Chương 3.2

Vân Vi Sam vừa bước vào phòng vừa thăm dò hỏi: "Lúc sáng còn chưa kịp nói với Khương cô nương một câu chúc mừng, có thể trở thành tân nương của Thiếu chủ, thật sự khiến người ta ngưỡng mộ."

Khương Ly Ly nghe vậy, trên mặt lại không tỏ vẻ gì vui vẻ, ngược lại còn có chút sầu bi.

Mặt mày của Thượng Quan Thiển dưới tia sáng lập lòe có hơi mờ nhạt, trong lời nói của nàng dường như còn có ý khác: "Vào trong ngồi đi, ta cứ nghĩ chỉ có ta không ngủ được, không nghĩ tới, Vân Vi Sam cô nương cũng không ngủ được."

Ba người ngồi vây quanh bên chiếc bàn thấp có rèm cửa che phủ, Vân Vi Sam ngửi thấy một mùi hương u sầu, nàng quay đầu qua, trông thấy có một làn khói xanh bốc lên chỗ lư hương.

Mùi hương kia khác thường, Vân Vi Sam như không có việc gì giương mắt nhìn Thượng Quan Thiển: "Mùi huân hương trong phòng thật thơm."

Thượng Quan Thiển đang rót trà, nghe thấy nàng nói vậy, cười tiếp lời: "Huân hương này có tên là Thu Thiền Miên, là một hương liệu rất nổi danh ở quê nhà của ta. Khương cô nương nói tối không ngủ được, nên ta đốt lên, có thể trợ ngủ an thần. Nếu Vân cô nương thích, chỗ ta vẫn còn một ít."

Mười ngón tay Thượng Quan Thiển mảnh khảnh, nâng chén trà lên, lần lượt đưa đến cho Vân Vi Sam và Khương Ly Ly.

Khương Ly Ly nhàn nhạt uống một ngụm: "Thượng Quan Thiển cô nương vào lúc nửa đêm, cứ muốn để ta uống thử trà ở quê cô ấy, ta sợ là lại không ngủ được rồi. Haha, có điều cũng đúng lúc, ba người cùng ngồi nói chuyện cũng thư giãn một chút."

Vân Vi Sam trong lòng căng thẳng, nghe đến đây, chén trà vừa đưa đến bên miệng, lại được nàng không biểu cảm đặt xuống. Sau đó nàng đổi chủ đề: "Hai người lúc nãy đang nói chuyện gì? Ta thấy Khương cô nương dường như vừa mới khóc."

Thượng Quan Thiển: "Bọn ta đang nói về người trong lòng của Khương cô nương."

Vân Vi Sam kinh ngạc: "Người trong lòng?"

Khương cô nương gật đầu, đang muốn mở miệng, nhưng nước mắt lại rơi xuống trước.

Thượng Quan Thiển sâu kín thở dài, thay nàng nói: "Khương cô nương ở quê đã có người trong lòng, cho nên không hề muốn vào Cung Môn làm tân nương…" Nàng đảo mắt, có ý khác nhìn về Vân Vi Sam, "Cô nói xem chúng ta có cách gì có thể giúp cô ấy đây?"

Nói xong, Thượng Quan Thiển nâng cốc trà, che miệng mà uống, dáng vẻ ưu nhã.

Vân Vi Sam chú ý thấy, tay cầm cốc trà của Thượng Quan Thiển giống hệt nàng, móng tay sơn màu tươi sáng sống động, nhỏ bé đến không thể nhận ra, ngón tay của Thượng Quan Thiển gõ nhẹ lên thành cốc ba lần.

Thượng Quan Thiển uống trà xong, tay lại đặt về trong tay áo, lại hỏi: "Vân Vi Sam cô nương không thích uống trà sao?"

Vân Vi Sam khéo léo đề phòng: "Ta giống với Khương cô nương, ban đêm ngủ không sâu giấc, nhìn màu sắc của ly trà này, có lẽ là trà đậm, uống hết ly này, ta sợ đến trời sáng mới có thể ngủ được."

Thuận thế, Vân Vi Sam khẽ khảy ngón tay, dưới sự khéo léo, bột phấn của sơn móng tay trong đầu ngón tay nàng rơi xuống cốc trà, không nhiều nhưng vừa đủ. Vân Vi Sam rất tự nhiên đưa cốc trà cho Khương Ly Ly.

