Chương 3.4

Mũi thở ra khí lạnh, làm cho hắn không phân biệt được vầng sáng phía xa là do lạnh hay là vì nước mắt của mình.

Cung Tử Vũ vô cùng hối hận, lần cuối cùng hắn nói chuyện với phụ thân là khi cha con bọn họ cãi nhau ở đại điện Chấp Nhận, phụ thân mắng hắn: "Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ nữa, tốt nhất ngươi nên nghĩ cho kỹ, nếu như tiếp tục làm một phế nhân cả ngày không làm việc gì, vậy ngươi không cần ở lại Cung gia nữa."

Hắn sẵn lòng muốn để phụ thân nhìn thấy dáng vẻ nỗ lực của hắn, nhìn thấy sự cố gắng muốn nhận được một câu khen ngợi của phụ thân hơn ai hết phía sau dáng vẻ hoang đường tùy hứng kia. Rõ ràng hắn muốn nói với ông những câu này, nhưng khi lời ra khỏi miệng lại là: "Ta cũng không muốn ở lại Cung gia."

Không phải mà.

Cung Tử Vũ ngẩng đầu nhìn tuyết rơi ngợp trời, trên mặt đã đầy nước mắt…

Phía chân trời nứt ra một tia nắng sớm, trời đã hửng sáng. Trong sơn cốc đến tiếng chim hót cũng ít hơn so với ngày thường.

Vũ Cung im ắng tĩnh lặng, Kim Phồn bước vào linh đường, phát hiện Cung Tử Vũ vẫn còn ở đó.

"Ngài đã ở đây cả một đêm hay sáng sớm mới đến?"

Đôi mắt Cung Tử Vũ đã đầy tơ máu, đầu vai nặng trĩu, cả người như bị đè nặng bởi tuyết rơi cả đêm qua.

Kim Phồn không đành lòng: "Bây giờ ngài đã là Chấp Nhận rồi, tiếp theo có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, đừng quá sức nữa."

Cung Tử Vũ mới lẩm bẩm mở miệng: "Chấp Nhận… Trước giờ ta không muốn làm Chấp Nhận."

Kim Phồn biết hắn đau lòng tuyệt vọng, không biết nên an ủi thế nào: "Nhưng mà…"

"Nhưng mà…" Cung Tử Vũ tiếp lời hắn, hơi suy nghĩ, "Nhưng ta thay đổi chủ ý rồi, nếu ta đã là Chấp Nhận, vậy nói rằng bây giờ ta muốn làm cái gì cũng được, không có ai có thể cản ta."

Kim Phồn sững sờ: "Ngài muốn làm cái gì…"

Cung Tử Vũ hít sâu một hơi, không khí lạnh lẽo khiến hắn xốc lại tinh thần.

Hắn không nói gì, chỉ hỏi: "Thi thể của phụ thân và ca ca, là do ai phát hiện?"

"Là Vụ Cơ phu nhân."

Cung Tử Vũ đi về phía phòng của Vụ Cơ phu nhân.

Hoa tuyết lại bắt đầu bay trên bầu trời, người hầu đang quét dọn tiền giấy trong sân.

Trong phòng, Vụ Cơ phu nhân mặc áo trắng, gương mặt mệt mỏi, cũng cả đêm không ngủ. Bà rót cho Cung Tử Vũ một ly trà nóng, không đợi hắn mở miệng, bà lấy một vật trang sức giống với đuôi hồ ly đỏ từ phía sau ra, đưa cho hắn.

"Đây là phụ thân ngài muốn ta đưa lại cho ngài. Tháng trước ông ấy có được một tấm da hồ ly thượng hạng, đưa cho Thiếu chủ làm thành áo choàng, bộ phận còn lại, ông ấy cố ý làm cho ngài cái này, nói là trước giờ ngài thích những thứ tinh xảo, nhưng nếu đích thân tặng cho ngài thì lại thấy ngại, nên muốn nhờ ta đưa giúp."

Cung Tử Vũ khẽ giật mình, không biết là không dám hay là chần chừ, thế là Vụ Cơ phu nhân trực tiếp nhét vào tay hắn.

Đuôi hồ ly mềm mại, bồng bềnh, lướt qua đầu ngón tay đã đông cứng của hắn, giống như sinh ra độ ấm, Cung Tử Vũ vô thức nhẹ nhàng vuốt ve, hốc mắt dần dần đỏ lên.

