Ánh trăng như hoa, một bóng dáng thướt tha dưới mái hiên bị ánh sáng chiếu vào trở nên mơ hồ, mảnh mai, trên tay Thượng Quan Thiển đang cầm một chiếc đèn l*иg ấm áp, chậm rãi bước về cửa lớn của viện khách nữ.
Thân hình nàng thướt tha, bước chân hoàn mỹ chuẩn mực, miếng ngọc bội đeo bên hông đung đưa qua lại, mặt đem theo ý cười thắng lợi trở về, chỉ là loại ý cười này lập tức biến mất sau khi nàng bước đến đại sảnh, nhìn thấy thủ vệ đầy sân.
Vị trí chủ nhân ở đại sảnh trước mặt, phía trước bức tranh đẹp đẽ cực lớn, Cung Tử Vũ đang đứng xoay lưng lại, nghe thấy tiếng bước chân nàng bước vào, mới xoay người. Trong đại sảnh còn có người khác, Vân Vi Sam đứng trong đám người, mím môi, chỉ nhìn xuống đất.
"Thượng Quan Thiển cô nương?"
Thượng Quan Thiển ngây người một lát, mới hành lễ: "Chấp Nhận đại nhân." Ánh mắt nàng âm thầm nhìn về phía Vân Vi Sam, nhưng Vân Vi Sam chỉ nghiêm túc đứng đó, không cho nàng ám thị gì.
Cung Tử Vũ quan sát nàng từ trên xuống dưới, thấy rổ trúc và đèn l*иg trong tay nàng, không khỏi hỏi: "Thượng Quan cô nương đi đâu về vậy?"
Thượng Quan Thiển thành thật trả lời: "Đi đến y quán."
"Ồ? Thân thể cô nương không được khỏe à?"
Thượng Quan Thiển dùng lý do giống hệt để thoái thác: "Mấy ngày trước Châu đại phu chẩn mạch cho ta nói rằng ta khí mang tân hương, khí ẩm tích tụ. Cho nên ta chỉ nhận được lệnh bài bạch ngọc… Vì vậy ta tìm ông ấy muốn xin đơn thuốc…"
Nói xong câu này, Thượng Quan Thiển dừng lại, giống như đang lấy dũng khí, trên mặt đã đỏ ửng.
"Như thế biết đâu có thể lấy được lệnh bài vàng, được Chấp Nhận chọn trúng, trở thành tân nương."
Không khác lúc nãy, nàng lộ ra nụ cười e thẹn, ánh mắt sáng rực như hoa, vô cùng xinh đẹp.
Quả nhiên, Cung Tử Vũ thấy bất ngờ với câu trả lời thẳng thắn của nàng, những người khác cũng không cảm thấy kỳ lạ, nếu nói vì muốn trở thành tân nương mà tự ý rời khỏi biệt viện, cũng không có gì đáng trách. Cung Tử Vũ lại đỏ mặt, khẽ ho một cái, không nhịn được lén nhìn Vân Vi Sam, nhưng Vân Vi Sam chỉ cúi đầu, không có biểu cảm gì nhiều.
Cung Tử Vũ nghiêm mặt nói: "Có điều, Thượng Quan cô nương, địa hình của Cung Môn rắc rối phức tạp, sao cô có thể tìm thấy y quán? Vả lại sau cái chết của phụ thân và ca ca ta, Cung Môn đã cảnh giới cao độ, thế mà cô có thể đi rồi về một đường không có trở ngại gì à?"
Dáng vẻ Thượng Quan Thiển cau mày xinh đẹp động lòng người: "Quả thật rất phức tạp, ta vòng tới vòng lui đến choáng, may mắn gặp được một cô nương đến y quán lấy thuốc, ta đi sau lưng nàng mới tìm được tới đó. Đi rồi về tốn rất nhiều thời gian, trời cũng tối rồi."
Nói xong, Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng quỳ xuống.