"Cho Khương cô nương đi. Khương cô nương cũng đừng quá u sầu, hại thân thể."

Ánh mắt của Thượng Quan Thiển hướng về phía Vân Vi Sam, nhưng lời lại nói với Khương cô nương, giọng nói vi diệu: "Đúng vậy đó, Thiếu chủ đại nhân chỉ tạm thời chọn trúng cô thôi, hôn yến vẫn chưa làm, nói không chừng còn có biến số."

Khương Ly Ly vẫn cau mày, tựa hồ chỉ xem đây là một lời an ủi, nàng nhìn về phía Vân Vi Sam cũng nhận được lệnh bài vàng nhưng không được chọn: "Nếu lúc đó chọn Vân cô nương thì tốt rồi, nói không chừng ta còn có thể được trả về…"

"Ài…" Thượng Quan Thiển cảm thán, "Tân nương được đưa đến Cung Môn, thật sự có rất ít người có tâm tư ở nơi khác như Khương cô nương. Đều nói Cung Môn tốt, có thể gả vào đây là phúc khí. Đợi ngày mai Vũ Cung đến đón Khương cô nương, đám người không được chọn như bọn ta sợ là phải bị đưa khỏi cung môn, đuổi về phủ rồi."

Khương Ly Ly thấy mình đã dẫn đến nỗi buồn của hai người, liền vội vàng an ủi: "Sẽ không đuổi về phủ đâu. Quy tắc tuyển hôn của Cung Môn, cho dù không được Thiếu chủ chọn trúng, cũng sẽ để mỗi một tân nương đang đợi gả sẽ có một nơi tốt để gả vào. Thứ nhất những tân nương đến đây đều là con gái của minh hữu trong giang hồ của Cung Môn, không thể làm mất thể diện bọn họ được, thứ hai cũng là Cung Môn chú ý cẩn trọng, người đã bước đến đây, sẽ cố gắng giữ lại. Cho nên, với dung mạo như minh châu của Vân cô nương và Thượng Quan cô nương, Cung Môn nhất định sẽ cho hai người một nơi gả tốt."

Thượng Quan Thiển đỡ mặt: "Hy vọng như vậy."

Khương Ly Ly lại nói: "Với lại Cung nhị tiên sinh Cung Thượng Giác và Cung tứ thiếu gia Cung Tử Vũ không phải đều chưa có hôn phối sao? Hai vị tỷ tỷ không cần lo lắng."

Thượng Quan Thiển cười: "Khương cô nương tốt thật, mau thử trà hoa nhài ở quê nhà của ta đi, cũng chúc cô nương đạt được ý nguyện."

Khương Ly Ly đã bớt buồn, cúi đầu uống hết trà trong cốc.

Vân Vi Sam ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm với ánh mắt của Thượng Quan Thiển, hai người bọn họ đang nói chuyện, nhưng Thượng Quan Thiển lại cười như không cười mà nhìn mình.

Khương Ly Ly: "Uống xong cốc trà này, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Thượng Quan Thiển "ừm" một tiếng, trả lời nàng: "Bọn ta cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Đường phố đêm khuya đã không còn người đi đường, hai chiếc xe ngựa lướt qua nhanh như tên bắn, tiếng vó ngựa dồn dập trong đêm yên tĩnh càng chói tai.

Trong xe ngựa, Cung Tử Vũ bị hoàng ngọc thị vệ nửa mời nửa bắt quay về từ Vạn Hoa Lâu đang bốn mắt nhìn nhau với Cung Tử Thương.

Một giây sau hai người gần như đồng thanh nói: "Có phải tỷ/đệ lại phạm phải chuyện gì rồi không?"

Cung Tử Thương trợn mắt với Cung Tử Vũ: "Đương nhiên là không liên quan đến ta rồi! Bọn họ chỉ mặt gọi tên nói trưởng lão tìm "Vũ công tử", đệ thấy ta là Vũ công tử sao?"

Biết được người cần tìm là Cung Tử Vũ, nàng quả thật thở phào nhẹ nhõm, nhịn không được chế nhạo.

Kim Phồn lại tâm tình nặng nề, vẫn luôn ôm chặt đao không nói gì.

