Điều tra một lượt, không có kết quả.
Đang lúc muốn từ bỏ, thị vệ thủ lĩnh phát giác Vân Vi Sam từ đầu đến cuối chỉ lộ nửa mặt, dưới thân đắp chăn kín không có khe hở.
"Vân Vi Sam cô nương, mời xốc chăn lên, để bọn ta kiểm tra một chút."
Vân Vi Sam cùng Thượng Quan Thiển sắc mặt đồng thời thay đổi.
Thượng Quan Thiển cố ý che chắn trước mặt Vân Vi Sam, nói với thị vệ thủ lĩnh: "Gan các ngươi cũng lớn quá rồi, xông vào khuê phòng thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn xốc chăn lên? Các ngươi có biết tương lai bọn ta có thể là gì của các ngươi không?"
Thị vệ thủ lĩnh sắc mặt không đổi, đẩy Thượng Quan Thiển.
"Đắc tội rồi." Nói xong liền xốc chăn lên.
Một giây sau, hắn giống như bị rắn cắn, nhanh chóng rút tay về, cả người lùi về sau mấy bước.
Bên dưới chiếc chăn, làn da trắng như tuyết của Vân Vi Sam co quắp lại, tóc dài rối tung che khuất phía sau lưng.
Thị vệ khác cũng nhanh chóng cúi đầu, xoay người không dám nhìn.
Hốc mắt Thượng Quan Thiển ngấn lệ, giống như chịu tủi thân cực kỳ lớn: "Các ngươi đã xong chưa? Bọn ta gả vào Cung Môn, là để chịu tủi nhục hay sao? Đám thị vệ các ngươi cứ chờ chặt tay móc mắt đi."
Thị vệ thủ lĩnh đuối lý, chỉ có thể cúi đầu: "Thuộc hạ mạo phạm rồi, hai vị cô nương xin nghỉ ngơi trong phòng, trước khi có thông báo, xin đừng ra ngoài."
Thị vệ rút đi, tiếng ồn ào bên ngoài đã dần lắng lại.
Gió đêm từ khe hở cửa sổ thổi tới, Vân Vi Sam cả lưng trần trụi, toàn thân phát lạnh, đốm đỏ trên mặt cũng bị gió thổi đến đau rát.
Thượng Quan Thiển ung dung rút một cái trâm cài trên tóc ra, vặn trâm hoa, đổ bột phấn bên trong ra cốc, thêm chút nước để hòa tan. Các nàng lúc này phối hợp ăn ý không một kẽ hở, giống với suy nghĩ của Thượng Quan Thiển, Vân Vi Sam rất nhạy bén.
"Uống cái này đi, chậm trễ nữa trên mặt cô sẽ để lại sẹo đấy." Nàng vô cùng rõ ràng Vân Vi Sam đã uống cái gì, có triệu chứng thế nào.
Vân Vi Sam tìm tòi, mặc bộ y phục dạ hành lúc nãy cởi ra giấu trong chăn, đứng dậy đến trước bàn. Việc đã đến nước này, nàng không có lý do để tiếp tục hoài nghi Thượng Quan Thiển, thế là uống hết cốc nước kia.
Đặt cốc xuống, Vân Vi Sam nhìn vào mắt Thượng Quan Thiển: "Thiên Địa Huyền Hoàng."
Thượng Quan Thiển mỉm cười trả lời: "Yêu Ma Quỷ Quái."
Đây là ám hiệu của Vô Phong, Vân Vi Sam: "Cô cũng là Yêu?"
Thượng Quan Thiển lại cười lắc đầu: "Không phải, ta là Ma."
Viện trưởng lão đường xa, ven đường đá xanh làm nền, quanh co khúc khuỷu.
Hai hàng thủ vệ đứng ngay ngắn bên đường thông đến phòng nghị sự, Cung Tử Vũ chỉ cảm thấy tối nay nhóm thủ vệ đối với mình tôn kính lạ thường, mỗi lần đi ngang một đội ngũ, bọn họ đều đồng loạt hành lễ. Việc này khiến Cung Tử Vũ không nhịn được nói thầm trong lòng: "Sao hôm nay lại khách khí với mình vậy nhỉ?"
"Thường ngày gặp ta cũng không thấy các ngươi cung kính vậy…" Hắn nhắc tới.