"Tiểu nữ không biết quy củ của Cung Môn, nếu có chỗ nào vượt quá khuôn phép, xin Chấp Nhận đại nhân trách phạt."
Cung Tử Vũ trầm ngâm mấy giây, nói: "Trách phạt thì không cần, không biết không có tội. Về sau chú ý hơn là được, có quy củ nào không hiểu thì hỏi Phú ma ma."
Đám người nhìn thấy Thượng Quan Thiển dễ dàng qua ải như vậy, đều xì xào bàn tán.
Trong đó có một cô nương không nhịn được thì thầm với người bên cạnh: "Cứ nhẹ nhàng như vậy qua ải rồi à?"
Phú ma ma làm việc nghiêm minh, thở dài, bất lực chép miệng một cái.
Thượng Quan Thiển đứng dậy, nhỏ giọng trả lời: "Đa tạ Chấp Nhận."
Những người khác đều nghĩ rằng nàng đã thoát thân, chỉ có Vân Vi Sam đang chờ Cung Tử Vũ nói đến trọng điểm.
"Có điều, vẫn còn một chuyện muốn Thượng Quan Thiển cô nương chứng thực." Cung Tử Vũ quả nhiên thay đổi cách nói chuyện.
"Chấp Nhận cứ hỏi, ta có gì nói đấy."
Cung Tử Vũ hỏi: "Khương cô nương và Vân Vi Sam cô nương tối qua đều bị nổi đốm đỏ trên mặt, Khương cô nương còn bị trúng độc hôn mê. Vân cô nương nói, tối qua các cô ấy đều uống trà hoa nhài ở quê cô đem đến, cho nên ta muốn hỏi Thượng Quan cô nương…"
Thượng Quan Thiển tiếp lời: "Có phải Chấp Nhận đại nhân muốn hỏi, trà hoa nhài này làm sao ta mang được vào Cung Môn không?"
Cung Tử Vũ khẽ cười, kiên nhẫn chờ câu trả lời của nàng.
Thượng Quan Thiển sâu kín nói: "Lá trà đặt ở trong của hồi môn của ta, đã được kiểm tra kỹ càng, mới trả về đến phòng của bọn ta. Chấp Nhận đại nhân nếu không yên tâm, có thể hỏi người phụ trách kiểm tra của hồi môn của tân nương." Sau đó không kiêu ngạo cũng không tự ti nói thêm, "Vả lại, trà này ta cũng có uống."
Cung Tử Vũ ghé mắt: "Đúng vậy. Chuyện này Vân Vi Sam cô nương đã làm chứng cho cô rồi."
Thượng Quan Thiển xoay người nhìn Vân Vi Sam, nhàn nhạt mở miệng: "Đa tạ Vân cô nương."
Vân Vi Sam lúc này mới ngẩng đầu lên, không đợi nàng trả lời, Cung Tử Vũ lại nói: "Vân cô nương cũng nói đa tạ cô."
Sắc mặt Thượng Quan Thiển khẽ thay đổi: "Hửm? Vân cô nương, lời này là thế nào?"
Cung Tử Vũ thay nàng trả lời: "Vân cô nương nói cảm ơn cô, là vì cô ấy dùng cao dược tổ truyền của gia đình cô, nên đốm đỏ mới nhanh chóng được trị khỏi. Lá trà được xem như của hồi môn, chỉ cần kiểm tra ra không độc không hại, đương nhiên có thể đưa vào trong. Nhưng có hai thứ tuyệt đối không được đưa vào Cung Môn, đó chính là vũ khí và dược vật. Dược cao được chế từ dược vật, không biết Thượng Quan Thiển tiểu thư làm sao mang vào vậy…"
Thượng Quan Thiển đỏ mặt, thấp giọng nói: "Bỏ vào… bỏ vào người mang vào."