Vụ Cơ phu nhân trong lòng phiền muộn, lặng lẽ thở dài: "Phụ thân ngài trước giờ luôn miệng cứng lòng mềm, thật ra chuyện bắt nữ thích khách hôm đó, ông ấy cũng hối hận vì đã nặng lời, chẳng qua là ngại xin lỗi ngài. Ngài đừng trách ông ấy…"

Cung Tử Vũ nghe đến đây, lại không khống chế được nước mắt, nhưng hắn vẫn cố nén giọng nói.

"Có thể nói cho ta biết tất cả chuyện phu nhân thấy không?"

Vụ Cơ phu nhân gật đầu, rủ rỉ nói hết chuyện mình thấy tối qua.

Lúc đó Cung Hồng Vũ đang xem văn thư trong chính sảnh, bà giống như mọi ngày ngồi một bên pha trà. Sau đó Cung Hoán Vũ áp giải nữ thích khách Trịnh Nam Y tiến vào. Dù sao đây là chuyện quan trọng của Cung Môn, cho nên bà đứng dậy tránh đi.

Qua một lúc sau, bà chuẩn bị đồ ăn khuya cho hai người, nhưng vừa mới bước đến sân thì bà nghe thấy tiếng đánh nhau kịch liệt vang lên trong phòng. Bà lờ mờ nhìn thấy ba cái bóng đang đánh nhau hiện lên cửa sổ, nhưng ánh nến nhanh chóng bị dập tắt, trong phòng chỉ còn một mảnh đen kịt, không có động tĩnh.

Cung Tử Vũ và Kim Phồn nghe đến đây, không hẹn mà cùng nhíu mày.

"Lúc đó vì sao phu nhân không gọi thị vệ?"

"Ta có gọi, nhưng trong sân lúc đó không có thị vệ nào canh gác."

Sau khi Vụ Cơ phu nhân phát hiện tình huống trong phòng liền hét to gọi thị vệ.

Kết quả cả nội viện to như vậy lại không ai trả lời.

Kim Phồn không hiểu: "Vậy rất kỳ quái. Lục ngọc thị vệ lẽ ra một tấc không rời, bảo vệ chủ thượng."

Vụ Cơ phu nhân lắc đầu: "Sau khi ta thấy ánh nến bị dập tắt lập tức chạy đến đẩy cửa thư phòng, nhìn thấy thi thể của Chấp Nhận, Hoán Vũ cùng với cô gái kia…"

Cung Tử Vũ nhớ lại thích khách Trịnh Nam Y kia, thân thủ dù nhanh nhẹn, nhưng lúc giữ được hắn, lại bị hai viên đá của Cung Viễn Chủy phá giải, càng không chịu nổi một kích trước mặt Cung Hoán Vũ.

Hắn không khỏi hoài nghi: "Ta có gặp nữ thích khách đó rồi, với võ công của nàng ta, nói phụ thân và ca ca đều chết trong tay nàng, ta không tin."

Vụ Cơ phu nhân suy đoán: "Vậy nữ thích khách đó dùng độc, thừa dịp phụ thân và ca ca ngài không đề phòng, đánh lén thì sao."

Cung Tử Vũ nắm chặt tay lại, hắn đặt cốc trà lên bàn, đứng dậy nói: "Phu nhân nghỉ ngơi trước đi."

Dường như hắn nghĩ đến cái gì, sau khi rời khỏi nơi ở của Vụ Cơ phu nhân, liền nói với Kim Phồn: "Đi, đi thăm dò hai tên thị vệ kia một chút."

Cung Tử Vũ và Kim Phồn tìm thấy lục ngọc thị vệ Kim Giản của Cung Hoán Vũ, còn có lục ngọc thị vệ cận thân Kim Dự của Chấp Nhận, tiến hành điều tra.

Kim Dự nói: "Tối đó Chấp Nhận trước tiên gặp Giác công tử, sau đó Vũ thiếu chủ bỗng nhiên đến, nói là có chuyện gấp muốn gặp Chấp Nhận…"

Kim Giản nói: "Sau khi ba người ngồi trong phòng một lúc, Giác công tử lập tức rời khỏi Cung Môn."