Đình viện nghiêm chỉnh, con đường rợp bóng cây cao, không biết là do khói núi hay là do hương trầm, trong làn sương mù có mang theo một loại nghiêm túc và trang nghiêm. Mỗi lần Cung Tử Vũ đến đây đều rất căng thẳng, tim hắn đập như trống, hít sâu một hơi mới bước vào phòng nghị sự.
Lúc này trên đài cao là ba vị trưởng lão Tuyết, Nguyệt, Hoa đang ngồi ngay ngắn. Các ông tóc mai như tuyết, dáng người rắn rỏi, ánh mắt mang theo sự uy nghiêm, nhìn xuống người đến.
Cung Tử Vũ chột dạ dừng bước, cúi người hành lễ: "Tham kiến ba vị trưởng lão…"
Tuyết trưởng lão bỗng nhiên đứng dậy, không nói nhiều lời dư thừa, chỉ cao giọng tuyên bố…
"Kẻ thù đột nhập, Chấp Nhận và Thiếu chủ hai người vẫn nạn, chiếu theo gia quy của Cung Môn, viện trưởng lão nhất trí quyết định, khẩn cấp khởi động Kế Thừa Vắng Mặt, người kế thừa là thứ tử Vũ Cung, Cung Tử Vũ lập tức tiếp nhận vị trí Chấp Nhận."
Hai mắt Cung Tử Vũ vô thần, đứng chết trân tại chỗ. Huyết sắc trên mặt hắn dùng mắt thường cũng có thể thấy là đang nhạt dần đi, lộ ra biểu tình hoang mang luống cuống, đôi mắt vốn đen như vực sâu dường như chìm vào một tảng đá lớn, cảm xúc hỗn loạn từ đó vỡ ra.
Cha và anh hắn, chết rồi? Trong khoảnh khắc đó, hắn thấy giống như đang nghe thấy một lời nói dối hoang đường, giống như mọi người đang cùng nhau tính kế để trừng phạt hắn vì đã không nghe dạy dỗ. Nhưng người nói ra những lời này là trưởng lão, ánh mắt nghiêm nghị của bọn họ đã phá vỡ suy nghĩ này của hắn, hắn không cách nào lừa chính mình như thế.
Cả người hắn lạnh thấu.
Kế Thừa Vắng Mặt là gia quy của Cung Môn, Chấp Nhận qua đời, thì người kế thừa lúc này lên vị trí Chấp Nhận, nhưng nếu người thừa kế thứ nhất vắng mặt, vậy thì dựa theo thứ tự nối tiếp, Cung Môn không thể không có chủ.
Bị người khác khẽ đẩy vào lưng, bước chân Cung Tử Vũ như đá nặng, bị ba vị trưởng lão dẫn vào một căn phòng kín mít không có cửa sổ.
Căn phòng không lớn, ánh sáng u ám. Không có thị vệ theo vào, chỉ có bốn người họ. Trong phòng có một chiếc giường mềm, phía trên có chứa dùng cụ dùng để xăm lên mình, một quyển kinh thư được mở ra. Phía trước giường là hai cái đệm cói, trong đó người đang ngồi trên một cái đệm cói chính là Cung Hồng Vũ đang để trần.
Cung Tử Vũ tìm lại được chút hơi ấm, hắn kinh ngạc mong ngóng, chậm rãi giương mắt lên.
Màu da toàn thân Cung Hồng Vũ đã tái nhợt, môi màu xám tro, đầu ngón tay hiện lên màu tím đen, giống như trúng độc, đã không còn hơi thở từ lâu. Thi thể cúi đầu, hai mắt nhắm nghiền, giống như một cao tăng viên tịch trong yên tĩnh.
Cung Tử Vũ cuối cùng đã có cảm giác, đôi mắt dần phiếm hồng. Giọt nước mắt che mờ tầm nhìn của hắn, không nhìn thấy ánh sáng xung quanh nữa, hắn khó khăn bước qua. Các trưởng lão để hắn ngồi trên một cái đệm cói còn lại.
Cung Tử Vũ như là một con rối bị kéo dây, một cách chậm chạp, nghe lời ngồi cạnh thi thể của phụ thân. Hắn không khỏi nghiêng mắt, phụ thân đang ngồi bên cạnh hắn.
Sau lưng Cung Hồng Vũ phủ kín hình xăm, đó là một đoạn kinh văn, nhưng bởi vì mất đi huyết sắc và nhiệt độ cơ thể, nhưng vết tích màu xám xanh kia chậm rãi xỉn màu.
