại.

Nguyệt công tử quay đầu: "Chấp Nhận đại nhân, còn có phân phó gì sao?"

Cung Tử Vũ vẫn không nhịn được mà hỏi: "Ngươi nói quay về, vậy ngươi đến từ đâu?"

Kim Phồn nháy mắt ra hiệu, thấp giọng lẩm bẩm: "Đã nói là không hỏi rồi mà, cái đồ lừa đảo!"

Nguyệt công tử nhìn Cung Tử Vũ, nụ cười nhàn nhạt mà thuần khiết như ánh trăng: "Chấp Nhận đại nhân, ta nghĩ, chúng ta sẽ rất nhanh lại gặp mặt thôi. Lúc đó, nhất định ngài sẽ biết ta là ai. Cáo từ."

Điều này càng khiến Cung Tử Vũ tò mò về hắn, nhìn bóng lưng yếu ớt mà nhanh nhẹn kia.

Cung Tử Thương đột nhiên thò đầu ra: "Nguyệt Lão? Cần ta đưa về không?"

Không ai trả lời, Cung Tử Thương đi trên con đường nhỏ, đuổi theo Nguyệt công tử ra ngoài.

Kim Phồn nhỏ giọng hừ lạnh, mới nãy hắn nhịn không ghen, lúc này cứ làu bàu: "Thủy tính dương hoa, trong sách viết quả nhiên không sai, nữ nhân không có người nào tốt cả."

Cung Tử Vũ tiếp lời: "Dạo này ngươi đọc sách gì…"

Kim Phồn: "..."

Một lát sau, Cung Tử Thương có chút thất vọng quay trở về, thỉnh thoảng quay đầu, lưu luyến không rời.

Cung Tử Vũ: "Tỷ về rồi à?"

Cung Tử Thương nhìn thấy hai người trong phòng, thấy kỳ lạ: "Các ngươi còn chưa đi?"

"Đi đâu?"

"Đến viện trưởng lão nói cho rõ ràng!"

Cung Tử Vũ lắc đầu: "Chứng cứ vẫn chưa đủ."

"Vẫn chưa đủ? Thần Linh Hoa bị đổi thành Linh Hương Thảo, là bằng chứng, được chưa? Đủ rồi!"

Cung Tử Vũ phản bác nàng: "Ta thấy tỷ mới đủ rồi! Ta hỏi tỷ, nếu Cung Viễn Chủy chất vấn tỷ, tỷ có tận mắt nhìn thấy hắn đối thuốc không? Hạ nhân ra vào y quán nhiều như vậy, tỷ có thể bảo đảm không phải là người khác đổi sao?"

Cung Tử Vũ hiểu Cung Viễn Chủy, đã thấy qua hắn giảo hoạt phản biện, hắn sẽ nói cái gì, Cung Tử Vũ hầu như đều đoán được, không nhịn được cắn chặt răng.

Cung Tử Thương suy tư: "Cung Viễn Chủy chắc không thông minh được như ta đâu…"

"Ta không hiểu tại sao tỷ lại muốn giả thiết tất cả mọi người đều ngốc như tỷ."

Cung Tử Thương nhe răng: "Thì làm sao?"

Cung Tử Vũ không để ý nàng nữa, nhắm mắt dưỡng thần. May mắn chính là, lúc này đã có manh mối mới.

Kim Phồn đột nhiên nghĩ đến: "Có phải nên tìm hạ nhân đáng nghi đó đến thẩm vấn một chút, có lẽ có thể hỏi ra cái gì đó…"

Cung Tử Vũ cau mày, trong lòng nổi lên dự cảm không lành, mở bừng mắt: "Kim Phồn, ngươi mau đi tìm hắn!"

"Đi bây giờ à? Đã trễ như vậy rồi…"

Cung Tử Vũ lo lắng: "Ta lo là đã trễ rồi…"

Kim Phồn tỉnh ngộ, lập tức xoay người ra ngoài.