Kim Dự lại nói: "Giác công tử rời khỏi sơn cốc Cựu Trần ngay trong đêm, mà Vũ thiếu chủ thì đến địa lao thẩm vấn nữ thích khách, dẫn đến gặp Chấp Nhận, cũng ra lệnh cho ta và lục ngọc thị vệ rời đi trước."

Kim Giản trả lời cũng không khác biệt lắm: "Vũ thiếu chủ nói có chuyện gấp muốn trò chuyện với Chấp Nhận, ra lệnh cho ta và Kim Dự rời khỏi trước."

Hai người trả lời y hệt nhau, Cung Tử Vũ không nhìn ra vấn đề gì.

Kim Phồn hỏi Cung Tử Vũ: "Không biết hai người bọn họ có nói dối không…"

"Nhưng có một người nhất định sẽ không nói dối."

Không biết hắn nói tới ai, Kim Phồn có hơi kinh ngạc.

Chỉ nghe Cung Tử Vũ trầm giọng nói: "Người chết tuyệt đối không nói dối."

Hai người lại lập tức đến y quán.

Thi thể của Trịnh Nam Y được đặt ở đó, trên thi thể che vải trắng, lộ ra một xíu nơi cánh tay trắng bệch như tờ giấy, trên cái khay bên cạnh có để một cây trâm, hiển nhiên chính là vật chứng quan trọng.

Cung Tử Vũ đưa tay muốn cầm lấy cây trâm kia, Kim Phồn vội vàng ngăn cản.

"Chấp Nhận cẩn thận, trâm cài có khả năng có độc." Sự lo lắng của Kim Phồn không phải không có lý, "Nếu Bách Thảo Tụy mà phụ thân và ca ca ngài dùng có vấn đề, vậy Bách Thảo Tụy ngài dùng cũng chưa chắc đã an toàn…"

Cung Tử Vũ "ừ" một tiếng, sau đó lấy một cái găng tay chuyên dùng thử độc trong cái rương bên cạnh lên đeo vào.

Hắn cầm trâm cài tóc lên quan sát, những cái răng cưa nhỏ thu hút sự chú ý của hắn, phía trên có dính bột phấn không rõ.

"Hoa trên trâm cài là rỗng ruột, độc được giấu bên trong… Nhưng mà, phụ thân và ca ca làm sao tiếp xúc với nó?"

Kim Phồn không hiểu: "Tiếp xúc?"

Cung Tử Vũ nghĩ đến lúc đâm chữ ở viện trưởng lão, nhớ lại hiện tượng trên thi thể của phụ thân, trả lời: "Đầu ngón tay phải của phụ thân có màu tím đen, rõ ràng là có tiếp xúc với độc vật."

"Có thể nào là bên trong trâm cài có giấu đồ, bị Chấp Nhận và Thiếu chủ lấy ra, có lẽ trong quá trình lấy ra đã bị nhiễm độc."

Cung Tử Vũ trầm tư: "Vậy đồ bên trong đã tìm thấy chưa?"

Kim Phồn lắc đầu, tối qua thị vệ đã kiểm tra một lượt, không phát hiện ra bất cứ vật gì.

"Không có, có khả năng đã được Giác công tử mang đi rồi."

Cung Tử Vũ nghe đến đây, lộ ra biểu tình hoài nghi, sau đó bỏ trâm cài xuống, xốc vải trắng trên thi thể lên. Trịnh Nam Y tắt thở đã lâu, thi thể đã cứng đờ, mơ hồ có thể thấy được vết thương thối rữa lộ ra dưới vạt áo nàng.

Kim Phồn kiểm tra một lượt, nói: "Trên thi thể có độc ăn mòn vết thương, nhưng không đến nỗi mất mạng…"

Đại khái là Cung Viễn Chủy từng tìm Trịnh Nam Y hỏi chuyện, đã dùng độc này.

Cung Tử Vũ cau mày, giật cổ áo của thi thể ra, lộ ra vết thương rõ ràng hơn.

"Trên ngực có một vết thương do đao xuyên qua, đây mới là vết thương chí mạng."

Kim Phồn gật đầu, lại nghi ngờ: "Sao nàng ta có thể trà trộn vào nhóm tân nương đợi tuyển?"