Cung Tử Vũ trầm mặc một lát, hiểu rõ: "Một lát nữa phiền Thượng Quan Thiển tiểu thư đưa số dược cao còn lại cho thị vệ, bọn họ sẽ đem về y quán nghiên cứu. Nếu thật sự là thuốc vô hại dùng để cứu người, vậy thì không sao, chỉ hy vọng về sau đừng phạm phải nữa. Nhưng nếu dược cao có khác thường, đến lúc đó ta lại đến tìm Thượng Quan Thiển cô nương."
Ma ma chưởng sự đứng ở một bên không nhịn được mở miệng: "Cho dù thuốc có vô hại, cũng là tối kỵ của Cung Môn, không thể không phòng.."
Cung Tử Vũ: "Ta nói là không sao, thì là không sao." Lời nói của hắn không nghiêm khắc, chỉ chớp mắt với ma ma chưởng sự.
Ma ma chưởng sự bất lực thở dài, rầu rĩ: "Ôi dào, tiểu tổ tông…"
Vân Vi Sam thấy nàng thoát thân, không rõ sắc mặt.
Thượng Quan Thiển vội vàng hành lễ: "Đa tạ Chấp Nhận đại nhân khoan dung độ lượng."
Trong đêm, việc này tuyên bố kết thúc, nhóm thị vệ rời đi hết, trong viện khách nữ yên lặng như tờ.
Cửa phòng của Thượng Quan Thiển bỗng nhiên được mở ra, nàng vẫn còn chưa ngủ, tinh thần vô cùng tốt.
Nhìn thấy người đến, nàng ngồi xuống cạnh bàn khẽ hỏi: "Có chuyện gì?"
Vân Vi Sam lộ ra ánh mắt hoài nghi: "Hôm nay cô thật sự đến y quán à?"
"Đúng vậy."
"Thật sự tìm đại phu?"
Thượng Quan Thiển bật cười: "Vậy thì không phải. Thể hàn khí ẩm vốn là bịa ra. Ta và cô giống nhau, lúc ở Vô Phong đã uống thuốc mấy tháng, thân thể sớm đã được trị khỏi. Ta đến y quán, là muốn tìm Cung Viễn Chủy… kết quả không ngờ đến, chó ngáp phải ruồi, đυ.ng phải Cung Thượng Giác."
Vân Vi Sam vốn đã ngờ ngợ, lúc này bắt được trọng điểm: "Chó ngáp phải ruồi? Cho nên mục tiêu của cô là Cung Thượng Giác, đúng chứ?"
"Cô cũng khá thông minh đấy. Trong số đệ tử ©υиɠ Môn, Cung nhị là người khó đối phó nhất." Ánh mắt Thượng Quan Thiển lộ ra một tia khó khăn, xen lẫn trong đó là kích động cùng chờ mong.
Vân Vi Sam nói thẳng: "Mỗi một người thuộc Cung Môn đều khó đối phó."
Thượng Quan Thiển nhớ lại hành vi cử chỉ của Cung Tử Vũ đối với Vân Vi Sam khi nãy: "Phải không? Ánh mắt Cung Tử Vũ nhìn cô dường như đã mắc câu rồi, nắm chắc rồi nhỉ?"
"Có." Vân Vi Sam dừng một chút, lại nói, "Chắc là có. Cô thì sao, có lòng tin Cung Thượng Giác sẽ để ý cô sao?"
Thượng Quan Thiển cười, dung mạo bình tĩnh, tự tin: "Ta cũng có." Nàng như nhớ lại cái gì, "Đặc biệt là hôm nay, sau khi gặp Cung Thượng Giác, càng có lòng tin rồi."
Nói xong, Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng cầm lấy ngọc bội bên hông, đặt lên bàn. Bạch ngọc trong suốt, ấm áp như tự mang hơi ấm, ngón tay của Thượng Quan Thiển nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cung Thượng Giác nhìn thấy ta đeo miếng ngọc bội này, tuy không nói gì, nhưng ta biết hắn nhất định rất hiếu kỳ."
Lời này còn có ý khác, Vân Vi Sam không hiểu ý trong lời nàng nói.
Thượng Quan Thiển cũng không giải thích, chỉ tự nhớ lại cảnh ở y quán kia.