Sắc trời đã tối đen, đa số nến trong phòng ở Vũ Cung đều đã tắt, chỉ có phòng của Cung Tử Vũ vẫn sáng đèn.

Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương trợn mắt há mồm nhìn Giả quản sự đang bị trói hai tay, miệng nhét vải trước mặt.

"Không phải bảo ngươi tìm tên hạ nhân kia sao, ngươi bắt Giả quản sự đến đây làm gì?" Cung Tử Vũ kinh ngạc nói.

Kim Phồn có hơi ngại ngùng gãi đầu: "Ta… Lúc ta đến, tên hạ nhân đó đã không thấy đâu, ta thấy Giả quản sự đang lén lén lút lút, cũng rất khả nghi, dứt khoát bắt về luôn…"

Ánh mắt Cung Tử Thương chú ý ngoài cửa: "Ngươi chuẩn bị nghiêm hình bức cung thế nào? Cho ông ta vào Thập Bát Khổ Hình? Hay là trộm một ít độc của Cung Viễn Chủy về dùng?"

Cung Tử Vũ hít một hơi: "Để hắn nói chuyện."

Kim Phồn lấy miếng vải đang nhét trong miệng Giả quản sự ra.

Cung Tử Vũ lấy rễ cây Linh Hương Thảo chưa cháy hết ra, hỏi Giả quản sự: "Giả quản sự, ông cũng là lão nhân ở Cung Môn, hôm nay ta niệm tình thể diện của ông, Chủy Cung cuối cùng đã làm chuyện gì, tự mình nói hết đi."

Giả quản sự giả vờ nghe không hiểu: "Lão nô không hiểu, Chấp Nhận có chuyện gì có thể cho gọi, việc gì phải trói lão nô đến?"

"Là ai sai khiến ông đổi Thần Linh Hoa thành Linh Hương Thảo?"

Giả quản sự như có chuẩn bị mà đến, gặp nguy không loạn: "Chấp Nhận đau lòng vì mất người thân, cảm xúc không nơi phát tiết cũng là chuyện có thể hiểu, nhưng cũng không thể mở miệng là nói Chủy Cung đổi dược liệu được."

Một câu liền đẩy vấn đề lên người Cung Tử Vũ, nói hắn tìm người trút giận.

Cung Tử Vũ không tức giận, mà ngược lại, hắn yên lặng sờ chóp mũi của mình, tỏ vẻ hiểu lầm: "Xem ra chúng ta nói oan cho Giả quản sự rồi. Kim Phồn, cởi trói cho Giả quản sự, hộ tống ra ngoài đi."

Cung Tử Thương và Kim Phồn bao gồm Giả quản sự, đều kinh ngạc trợn mắt.

"Cái gì?" Cung Tử Thương không thể tin nổi.

Cung Tử Vũ nghiêm nghị với Kim Phồn: "Ngây ra đó làm gì, còn không mau cởi trói!"

Kim Phồn nghĩ không ra, nhưng nhìn Cung Tử Vũ không giống đang đùa, thế là cởi trói cho Giả quản sự, dìu ông ta chuẩn bị ra ngoài.

Cung Tử Thương vội nói: "Cung Tử Vũ, đệ lại sao thế?!"

Cung Tử Vũ bình tình khoát tay với Cung Tử Thương, ra hiệu nàng an tâm đừng nóng nảy, ánh mắt nhìn về phía Giả quản sự.

"Không sao, một lát tất cả mọi người đều sẽ thấy Kim Phồn lễ nghĩa đưa Giả quản sự ra khỏi cửa Vũ Cung. Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ tìm người tung tin đồn, nói Giả quản sự vì đã đưa ra manh mối quan trọng của việc tiền Chấp Nhận trúng độc, lại mang khen thưởng long trọng đến nhà bái phỏng."