Cung Tử Vũ lạnh mặt: "Nàng là con gái của Hỗn nguyên Trịnh gia Trịnh Nam Y, nhưng thân phận Trịnh nhị tiểu thư này là thật hay giả, thì không biết…"

Bên ngoài sơn cốc cũng rơi một trận tuyết nhỏ.

Trong sơn trang, một con tuấn mã chậm rãi dừng bước, áo choàng viền vàng quét trên lá khô, Cung Thượng Giác ngẩng đầu nhìn bốn chữ lớn "Hỗn nguyên Trịnh phủ" trên tấm biển trước cửa, đôi lông mày dưới ánh nắng khẽ nhíu lại.

Cả Trịnh phủ chìm trong tiêu điều, cửa dính đầy bụi, lộ ra vẻ ảm đạm.

Qua một lúc sau, thị vệ vào trong xem xét bước ra ngoài, báo cáo: "Cung nhị tiên sinh, toàn bộ người của đại trạch đều đi hết, tất cả tiền tài cũng không thấy."

Gương mặt lạnh lùng của Cung Thượng Giác như tăng thêm một tầng sương lạnh. Hắn xoay người phóng lên ngựa, mau chóng đuổi theo.

Cùng lúc đó, trong phòng thủ lĩnh Vô Phong, ánh nến chớp nhoáng, chiếu vào bóng người yếu ớt trên bình phong trước bàn thờ.

Thủ lĩnh kia chậm rãi lên tiếng: "Chấp Nhận Cung Môn bị gϊếŧ, tin tức này có chính xác không?"

Hàn Nha Tứ đứng ở phía trước, ngước mắt nhìn: "Đã xác minh, chính xác không sai."

"Là người của chúng ta sao?"

"Vẫn còn chưa rõ." Hàn Nha Tứ dừng một chút, "Nhưng… Lấy năng lực của thích khách chúng ta phái ra mà nói, có lẽ không có cơ hội đắc thủ trong một thời gian ngắn như vậy, vả lại nhiệm vụ chúng ta giao cho các nàng cũng không phải là hành thích Chấp Nhận."

Lúc này, sau lưng truyền đến giọng nói của Hàn Nha Thất.

"Cũng có khả năng là do sau khi bạo lộ thân phận bất đắc dĩ phải gϊếŧ."

Hàn Nha Thất chậm rãi bước lên trước, cúi đầu: "Nhận được tin tức, Trịnh nhị tiểu thư Trịnh Nam Y bạo lộ thân phận, Cung Thượng Giác đã đến Hỗn nguyên Trịnh gia tìm kiếm lục soát."

Thủ lĩnh trầm ngâm một lát, nói: "Thu dọn sạch sẽ rồi chứ?"

Hàn Nha Thất nhếch miệng cười: "Kính xin ngài yên tâm, đã "sắp xếp" thỏa đáng, hoàn toàn sạch sẽ rồi."

"Vậy thì tốt. Ma và Yêu cũng đã thành công trà trộn vào Cung Môn, chúng ta cứ chờ xem biểu hiện của các nàng đi."

Hàn Nha Tứ nhìn vẻ mặt tươi cười của Hàn Nha Thất, hoàn toàn không vì cái chết của Trịnh Nam Y mà lộ ra một chút bi thương.

Phòng chứa thi thể của y quán, xung quanh tràn ngập mùi máu tanh.

Thi thể đã lại được đắp vải trắng lên, Cung Tử Vũ và Kim Phồn điều tra nửa ngày, cuối cùng không tìm được manh mối nào hữu dụng.

Cung Tử Vũ suy nghĩ một lát, hỏi: "Tối qua lúc xảy ra chuyện, đã kiểm tra viện khách nữ chưa?"

Kim Phồn trả lời: "Tối qua ngay lập tức có phái thị vệ đến điều tra, tất cả khách nữ đều ở trong viện, không có ra ngoài."

"Ờ..." Rất nhanh, Kim Phồn lại xoay chuyển lời nói, "Có điều, có hai tân nương trúng độc."

"Ồ? Hai người nào?"

"Chính là hai vị tân nương được nhận lệnh bài vàng, Khương Ly Ly và Vân Vi Sam."

Con ngươi của Cung Tử Vũ run lên: "Đi."