Nước mắt Cung Tử Vũ bỗng dưng rơi xuống, lúc hắn cúi đầu nghẹn ngào, Tuyết trưởng lão đã mở một cái hòm nhỏ, bên trong đặt đầy các loại dụng cụ, nhìn vào những dụng cụ ấy như đã trải qua nhiều năm tháng. Nguyệt trưởng lão nhỏ vài giọt nước thuốc vào trong một cái chén có chứa màu đen, Hoa trưởng lão cầm lấy một cây châm dài. Đầu châm lóe lên ánh sáng bạc.
Nguyệt trưởng lão cầm lấy chén thuốc màu đen đưa cho Cung Tử Vũ.
"Tử Vũ, uống đi."
Cung Tử Vũ đờ đẫn nhận lấy chén thuốc, đưa gần mũi: "Túy Kiến Huyết?"
Là một loại thuốc gây tê.
Tuyết trưởng lão gật đầu.
Cung Tử Vũ ngửa đầu uống hết, dược liệu thuận theo cổ họng tiến vào tạng khí và kinh mạch của hắn, cảm giác tê dại truyền đến toàn thân, không biết là dược liệu khiến hắn tê liệt hay là do lòng hắn đau đớn đến mất đi cảm giác.
Một nén hương được cắm vào lư hương, Cung Tử Vũ theo mệnh lệnh, cởi y phục, để trần thân trên, quỳ xuống trước thi thể của Cung Hồng Vũ.
Sau lưng truyền đến cảm giác bị kim đâm, dày đặc đâm vào da của hắn.
Cho đến khi đốt xong một nén hương, Nguyệt trưởng lão đốt thêm nén hương thứ hai.
"Ma la dụ nghệ, bà na giả cát, y ê lô lợi, tha hô bồ di…"
Tuyết trưởng lão đọc một câu kinh văn trên lưng Cung Hồng Vũ, Hoa trưởng lão liền đâm lên lưng Cung Tử Vũ. Bọn họ đang chép đoạn kinh văn trên lưng Cung Hồng Vũ lên lưng của Cung Tử Vũ.
Tuy đã uống Túy Kiến Huyết, Cung Tử Vũ vẫn mồ hôi đầy đầu, hắn đau không chịu được, cắn chặt răng kiên trì, hốc mắt ngấn lệ, nhưng không phải vì đau đớn.
Hắn hoảng hốt nhớ lại mình lúc bé, từng khung cảnh lướt qua đầu hắn. Lúc đó quan hệ cha con của bọn họ vẫn chưa tồi tệ như vậy.
Lúc hắn khoảng chừng năm tuổi, từng tắm với phụ thân. Hơi nóng bốc lên từ bồn tắm, hắn vui vẻ nghịch nước, phụ thân lại không trách cứ, hắn giành lấy khăn tắm trong tay phụ thân, cứ đòi chà lưng cho ông ấy.
"Cha ơi, để con chà lưng cho cha."
Bàn tay nhỏ bé cầm lấy khăn tay chà lưng cho phụ thân, khác với phần lưng trơn bóng của hắn, lưng của phụ thân viết chi chít những đoạn kinh văn.
Hắn hiếu kỳ hỏi đó là gì: "Cha ơi, trên lưng cha sao lại có chữ? Những chữ này là gì thế?"
Phụ thân chỉ nói với hắn: "Đây là trách nhiệm mà Chấp Nhận của Cung Môn cần gánh lấy."
Lúc đó còn nhỏ, hắn không biết những dòng kinh văn kia đại biểu cái gì, không biết trọng lượng mà phụ thân phải gánh trên lưng, bây giờ đầu châm đâm vào da thịt hắn, hoá ra là loại đau đớn thế này.
Đảo mắt một nén hương nữa lại được đốt hết.
Giọng nói của Tuyết trưởng lão kéo lại mạch suy nghĩ của Cung Tử Vũ.
"Tiêu rồi!" Ông thấp giọng hô một tiếng.
Tuyết trưởng lão mặt ủ mày chau, nhìn chằm chằm lưng của Cung Hồng Vũ, những dòng kinh văn kín lưng lúc này đã biến mất toàn bộ.
Nguyệt trưởng lão nói: "Những chữ này đâm sâu vào da, dựa vào khí huyết duy trì mà hiện hình, sau khi người chết nhiều nhất chỉ duy trì được hai canh giờ sẽ biến mất."