Cung Tử Thương hiểu ra, chậc chậc khen ngợi. Câu này rõ ràng là cố ý để Giả quản sự nghe thấy.

Quả nhiên, bước chân của Giả quản sự liền dừng lại, ông quay người quỳ xuống.

"Chấp Nhận, giơ cao đánh khẽ, nếu tin này truyền đến tai Cung Viễn Chủy không, lão nô nhất định sẽ không còn đường sống."

Thủ đoạn của Cung Viễn Chủy, ai ai cũng biết.

Cung Tử Vũ nắm được tâm lý của Giả quản sự, trong ánh mắt mới lộ ra sự sắc bén, hắn đã là Chấp Nhận, giờ phút này thần sắc đã khác so với lúc trước.

"Giả quản sự, bây giờ trước mắt ông có hai con đường: Hoặc là ông kể hết những gì ông biết, ta thân là Chấp Nhận, có thể bảo đảm cho ông một con đường sống; Hoặc là ông cứ tiếp tục ở đây giả bộ ngớ ngẩn, vậy chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh của mình, hừng đông sẽ rõ."

Giả quản sự đã đánh giá thấp vị Chấp Nhận mới này, cân nhắc một lát, mới do dự mở miệng: "Chấp Nhận anh minh, lão nô tội đáng chết vạn lần. Lão nô cũng là bị ép bất đắc dĩ, bị người ta uy hϊếp, mới thay đổi Thần Linh Hoa… Lão nô sẵn lòng làm chứng cho Chấp Nhận."

Cung Tử Vũ trầm xuống: "Người ra lệnh cho ông là ai?"

Giả quản sự ngẩng đầu, môi run run: "... Cung Viễn Chủy."

Cách một ngày, ánh chiều tà le lói, đình viện Giác Cung bị che đậy trong bóng tối, lộ vẻ không có sinh cơ.

Cung Viễn Chủy khẽ bước vào thư phòng của Cung Thượng Giác. Trong thư phòng như thường lệ chỉ có ánh sáng lờ mờ, không có thắp nến, nhưng Cung Viễn Chủy vẫn quen thuộc đến bên cạnh Cung Thượng Giác. Trước bàn sách của hắn có một ao nước đen, gió thổi cỏ lay cũng sẽ làm nước trong đó gợn sóng.

Cung Thượng Giác lúc này đang đứng bên bàn sách, gợn sóng trong ao nước không làm hắn chú ý.

Cung Viễn Chủy thấy hắn chuyên chú, bèn hỏi: "Ca ca đang nghĩ gì vậy?"

Tay Cung Thượng Giác gõ nhẹ lên bàn: "Bồ câu đưa tin đã đưa kết quả điều tra thân phận của Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển về rồi."

Cung Viễn Chủy vội vã hỏi: "Giống với dự đoán của ca ca sao?"

"Không giống." Cung Thượng Giác không nóng không vội, ánh mắt còn thâm thuý hơn ao nước, "Đệ có mang theo ám khí không?"

Cung Viễn Chủy hưng phấn: "Có mang theo."

Cung Thượng Giác nhìn chân dung của hai cô gái trên bàn: "Đi."

Vân Vi Sam ngồi trong phòng, nghe tiếng quạ đen kêu ngoài cửa sổ, bởi vì trời đã tối, không nhìn thấy bóng dáng chim thú, chỉ có thể nghe âm thanh… Cùng với tiếng mở cửa kẽo kẹt vang lên, không dễ nhận ra, Thượng Quan Thiển bước vào cửa.

Không có ngoảnh lại, Vân Vi Sam chỉ nghe thấy giọng nói của Thượng Quan Thiển.

"Sáng sớm ngày mai, bồ câu đưa tin của Cung Thượng Giác sẽ mang theo tình báo bay về Cung Môn."

Thời gian đã đến, Vân Vi Sam nhàn nhạt ừ một tiếng: "Ta biết rồi."

"Chuẩn bị xong chưa?"