Cung Tử Vũ nghĩ tới nghĩ lui: "Thôi kệ đi, đưa đầu một đao rụt đầu cũng là một đao, về rồi nói tiếp, cũng chưa chắc là chuyện xấu."

Tệ nhất cũng là mấy lời trách móc kiểu như không làm việc đàng hoàng, chơi bời lêu lổng, chống đối Chấp Nhận, nghe nhàm tai rồi.

Cung Tử Thương bị hắn làm cho tức đến bật cười: "Phòng của đệ có phải là không có gương không? Không có thì uống nhiều nước vào, sau đó xả ra đất rồi soi đi. Cung Thượng Giác và Cung Viễn Chủy đi viện trưởng lão, còn có thể là nhận thưởng, hai chúng ta? Lần trước ta bị điểm danh đi viện trưởng lão, lột một lớp da mới có thể ra ngoài."

Cung Môn rộng lớn, quan hệ rắc rối khó gỡ, Cung Môn từ khi thành lập đến nay, viện trưởng lão vẫn luôn tồn tại. Các trưởng lão đức cao vọng trọng, hành sự thần bí, nhóm tiểu bối không thường gặp được, nhưng cũng hiểu rất rõ, phàm là viện trưởng lão cho gọi, tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Cung Tử Vũ nghe nàng nói đến tuyệt vọng: "Tỷ ăn mặc như thế này đến viện trưởng lão, đoán chừng lại bị lột thêm một lớp da nữa."

Cung Tử Thương nghe hắn nhắc đến chuyện này, bỗng nhiên lạc đề: "Đệ thì hiểu cái gì, đây là kiểu dáng thu đông mới nhất năm nay được truyền đến từ bên Giang Nam, sự kết hợp cao cấp."

"Cũng rất kết hợp, nhưng không hề cao cấp, ta nhìn thấy còn thấy lạnh giùm tỷ."

"Bản thân đệ yếu ớt nhiều bệnh, đừng nghĩ cả thế gian ai cũng sợ lạnh giống đệ. Đệ là người ăn kem vào tháng sáu oi bức cũng bị lạnh đến khóc, không có tư cách nói lạnh thay người khác."

"Lúc đó ta mới có bảy tuổi…"

"Ba tuổi là nhỏ, bảy tuổi được xem như lớn rồi… Ài, đừng có đánh trống lãng, hôm nay đều trách đệ, nếu không người cao cấp như ta lại có thể chạy đến cái nơi không cao cấp như thế này! Ngày nào đệ cũng dẫn Kim Phồn đến nơi trăng hoa, hắn sớm muộn cũng bị đệ dạy hư." Người nàng lo lắng không phải Cung Tử Vũ, mà là lo lắng Kim Phồn ở bên ngoài bị mê hoặc.

Cung Tử Vũ biết được tâm tư của nàng: "Bị ta dạy hư thì tỷ mới có cơ hội chứ? Thiên địa vạn vật, đều có vết nứt…"

Cung Tử Thương thở dài: "Đó là nhược điểm, là nuối tiếc, nhưng cũng là nơi ánh sáng chiếu vào…"

"Là nơi tỷ thừa lúc ta vắng mặt mà vào…"

Cung Tử Thương thích Kim Phồn, người có mắt đều có thể nhìn ra, thế là hai người mỗi người một cái miệng, người đến ta đi, không dứt.

Kim Phồn đau đầu, cũng không phải là không có đạo lý.

Nửa ngày sau, Kim Phồn vẫn luôn nhắm mắt không nhịn được mở miệng nói chuyện, khiến không khí bỗng nhiên căng thẳng: "Ta có một cảm giác không tốt lắm…"

Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương ngậm miệng lại, đồng loạt nhìn Kim Phồn.

Kim Phồn sắc mặt nặng nề: "Hoàng ngọc thị vệ chỉ tiếp nhận mệnh lệnh của trưởng lão… xem ra kiếp nạn lần này không nhỏ…"

Cung Tử Vũ ngơ ngẩn, lòng cũng thấy bất an, trao đổi ánh mắt với Cung Tử Thương.

Cung Tử Thương nghiêm túc: "Người sống lâu chuyện gì cũng có thể thấy… nói không chừng lúc sinh thời ta còn được thấy hồng ngọc thị vệ đấy."

Cung Tử Vũ hỏi: "Thật sự có hồng ngọc thị vệ sao?"