Hoa trưởng lão tự trách: "Vẫn còn hai dòng cuối cùng, ta vốn có thể đâm nhanh hơn một chút…"
"Chuyện xảy ra quá đột ngột, chúng ta đã dùng thời gian nhanh nhất để tìm Tử Vũ về, không ngờ vẫn…" Tuyết trưởng lão không khỏi lắc đầu tiếc hận.
Nguyệt trưởng lão buồn rầu: "Lẽ nào, khí số Cung Môn thật sự đã tận rồi sao…"
Lúc ba vị trưởng lão đang ủ rũ, Cung Tử Vũ bỗng nhiên mở miệng.
"Na la cẩn trì, tất đà la gia, xỉ la dạ gia, tát bạch cát đế."
Ba vị trưởng lão đồng loạt nhìn Cung Tử Vũ, thần sắc kinh ngạc.
Cung Tử Vũ khẽ nghiêng đầu, cắn răng nói: "Hai dòng chữ cuối cùng trên lưng phụ thân, chính là cái này."
Tuyết trưởng lão hỏi: "Sao ngươi biết?"
"Ta có thấy qua, nên nhớ."
Tuyết trưởng lão không thể tin nổi: "Thế mà ngươi lại nhớ?"
Cung Tử Vũ chắc chắn: "Nhớ toàn bộ."
Hoa trưởng lão hỏi: "Vậy dòng thứ năm là gì?"
Cung Tử Vũ mau chóng trả lời: "Phạt sa tô la, thất bà la gia."
Nguyệt trưởng lão kinh ngạc không thôi: "Tử Vũ…"
"Chỉ cần xem qua một lần, ta đều có thể nhớ hết." Nói xong, hắn lại thấp giọng, "Những chuyện có liên quan đến cha, ta đều nhớ rất rõ ràng."
Hoa trưởng lão tranh thủ thời gian cầm lấy châm, chuẩn bị đâm hai dòng cuối lên lưng Cung Tử Vũ, lúc này Nguyệt trưởng lão lại đè tay của Hoa trưởng lão lại, nhấn mạnh nói: "Tử Vũ, có lẽ lúc này ngươi vẫn không rõ đâm những dòng bí văn này có ý gì, sau này sẽ đối mặt với cái gì, nhưng ta buộc phải nói với ngươi, sau khi đâm xong kinh văn, ngươi sẽ không được rời khỏi sơn cốc Cựu Trần đến hết đời, cuộc đời còn lại chỉ có thể ở lại đây, sống vì Cung Môn, chết vì Cung Môn."
Cung Tử Vũ biểu tình chấn kinh mà căng thẳng, giống như chim non mất đi sự che chở, chỉ có thể tự mình bay về phía nắng sớm mà mình chưa biết. Hắn nhìn thi thể của phụ thân, hô hấp dồn dập.
Không lâu sau, sương mù dưới ánh trăng tản đi một chút.
Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nguyệt trưởng lão bước ra ngoài viên trưởng lão, bảy tên thị vệ quỳ trước cổng chờ đợi đã lâu chỉnh tề đứng lên, trong tay Nguyệt trưởng lão cầm lấy ống trúc đã được phong lại đưa cho bọn họ.
"Lập tức đưa tin Chấp Nhận mới kế vị truyền đến tất cả cứ điểm, chiếu cáo giang hồ."
Nhóm thị vệ nhận mệnh: "Vâng!"
Rất nhanh, thị vệ cầm lấy l*иg đèn cưỡi bảy con khoái mã phi ra khỏi sơn cốc Cựu Trần. Trong đêm tối, bảy cái điểm sáng chạy ra bốn phương tám hướng. Mà dưới bầu trời đêm của sơn cốc, vô số thiên đăng màu trắng được thả lên.
Buổi đêm lạnh lẽo như nước, Cung Môn một mảnh tĩnh mịch.
Chính sảnh Vũ Cung đã được người hầu bố trí thành linh đường, hương hỏa lượn lờ, đèn tế chập chờn, câu phúng điếu màu trắng được treo cao, hai cái quan tài chưa đóng nắp đặt ở giữa sảnh chính, bên trong chính là thi thể của Chấp Nhận Cung Hồng Vũ và Thiếu chủ Cung Hoán Vũ.