"Đợi kết quả, không cần chuẩn bị."

Dù sao tránh cũng không thể tránh, chi bằng ngồi đợi kết quả.

Thượng Quan Thiển hỏi nàng: "Nếu kết quả không giống dự đoán của cô thì sao? Nếu cược thua, vậy phải làm sao?"

"Hình như cũng không có cách nào khác."

"Có." Sắc mặt Thượng Quan Thiển sáng lên, nàng đến đây, là vì có một kế hoạch.

Vân Vi Sam quay người lại, đợi nàng nói tiếp.

"Bắt một con tin, toàn thân mà lui."

Nghe thì đơn giản, lại không cách nào hạ thủ, Vân Vi Sam lắc đầu: "Mỗi một người trong Cung Môn đều không lường được, đến Cung Tử Thương đại tiểu thư không tim không phổi mà ngày thường chúng ta thấy, cũng chưa chắc chúng ta là đối thủ của nàng."

"Vậy bắt một người chắc chắn nhất, nhất định có thể thành công."

Vân Vi Sam: "Ai?"

Thượng Quan Thiển cười, đưa tay chỉ mình: "Ta."

Vân Vi Sam ban đầu có hơi nghi hoặc, nhưng rất nhanh trong giọng nói có chút trào phúng: "Cô? Sao cô lại nghĩ người của Cung Môn sẵn lòng vì cô mà thả thích khách Vô Phong? Cô nghĩ Cung Thượng Giác chọn cô là vì thật sự yêu cô à?"

Lời nàng nói không sai, Cung Môn sẽ không vì một tân nương mà mạo hiểm. Trong lòng Thượng Quan Thiển cũng hiểu, vô cùng tán đồng gật đầu: "Hắn không yêu ta, Cung Thượng Giác chỉ yêu bản thân hắn. Nhưng cô biết vì sao hắn chọn ta không? Bởi vì ngọc bội thắt bên hông ta, vốn là đồ của hắn…"

Biểu tình Thượng Quan Thiển rất chắc chắn: "Hắn nhất định sẽ tò mò vì sao ta có miếng ngọc bội này, cho nên, trước khi có được đáp án, hắn sẽ không thể để ta chết."

"Cô đây là đang cược."

"Lẽ nào cô không phải sao? Chúng ta đều đang cược."

"Lỡ như cược thua thì sao?"

Thượng Quan Thiển tính toán từng bước: "Cho dù Cung Thượng Giác không để tâm đến sống chết của ta, ta tin là, cô cũng sẽ không thật sự làm ta bị thương. Thứ nhất, gϊếŧ ta đối với cô không có lợi ích gì. Thứ hai, với năng lực của cô, cô không gϊếŧ được ta, nhiều lắm là tổn thương ta. Nếu như cô làm ta bị thương, vậy thì càng tốt. Cô làm ta bị thương thì lập tức chạy, sau khi chạy ra có thể sống không là do bản lĩnh của cô, nếu như chết rồi, vậy thì càng tốt, càng có thể chứng minh ta và Vô Phong không hề liên quan."

Vân Vi Sam: "Cô đều tính hết rồi, đúng không?"

Thượng Quan Thiển thản nhiên cười: "Hai con sói giả làm chó trà trộn vào trong bầy cừu, một con trong đó đã bị lộ, mà con còn lại cần phải lập tức cắn chết nó, con sói còn sót lại sẽ mãi mãi được xem là chó, sống trong bầy cừu, một ngày ăn một con cừu. Không có ai sẽ nghi ngờ đó là con chó giả mạo, bởi vì nó đã từng cắn chết một con sói."

Nàng hình dung vô cùng sinh động, dường như những cảnh tượng khát máu, tàn khốc kia trong mắt nàng chẳng qua chỉ là một câu chuyện thú vị.

Vân Vi Sam không khỏi cảm khái: "Cô thật sự rất lợi hại."