Hắn cũng có nghe nói thị vệ cấp cao nhất ở Cung Môn là hồng ngọc thị vệ, nhưng cũng chỉ là nghe nói mà thôi, thậm chí đến lời đồn cũng không biết truyền đến từ khi nào ở đâu.

Cung Tử Thương chép miệng: "Ta thấy là nhóm lão nhân gia bọn họ lừa chúng ta thôi. Hồng ngọc thị vệ đối với ta so với Nữ Oa, Phục Hy cũng không khác gì nhau, đều là người trong truyền thuyết… Đệ đừng đánh trống lảng nữa. Ta nói đệ biết, một lát về đến Cung Môn thì bỏ ta xuống, ta tuyệt đối sẽ không cùng đệ đến viện trưởng lão đâu, bọn họ muốn tìm đệ, tình chị em giữa chúng ta cắt đứt từ đây, xin lỗi nhé!"

Trong xe ngựa không còn ai nói chuyện nữa, chỉ có tiếng bánh xe đang lăn nhanh.

Về đến Cung Môn, phía trước đã có thị vệ đứng chờ, Cung Tử Vũ và Kim Phồn theo chân thị vệ bước lên bậc thang.

Một chút ánh sáng đỏ bắt mắt trong đêm yên tĩnh, Cung Tử Vũ ngẩng đầu, chỉ thấy những chiếc đèn l*иg màu cam treo trên tháp đã chuyển sang màu đỏ dưới ánh trăng tròn. Trên mặt hắn có chút nghi hoặc, tim đập chậm lại.

Kim Phồn kinh ngạc: "Đèn l*иg trên tháp… đổi thành màu đỏ rồi."

Đèn đỏ, ý chỉ nguy hiểm, báo động.

Cung Tử Vũ cau mày: "Đèn đỏ cảnh báo, đã mấy năm không xuất hiện rồi…" Quay đầu lại nhìn, phía sau đã không thấy bóng dáng của Cung Tử Thương.

"Cung Tử Thương đâu?"

Kim Phồn: "Vừa xuống ngựa đã chuồn mất rồi…"

Cung Tử Vũ không dám kéo dài, nhanh chân bước lên bậc thang. Hai người đi đến chỗ cao, lần lượt nhìn thấy người hầu mang theo dụng cụ tang lễ màu trắng chạy khắp nơi, cũng có người mặc tang phục màu trắng đang bận rộn, bọn họ vội vàng, sắc mặt xám tro.

Trong lòng Cung Tử Vũ lộp bộp: "Lễ tang của ai? Xảy ra chuyện gì rồi?"

Nhưng thị vệ không dừng lại, thúc giục bọn hắn đi tiếp.

Bên trong viện khách nữ, tiếng sột soạt vang lên không chỉ đến từ bụi cỏ, phảng phất đến từ cả Cung Môn.

Vân Vi Sam trở về phòng mình, nàng từ bên cửa sổ trông thấy đèn l*иg màu đỏ được treo lên ở phía xa. Màu sắc của đèn l*иg như màu máu, khí thế hung lệ.

Cung Môn cảnh báo, chắc chắn có bí mật, cũng nói rõ lúc này trong Cung Môn đang hỗn loạn.

Vân Vi Sam muốn điều tra xem có chuyện gì xảy ra, nhưng mà Cung Môn đã cấm đi lại, các tân nương càng không thể rời khỏi viện khách nữ. Nàng cúi đầu suy nghĩ một lát, lấy áo cưới màu đỏ từ trong tủ quần áo ra, kéo vạt áo. Nàng mở từ kẽ hở đó, trong vải đỏ lộ ra một miếng vải đen, hoá ra bên trong còn có bí mật, nàng lật bộ y phục lại, trong đó có một bộ y phục dạ hành màu đen mỏng nhẹ.

Vân Vi Sam thổi tắt đèn trong phòng, lén bước ra ngoài.

Một bóng người cao gầy bước qua con đường nhỏ, bước đi như ma quỷ, không ai phát hiện.

Trong Giác Cung, Cung Viễn Chủy đang trưng một bộ mặt thất vọng bước ra ngoài, thị vệ cận thân Kim Phục của Cung Thượng Giác đi theo sau lưng hắn.