Cung Tử Vũ không biết sao bản thân có thể về đến Vũ Cung, đau nhức trên lưng vẫn còn đó. Người qua lại trên đường đều mặc áo trắng, cho đến khi bản thân hắn cũng mặc áo tang lên mình, nặng nề quỳ xuống, mặt như tro xám quỳ trước linh đường.
Vụ Cơ phu nhân đầu cài hoa trắng ngồi ở một bên âm thầm khóc nức nở, Cung Tử Thương muốn lên trước an ủi, lại phát hiện bản thân cũng khóc đến tắt tiếng. Kim Phồn thủ ở ngoài cửa, thỉnh thoảng quay đầu, linh đường sau lưng lộ ra khí tức nặng nề đau thương.
Lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, bị động tĩnh này quấy rầy. Vài người xoay đầu lại nhìn, là Cung Viễn Chủy.
Cung Viễn Chủy chạy vào trong linh đường, nhìn thấy quan tài và thi thể, nhất thời ngây người.
Cung Tử Vũ vốn đang yên tĩnh quỳ ở đó, nhìn thấy hắn bước vào, khí lực toàn thân dâng lên, giận dữ, hắn đứng dậy nắm lấy cổ áo của Cung Viễn Chủy.
"Dòng dõi Cung Môn vẫn luôn dùng Bách Thảo Tụy do ngươi chế tạo, lẽ ra bách độc bất xâm, cha và anh ta lại vì trúng độc mà chết! Chủy Cung các ngươi đang làm cái gì?!" Từ lúc nhìn thấy màu môi của phụ thân, hắn đã đoán ra phụ thân trúng độc, nên mới bị hại.
Hoa trưởng lão mau chóng quát hắn: "Mau dừng tay!"
Cung Viễn Chủy hất tay hắn ra, lạnh lùng nhìn Cung Tử Vũ.
Nguyệt trưởng lão trầm giọng gọi: "Chủy công tử."
Cung Viễn Chủy giương mắt, mặc dù trên mặt vẫn còn biểu cảm ngạo mạn, nhưng mà rất nhanh đã biến thành hoảng loạn cùng chấn kinh, bởi vì hắn nghe thấy Tuyết trưởng lão nói với hắn: "Không được vô lễ với Chấp Nhận."
Cung Viễn Chủy không thể tin nỗi: "Chấp Nhận? Hắn?"
Nguyệt trưởng lão quát: "Viễn Chủy!"
"Hoang đường! Tại sao Cung Tử Vũ là Chấp Nhận, ca ca ta Cung Thượng Giác mới là người kế thừa thứ nhất." Cung Viễn Chủy khó mà tiếp thu.
Khó trách hắn phản đối, bởi vì đây là gia quy của Cung Môn.
Nguyệt trưởng lão trả lời hắn: "Chấp Nhận đời đầu tiên của Cung Môn đã định ra hai gia quy: Thứ nhất, Cung Môn không thể có một ngày vô chủ, Chấp Nhận một khi bỏ mình, người kế thừa bắt buộc phải kế vị ngay; Thứ hai, nếu như người kế thừa cùng với Chấp Nhận mất cùng một lúc, vậy thì phải lập tức khởi động Kế Thừa Vắng Mặt. Cung Thượng Giác không ở trong sơn cốc Cựu Trần, dựa vào quy tắc của tổ tông, người phù hợp điều kiện để kế thừa vị trí Chấp Nhận, chỉ có Cung Tử Vũ."
Cung Viễn Chủy lại muốn tranh luận: "Nhưng mà Cung Tử Vũ…"
Hoa trưởng lão lên giọng, trên mặt đã tức giận: "Đủ rồi! Lão Chấp Nhận và Thiếu chủ những năm nay đã ưu tư mệt nhọc, vạn sự lấy Cung Môn làm đầu, bất hạnh bị hãm hại, trên dưới Cung Môn thương tiếc. Bây giờ chú tâm sắp xếp tang sự, nhanh chóng phục hồi trật tự Cung Môn, không thể lục đυ.c nội bộ, khiến kẻ địch bên ngoài nhân cơ hội làm khó! Có tranh nghị gì, đợi Thượng Giác quay về rồi nói!"
Lời này vừa dứt, Cung Viễn Chủy không còn gì để nói, chỉ có thể rời đi.
Đèn l*иg màu trắng treo dưới mái cong của đình viện khắp nơi, ánh sáng bi thảm khiến toàn sơn cốc trở nên quỷ dị và đáng sợ.