"Nếu như cô đã bạo lộ thân phận rồi, vậy trước khi chết bảo vệ muội muội một chút, không được sao? Coi như đây là món quà cuối cùng tỷ tỷ tặng cho ta. Vả lại, đây chỉ là giả thiết xấu nhất. Nếu Vô Phong đã sắp xếp thân phận cho cô từ sớm, vậy thì những thứ này sẽ không xảy ra."

Mắt nàng cong cong, nếu không phải biết thân phận thật của nàng, sẽ chỉ cảm thấy những lời này chỉ là thiếu nữ đang làm nũng mà thôi.

Vân Vi Sam lại sâu sắc cảm thấy: "Cô đúng là máu lạnh, vốn dĩ ta cứ nghĩ cô rất có tình cảm."

Thượng Quan Thiển mang theo kinh ngạc: "Chúng ta đến Cung Môn để làm gì? Kết bạn sao? Chúng ta mỗi ngày gọi tỷ tỷ muội muội, cô thật sự thấy chúng ta là tỷ muội rồi? Tỉnh táo một chút đi."

Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ rất nhanh lại biến thành mỹ nhân lòng dạ ác độc.

Vân Vi Sam: "Người cấp Ma các cô, đều tàn nhẫn như vậy sao?"

Thượng Quan Thiển mỉm cười: "Đó là vì cô chưa từng thấy Quỷ và Quái…"

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người lập tức dừng trò chuyện.

Hạ nhân bước vào thông báo: "Vân Vi Sam cô nương, Thượng Quan Thiển cô nương, mời đến Chấp Nhận điện."

Trong lòng Vân Vi Sam có dự cảm xấu: "Đã khuya rồi, vội vã gọi bọn ta như vậy, là có chuyện gì sao?"

Hạ nhân trả lời: "Nghe nói tin tức về thân phận của hai vị cô nương đã được bồ câu đưa tin đưa về sơn cốc."

Sắc mặt Vân Vi Sam tái nhợt, tin tức về nhanh như vậy? Thượng Quan Thiển nhìn Vân Vi Sam, lông mày khẽ chau lại, như muốn nhắc nhở lời nàng mới vừa nói.

Lúc Vân Vi Sam và Thượng Quan Thiển bước vào Chấp Nhận đại điện liền cảm nhận được bầu không khí cực kỳ quỷ dị.

Ánh mắt Cung Thượng Giác lạnh lùng như lưỡi đao, quét qua mặt hai người. Tim Vân Vi Sam đập rất nhanh, nàng không nhịn được nâng mắt nhìn Cung Tử Vũ, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong mắt hắn có một loại kiên định cùng trấn an, không hiểu sao nàng lại có cảm giác yên tâm.

Thị về đã cầm lấy văn thư, đọc chữ trên đó.

"Đã trải qua kiểm tra đối chiếu, thân phận của Thượng Quan Thiển tiểu thư ở Đại Phú Thành là thật, không có gì khác thường."

Thượng Quan Thiển khẽ gật đầu, không nói gì.

Nhưng mà, thị vệ không tiếp tục đọc nữa.

Thời khắc ngưng trệ, làm cho Vân Vi Sam thấy tim mình đã đập loạn.

Sau khi thị vệ dừng lại, liền đọc tiếp: "Đã trải qua kiểm tra đối chiếu, Vân Vi Sam cô nương ở Lê Khê Trấn… Thân phận không đúng."

Vân Vi Sam đột nhiên thấy ù tai. Nàng vô thức xoay đầu lại, nhìn thấy Thượng Quan Thiển vội vã mấp máy môi nói với mình: "Động thủ đi!"

Nhưng mà, nàng không nhúc nhích được, ánh mắt của tất cả mọi người đều đang đặt lên người nàng, bao gồm cả Cung Tử Vũ, ánh mắt nóng bỏng đó khiến nàng như bị thiêu đốt, tai nàng ù lên, không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào nữa.