Ánh hào quang xung quanh nam nhân còn rực rỡ hơn ánh trăng, bởi vì cao hơn nàng không ít, nên hắn cúi đầu nhìn. Mà hai tay nàng khép lại, khụy gối hành lễ, hai tay kia cách ngọc bội rất gần.
Cung Thượng Giác thuận theo tay nàng, nhìn thấy miếng ngọc bội kia, đôi mắt hắn như hồ nước lạnh, dừng lại ở nơi đó…
Vân Vi Sam không biết lúc này Thượng Quan Thiển đang nghĩ gì. Qua một lúc sau, Thượng Quan Thiển mới lấy lại tinh thần, lanh lợi cười một tiếng: "Lòng hiếu kỳ, chính là mồi nhử lớn nhất. Hắn không thể thả ta đi đơn giản như thế."
Ánh mắt chờ mong vừa rồi có thêm mấy phần chắc chắn.
Vân Vi Sam không nhịn được hỏi: "Miếng ngọc bội này có lai lịch gì sao?"
Thượng Quan Thiển không trả lời nàng.
Thấy nàng không muốn nhiều lời, Vân Vi Sam đứng dậy chuẩn bị cáo từ. Trước khi đi, nàng mở miệng nhắc nhở: "Lần sau cô có hành động gì, tốt nhất nên nói trước với ta, nếu không lại giống hôm nay, ta không biết làm thế nào để phối hợp với cô."
Giọng của Thượng Quan Thiển trở nên lạnh lùng: "Phối hợp với ta? Nói với Cung Tử Vũ trên người ta có thuốc, rồi bảo Cung Tử Vũ tra xét ta?" Nàng hơi nghiêng về phía trước, lúc không còn nụ cười xinh đẹp kia, ánh mắt hiện ra vẻ khó lường, "Đây gọi là phối hợp à?"
Đối mặt với việc Thượng Quan Thiển vạch trần mình, Vân Vi Sam cũng không lùi bước.
"Dựa vào thân phận của hai chúng ta mà nói, cô nghĩ, ở trong mắt người Cung Môn, quan hệ giữa chúng ta là thân mật tốt hơn hay đối địch, hận không thể gϊếŧ đối phương cho hả giận thì tốt hơn?"
Thượng Quan Thiển sững sờ, với sự thông minh và cẩn trọng của nàng, tất nhiên không lo lắng Vân Vi Sam sẽ đâm sau lưng mình, nhưng nàng không ngờ Vân Vi Sam lại nói như vậy, thế là gương mặt dịu xuống: "Kẻ địch của kẻ địch…"
Vân Vi Sam: "...Chính là bạn."
Thượng Quan Thiển khẽ cười, nhìn Vân Vi Sam: "Cô đây là lưỡi đao liếʍ máu."
"Nhưng cũng là cách tốt nhất hiện nay, không phải sao? Mục tiêu của ta là Cung Tử Vũ, mục tiêu của cô là Cung Thượng Giác. Muốn có được sự tín nhiệm của hai người họ, điều đầu tiên chính là có cùng kẻ địch, đứng một phe với bọn hắn."
"Xem ra tư liệu cô có được cũng nhiều lắm…"
Vân Vi Sam trả lời: "Không cần cái gì mà tư liệu cơ mật cũng có thể biết được, Cung Thượng Giác luôn được gọi là người thừa kế Chấp Nhận tốt nhất, mà hắn đối với huyết mạch và thân phận của Cung Tử Vũ vẫn luôn nghi ngờ. Cho nên, hắn và Cung Tử Vũ như nước với lửa. Nếu như ta thuận lợi được Cung Tử Vũ chọn trúng, cô cũng được Cung Thượng Giác giữ lại…"
Thượng Quan Thiển tiếp lời nàng: "Cung Tử Vũ sẽ không dễ dàng bỏ qua manh mối bên phía tân nương, cho nên hắn nhất định sẽ tra xét ta. Ngược lại Cung Thượng Giác nhất định sẽ hạ thủ với cô…"
"Cho nên ta và cô bắt buộc phải cắn chết đối phương, đấu cành hung ác, bọn hắn mới càng tin tưởng chúng ta."