Cung Viễn Chủy vốn muốn đến tìm Cung Thượng Giác, bất ngờ biết được hắn lại rời Cung Môn rồi, cảm thấy rất kỳ quái: "Tại sao ca ca lại rời đi gấp gáp như vậy?"

Kim Phục trả lời: "Nhiệm vụ lần này do đích thân Chấp Nhận đưa ra, thuộc hạ không biết. Vả lại, dọc đường cũng không có cứ điểm nào có quyền hạng báo cáo lại hành tung của Giác công tử."

Sắc mặt Cung Viễn Chủy có hơi phức tạp, thấp giọng suy nghĩ: "Xuất hành một mình, đến ngươi cũng không đưa theo…"

Hắn vừa nói vừa đi tới cửa, nhìn đèn l*иg màu đỏ trên tháp cao, trong lòng bất an, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Ca, huynh đi đâu vậy? Nhanh quay về đi, Cung Môn, phải thay trời rồi…"

Ước chừng qua nửa canh giờ, viện khách nữ giữa đêm khuya thanh vắng bỗng dưng được thắp sáng đèn, cả đình viện đều sáng lên.

Một nhóm thị vệ không nói lời nào tiến vào, huyên náo, tiếng ồn vang lên bốn phía.

Thị vệ lớn giọng lặp lại một lần nữa: "Tất cả khách nữ trong phòng bước ra, kiểm kê nhân số."

Các cô nương còn đang ngủ say, đột nhiên bị gọi tỉnh, đều không hiểu chuyện gì.

Thượng Quan Thiển từ trên giường mình ngồi dậy, nghe thấy động tĩnh trong viện, kéo cửa bước ra ngoài. Chỉ thấy các cô nương nhốn nháo mở cửa phòng, thò đầu ra nhìn xung quanh, tại sao nửa đêm lại muốn kiểm kê nhân số?

Các cô nương oán than, rất không tình nguyện, nhưng chỉ có thể làm theo. Tiếng bước chân liên tiếp vang lên, mọi người hầu như đều có mặt, chỉ có phòng của Vân Vi Sam và Khương Ly Ly không có động tĩnh, đèn cũng chưa sáng, đen tối một mảnh.

Rất nhanh, nhóm thị vệ liền đến trước hai căn phòng đã khoá, gõ cửa. Trong phòng không hề có phản ứng. Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng tất cả mọi người đều bắt đầu căng thẳng.

Biểu tình của Thượng Quan Thiển ngưng trọng.

Phòng của Khương Ly Ly được phá ra trước, thị vệ bước vào phòng.

Ánh trăng chiếu lên bình phong ngăn cản tầm nhìn từ bên ngoài, chỉ nghe thấy mấy tiếng kinh hô của thị vệ phát ra từ trong phòng.

"A?"

"Nhanh, nhanh!"

Một lát sau, Khương Ly Ly được khiêng ra ngoài. Nàng sở dĩ không trả lời, là bởi vì nàng sớm đã mất đi tri giác, sắc mặt trắng bệch nằm trên giường, không biết sống hay chết.

Thị vệ thủ lĩnh thăm dò hơi thở của nàng: "Vẫn còn hơi thở, nhanh đưa đến y quán!"

Không ai biết Khương Ly Ly bị làm sao, vị chuẩn bị làm Thiếu chủ phu nhân này trước khi ngủ vẫn còn ổn. Đột nhiên lại xảy ra chuyện, không khí xung quanh lại thêm ngưng trọng, trước mắt chỉ còn duy nhất một căn phòng không thắp đèn cũng không ai trả lời, chính là phòng của Vân Vi Sam.

Các thị vệ đã rút đao, chuẩn bị phá cửa mà vào.

Thượng Quan Thiển đứng trên hành lang nhìn thấy hết thảy, đột nhiên nghe thấy tiếng vang của mảnh ngói. Nàng ngẩng đầu, trên mái hiên đối diện là thân hình áo đen thon thả nhẹ nhàng.

Lúc Vân Vi Sam trở về đã thấy tình cảnh dưới mái hiên, nàng vốn dĩ không kịp trở về phòng mình. Ánh mắt di chuyển, nàng đối mắt với Thượng Quan Thiển đứng dưới đất.

Thượng Quan Thiển phát hiện ra nàng, nhưng không hề để lộ, mà chỉ đưa tay biểu thị cho nàng quay về phòng mình.