Linh đường đã hồi phục yên tĩnh. Sau đêm khuya, nhóm người đều rời đi hết, chỉ có Kim Phồn vẫn canh gác ở cửa.
Trên bậc thang trước cửa, Cung Tử Vũ ngồi một mình dưới mái hiên.
Vụ Cơ phu nhân sắc mặt tái nhợt, đáy mắt thấp thoáng hiện vẻ đau xót, bà ôm một bộ áo choàng đi về phía Cung Tử Vũ. Trời bỗng nhiên rơi một trận tuyết nhỏ, bà khoác áo choàng lên cho Cung Tử Vũ.
Cung Tử Vũ thấy thân thể ấm áp, rốt cuộc không kìm được. Trong đầu tất cả đều là hồi ức khi xưa, giống như bông tuyết đang hỗn loạn rơi trên lông mày, đầu vai hắn, vừa chạm vào liền tan ra.
Hắn nhớ lúc mình ước chừng bốn năm tuổi, phụ thân ôm lấy thân thể bé nhỏ của hắn vào lòng, nắm lấy tay hắn, dạy hắn viết tên mình xuống lòng bàn tay to lớn của ông - Cung Tử Vũ. Phụ thân lúc đó luôn ôn hòa, lông mày nghiêm nghị của ông trước mặt hắn không tự giác mà dịu dàng hơn.
Sau này, khi hắn lớn hơn chút, khoảng mười tuổi, mẫu thân qua đời. Hắn đã hiểu chuyện, nghe tin như sét giữa trời quang, đứng trong hoa viên mà mẫu thân thường đợi chờ ở đó ôm lấy linh bài của bà, bi thương hỏi ca ca.
"Hoán Vũ ca ca, huynh và cha cũng sẽ rời xa ta sao?"
Ca ca cao hơn hắn không ít, tay ca ca luôn rất ấm áp, khẽ vỗ vai hắn, hứa với hắn: "Sẽ không đâu, ca ca sẽ luôn ở bên đệ."
Ca ca trong lòng hắn như núi cao sừng sững, cho nên hắn tin tưởng vững chắc, lời hứa của ca ca, nhất định sẽ không có gì trở ngại.
Mà sau này, hắn cũng đã đến tuổi luyện võ, phụ thân luyện võ cùng hắn. Lúc đó phụ thân bắt đầu nghiêm khắc với hắn rất nhiều. Vì để biểu hiện tốt trước mặt phụ thân, hắn chưa bao giờ than mệt, nhưng khi hắn đã dùng hết sức mà buông đao xuống, mở lòng bàn tay ra xem, phía trên đã rộp chảy cả máu, phụ thân lại ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ duy trì gương mặt lạnh lùng kia, tiếp tục giám sát hắn học. Cho nên hắn chỉ có thể gạt nước mắt, ngày qua ngày xách đao luyện tập.
Buổi tối, hắn xoè tay ra ngủ, mơ hồ cảm giác có một đôi tay to lớn cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng giúp hắn bôi thuốc. Hắn không biết đó có phải là ảo giác không.
Sau khi lớn lên, hắn cùng phụ thân cãi vả ngày càng nhiều, hắn không biết giải sầu thế nào, cả ngày mua say, thường xuyên say khướt đến tận sáng mới lảo đảo ngã trên bậc thang trước cửa Vũ Cung, mặt nạ mà mẫu thân để lại cho hắn cũng rơi trên đất.
Xa xa, hắn nghe thấy có người thở dài, cuối cùng người kia vẫn là ra lệnh cho người hầu dìu hắn vào trong.
Ánh mắt lờ đờ mơ màng của hắn nhìn không rõ, dường như phụ thân đang cầm lấy chiếc mặt nạ kia, cẩn thận từng li từng tí lau sạch.
Có lúc hắn nghĩ, hắn không hiểu phụ thân.
Chỉ có ca ca là đối đãi với hắn như trước. Giọng nói của ca ca còn văng vẳng bên tai, ca ca nói mấy ngày trước đây bên phía bắc có gửi đến một tấm lông chồn, bảo hạ nhân may thành một bộ áo choàng dày dặn, lại nói gần đây trong sơn cốc sương đêm dày hơn, biết hắn từ nhỏ thể hàn sợ lạnh, nếu như buổi tối cần ra ngoài, thì cứ khoác thêm vào.
Hắn khoác thêm rồi, nhưng giờ phút này lòng hắn vẫn lạnh lẽo.