Thượng Quan Thiển vẫn ung dung, giọng nói như một thiếu nữ thanh thuần: "Vậy thì đấu đi. Hạ thủ lưu tình nhé."
"Chúng ta có sao?" Vân Vi Sam đột nhiên hỏi.
Người của Vô Phong, có thể có tình nghĩa gì?
"Có cái gì?"
"Tình." Vân Vi Sam đột nhiên có chút bi thương không thể nói rõ, "Cô bảo ta hạ thủ lưu tình, nhưng mà, chúng ta có sao?"
"Vân Vi Sam…" Thượng Quan Thiển gọi nàng lại, "Nếu như chúng ta lần lượt được bọn hắn chọn trúng, con đường sau này, sẽ khó đi lắm."
Vân Vi Sam không xoay người lại, nhìn không ra biểu tình, chỉ để lại hai chữ: "Bảo trọng."
Sáng sớm, sương đêm rơi trên nền cỏ tươi mát, sương mù trong núi cũng tản đi không ít, ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Kim Phồn nhanh chân bước về phía cửa lớn của Vũ Cung, hắn có chuyện gấp, vội vội vàng vàng, nhưng mà đi được nửa đường thì ngẩng đầu, nhìn thấy bóng dáng thướt tha của một cô gái đang ở phía trước chờ hắn.
Cô gái chậm rãi ngoảnh lại nhìn, lộ ra nụ cười thẹn thùng… là Cung Tử Thương.
Con ngươi của Kim Phồn chấn động, như gặp đại địch, hắn lập tức xoay người đi về hướng khác. Nhưng hắn đi chưa được hai bước, đã bị Cung Tử Thương gọi lại.
"Kim Phồn!"
Kim Phồn chỉ có thể hành lễ: "Đại tiểu thư."
Cung Tử Thương nhìn thấy hắn, trong lòng thấy ngọt ngào, che mặt mà cười, nhưng mà Kim Phồn nhìn thấy nàng, luôn luôn né tránh.
"Ngươi đi đâu vậy?" Mà nàng cũng chưa từng nhụt chí, lúc này giống một con cá chép, quay tới quay lui bên người hắn.
Kim Phồn hoa mắt chóng mặt, nói thật với nàng: "Y quán."
Bởi vì Bách Thảo Tụy mà lão Chấp Nhận và Thiếu chủ uống có vấn đề, cho nên hắn bắt buộc phải tra rõ.
Cung Tử Thương chỉ sau lưng mình: "Cửa lớn ở đây, ngươi đi đâu ở phía đó?"
"Không có gì, ta đi vòng một chút, không quấy rầy đại tiểu thư."
Cung Tử Thương nhếch miệng: "Đường đường là nam nhi, thật không có tiền đồ, con đường phía trước gặp chút khó khăn…" Tay chỉ về phía mình, "Ồ, không, gặp chút bất ngờ, lại không biết vượt khó tiến lên, ồ, không, đón nhận tiến lên, ngươi đúng là làm uổng phí một bộ da tốt."
Kim Phồn kiên trì: "Chuyện này với da của ta thì liên quan gì nhau?"
Cung Tử Vũ vốn đang nói hươu nói vượn, thừa dịp Kim Phồn đang hoang mang, nàng tiến lên phía trước kéo hắn cùng đi đến y quán.
Kim Phồn bị nàng kéo đi: "Đại tiểu thư, ngài muốn đi đâu?"
Cung Tử Thương cười một tiếng: "Y quán."
Kim Phồn: "..."
Hiệu thuốc y quán có ba cửa vào, mỗi một phòng đều có một tủ thuốc cao ngang tường, bên trên là sách và dược liệu được chia làm từng loại.