Giữa lúc nhìn nhau, Vân Vi Sam hiểu ý, sau khi do dự một lát thì làm theo ám thị của Thượng Quan Thiển, từ một cửa sổ khác dưới mái hiên nhảy vào trong phòng của Thượng Quan Thiển.

Cùng lúc đó, thị vệ phá cửa bước vào, phòng Vân Vi Sam trống không.

Thị vệ thủ lĩnh đưa ra mệnh lệnh: "Soát!"

Thượng Quan Thiển quả quyết đi về phía phòng của Vân Vi Sam.

Những vật linh tinh, quần áo đều bị lật ra, các thị vệ trắng trợn điều tra, nhưng tìm khắp nơi vẫn không có kết quả.

Thượng Quan Thiển đến trước cửa, dịu giọng hỏi người ở bên trong: "Các vị đại nhân đang tìm Vân Vi Sam tỷ tỷ sao? Cô ấy đang nghỉ ngơi ở phòng ta."

Thị vệ thủ lĩnh thấy kỳ quái, nghiêm nghị chất vấn: "Sao lúc nãy cô không nói?"

Thượng Quan Thiển giống như bị hắn dọa cho giật mình, cất cao giọng, giống như muốn khóc: "Bởi vì… Vân Vi Sam tỷ tỷ dường như ăn phải đồ hỏng, mặt mũi đầy đốm đỏ, cô ấy nói không muốn để mọi người nhìn thấy… Vả lại, nhìn vào rất dọa người, sợ sẽ truyền nhiễm cho người khác…"

Vân Vi Sam cách một cửa sổ nghe lén. Thính giác nàng nhanh nhạy, nghe Thượng Quan Thiển nói vậy, lập tức ngầm hiểu. Thế là nàng lấy ấm trà trên bàn qua, đem bột phấn còn sót lại trong móng tay hoà vào nước, một hơi uống cạn.

Bột phấn do sơn móng tay cạo ra, có thể trong nháy mắt khiến mặt người ta nổi đốm đỏ.

Nàng vừa uống xong, tiếng bước chân trên hành lang đã bước đến trước cửa.

Động tác của Vân Vi Sam lưu loát, nhảy người lên giường, kéo chăn ra đắp lên toàn thân.

Cửa bị đẩy mạnh ra, lúc thị vệ bước vào, liền nhìn thấy trên giường quả nhiên có một người đang nằm đưa lưng về phía họ.

Cái chăn kia của Thượng Quan Thiển nhấc lên cao, còn có chén trà ngã trên mặt bàn, khoé miệng không dễ phát hiện cong lên.

Thị vệ bước tới trước: "Vân Vi Sam cô nương, mời xoay mặt lại."

Vân Vi Sam nhô mặt ra từ trong chăn, trên mặt nàng lúc này đã nổi rất nhiều đốm đỏ lít nha lít nhít như thủy đậu, gương mặt trắng nõn bị nổi một mảng đỏ. Triệu chứng này rất cổ quái, sợ bị truyền nhiễm, các thị vệ không khỏi lui về sau một bước.

Thị vệ thủ lĩnh sinh nghi, hỏi Thượng Quan Thiển: "Cô nói sợ truyền nhiễm, vậy tại sao Vân Vi Sam cô nương không nghỉ ngơi ở phòng mình, mà lại đến phòng cô?"

Thượng Quan Thiển sững sờ: "... Sao phải đến phòng ta?"

Thị vệ thủ lĩnh: "Đúng rồi. Hỏi cô đấy."

Thượng Quan Thiển cố tình làm biểu cảm không tin được hỏi ngược lại: "Đến chuyện này ngài cũng không biết sao?"

Thị vệ thủ lĩnh: "Có ý gì?"

Thượng Quan Thiển nhàn nhạt mấp máy môi: "Lẽ nào ngài không biết Thượng Quan gia đời đời là danh y, Tử Uẩn Khư Độc Cao của gia tộc bọn ta có trả ngàn vàng cũng không mua được sao?"

Lời này của nàng không giống nói dối, dù sao cô gái này thông minh xinh đẹp, xuất thân từ danh y thế gia thì cũng không có gì kỳ lạ.

Thị vệ thủ lĩnh không có gì để nói, xoay đầu đánh giá căn phòng, hạ mệnh lệnh với nhóm thị vệ.

"Soát."