Kim Phồn ở phòng thứ nhất tìm được ngăn kéo chứa Bách Thảo Tụy, một bình dùng để sáp phong miệng bình chứa Bách Thảo Tụy cũng được đặt ngay ngắn bên trong. Hắn cầm lấy một bình trong đó lên, đẩy sáp phong ra, mở miệng bình đổ ra một hạt lên giấy dầu. Sau đó hắn lấy một hộp thuốc từ bên hông ra, bên trong là Bách Thảo Tụy mà lão Chấp Nhận và Thiếu chủ dùng thường ngày. Hắn so sánh hai viên thuốc, cẩn thận quan sát.
Cung Tử Thương nhô đầu ra từ sau lưng hắn.
"Thế nào rồi, thế nào rồi?"
Kim Phồn đặt hai viên thuốc trong lòng bàn tay, nhanh chóng đưa ra kết luận: "Hai viên này nhìn không khác gì nhiều, nhưng thuốc vừa lấy ra sáng bóng trơn trượt, có lóe sáng, mà Bách Thảo Tụy của Thiếu chủ và lão Chấp Nhận dùng lại tối hơn, thô ráp hơn."
Cung Tử Thương lại đột nhiên kéo lấy tay của Kim Phồn, nhẹ nhàng vuốt ve, chậm rãi cảm nhận.
"Bóng loáng… Thô ráp…"
Kim Phồn bị sặc một cái: "Khụ, khụ…"
Cung Tử Thương thừa thắng xông lên, tay vừa nắm xuống, liền đan mười ngón tay với Kim Phồn, đem hai viên thuốc chụp giữa lòng bàn tay của hai người.
Kim Phồn trợn mắt: "Thao tác gì vậy?"
Cung Tử Thương bộ dáng đàng hoàng: "Thêm nhiệt độ xem thế nào."
Kim Phồn vốn muốn rút tay về, nhưng Cung Tử Thương một mực nắm chặt, hắn không thể động đậy.
Lòng bàn tay ấm áp, sắc mặt Kim Phồn đỏ bừng, đang muốn mở miệng, Cung Tử Thương đã kịp thời rút tay về, lấy viên thuốc thô ráp trong tay Kim Phồn đi, nâng lên ngắm nghía.
Cung Tử Thương dẫn sự chú ý của Kim Phồn: "Đây là lúc trước Thiếu chủ uống à?"
Lại không đợi Kim Phồn trả lời, Cung Tử Thương đã nhét viên thuốc vào miệng ngửa đầu uống xuống.
Kim Phồn cả kinh: "Ngài!"
Cung Tử Thương bình tĩnh khoát tay: "Nếu dùng mắt nhìn không rõ, dùng tay cũng không chuẩn, vậy chỉ có thể để độc xuyên qua ruột, biết được chân tướng trong lòng. Ăn đến độc trong độc, mới là người trên người."
Kim Phồn: "Nhổ ra!"
Cung Tử Thương chép chép miệng: "Mùi vị cũng ổn, giống như thuốc lúc trước ta uống, vừa đắng vừa chát." Rất nhanh liền nôn ra, "Mau lấy cho ta chén trà…"
Kim Phồn bất lực lắc đầu, cảm thán một tiếng, xoay người rót trà.
Một sợi khói trắng như có như không bay tới, ở một góc không người của hậu viện, một hạ nhân đang đốt gì đó trong chậu. Hắn đem một túi thảo dược vứt vào lửa, trên đó có dán một cái nhãn hiệu, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ "Thần". Kỳ quái chính là, túi thảo dược này trông rất mới, không giống như đồ hết hạn.
Bên cạnh hạ nhân, Giả quản sự của y quán gác tay đứng đó, giám sát hắn đốt dược liệu.
Lửa cháy mạnh làm cho hạ nhân đổ mồ hôi đầy đầu, khiến hắn không khỏi lau mồ hôi trán.
"Thật sự sẽ không bị ai phát hiện chứ?... Nhập sai dược liệu cũng không phải chuyện nhỏ…"