Quyển 1 - Chương 9: Niệm Niệm tức giận

Ba năm trước Nhϊếp Chiêu bị cha hắn đóng gói trực tiếp ném vào trong quân đội, bởi vì bên trong quản nghiêm, Nhϊếp Chiêu chạy trốn mấy lần đều không được, cuối cùng khi thời hạn phục dịch kết thúc, Nhϊếp Chiêu vội vàng chạy về, nhưng nơi đầu tiên về đến lại không phải nhà mình mà lại chạy đến chỗ của Thẩm Niệm.

Nghe vậy, Thẩm Niệm ánh mắt chột dạ nhìn sang chỗ khác, nói thật, cậu thật đúng là không có nhớ tới Nhϊếp Chiêu.

Nhϊếp Chiêu là con trai của bạn tốt anh trai cậu, trong một lần yến hội gia đình, tiểu đậu đinh Nhϊếp Chiêu nhìn thấy một anh trai xinh đẹp, khóc la một hai nói muốn cưới cậu làm vợ, khiến mọi người dở khóc dở cười.

Thẩm Thừa Húc tức giận đánh hắn một trận vì cái tội dám nhăm nhe em trai bé bỏng của mình. Nhưng sau đó Nhϊếp Chiêu vẫn không bỏ cuộc, vẫn luôn ỷ vào thân phận là con trai của bạn tốt của anh trai Thẩm Niệm mà chạy tới tìm cậu, Thẩm Thừa Húc đuổi thế nào cũng đuổi không đi, Thẩm Niệm lại cảm thấy tiểu gia hỏa này miệng rất ngọt, lúc nào cũng đi theo phía sau khen cậu không ngớt, khen đến mức Thẩm Niệm trong lòng nở hoa, cũng chịu để hắn tới tìm mình.

Cứ như vậy mười mấy năm trôi qua, sau này khi Nhϊếp Chiêu phân hoá thành Alpha cậu vốn định xa cách hắn một chút, nhưng cái tên gia hỏa này lại vẻ mặt đau khổ, nước mắt lưng tròng, khóc lóc kể lể có phải Thẩm Niệm tìm được niềm vui mới không cần hắn nữa hay không, Thẩm Niệm đành phải bất lực chịu đựng hắn tiếp, cậu cũng dần trở lên quen thuộc với hành động thân mật với Alpha, thẳng đến trước khi Nhϊếp Chiêu bị ép đi vào quân đội, Nhϊếp Chiêu vẫn luôn là con trùng theo đuôi phía sau Thẩm Niệm.

Nghĩ đến cốt truyện mình nhìn đến lúc trước, Thẩm Niệm rất là khϊếp sợ: 【 Cái cốt truyện kia thật sự không bị lỗi sao? Nhϊếp Chiêu cùng Thẩm Hoài Viễn là đối thủ một mất một còn? 】

Ở trước mặt cậu, Thẩm Hoài Viễn cùng Nhϊếp Chiêu vẫn luôn đều ở chung rất hoà thuận, Thẩm Niệm tỏ vẻ không thể lý giải.

Thế giới này đối với bốn chữ đối thủ một mất một còn có hiểu lầm gì sao?

Lúc trước cậu bởi vì thế giới quan bị kích động quá mức mà cậu quên mất chuyện này, hiện tại nhớ đến Thẩm Niệm chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng.

Hệ thống bình tĩnh hơn nhiều: 【 Không nhất định là như vậy. 】

Nói xong trực tiếp ném cho Thẩm Niệm một đoạn cốt truyện khác.

Thẩm Niệm nhìn đoạn chữ màu đen kia, trầm mặc, trầm mặc, lại trầm mặc.

【 Kỳ thật trước khi Thẩm Hoài Viễn chú ý tới Cố Triết Tụng, Nhϊếp Chiêu đã sớm gặp qua hắn, nhưng bởi vì có việc phải xử lý, chờ hắn xử lý xong hết thảy thì Cố Triết Tụng đã ở bên Thẩm Hoài Viễn, Nhϊếp Chiêu thầm mắng bản thân tới muộn một bước, một chút cũng không thèm để ý đến chuyện Cố Triết Tụng thích Thẩm Hoài Viễn, ngược lại âm thầm làm ra đủ việc chia rẽ, cố ý để Cố Triết Tụng biết Thẩm Hoài Viễn đem hắn xem là thế thân, sau đó đợi đến khi thời cơ chín mùi lại xuất hiện đem Cố Triết Tụng mang về cẩn thận che chở, thành công bắt được trái tim của đối phương. 】

【 Nhiệm vụ: Thúc đẩy Nhϊếp Chiêu nảy sinh tình cảm với Cố Triết Tụng, khiến hắn chán ghét Thẩm Niệm. 】

……

Thẩm Niệm nhìn cốt truyện, lại quay sang nhìn Nhϊếp Chiêu, không nghĩ tới người thanh niên vừa thấy mặt liền làm nũng với cậu này cư nhiên có thể làm ra việc không có đạo đức như cạy góc tường người khác.

Bất quá Thẩm Niên cũng không cảm thấy chuyện này có cái gì không đúng, không phải chỉ là cạy góc tường thôi sao. Tường có thể cạy thì chỉ có thể trách tường quá mỏng.

Còn về việc muốn Nhϊếp Chiêu chán ghét cậu, điểm này Thẩm Niệm có thể lý giải, bởi vì việc cậu phải chạy đến gầm cầu ngủ ở phần hậu kỳ cũng có một phần công lao của Nhϊếp Chiêu.

Nhớ đến chuyện này, mặt Thẩm Niệm lập tức đen xì, trực tiếp tránh khỏi cái của Nhϊếp Chiêu, làm lơ biểu tình kinh ngạc của thanh niên, khuôn mặt nhỏ lạnh xuống, vẻ mặt ghét bỏ nói: “Cách xa tôi ra một chút.”

Nhϊếp Chiêu vẻ mặt vô thố ngốc ngốc đứng tại chỗ, bộ dáng nhìn qua phá lệ đáng thương, giống như cho con bị chủ nhân vứt bỏ.

Nhưng Thẩm Niệm lại không thèm nhìn hắn, vừa thấy hắn liền nhớ đến việc sau này mình phải ngủ gầm cầu, lửa giận trong lòng càng lớn, thậm chí nhìn đến Cố Triết Tụng liên quan cũng không vừa mắt.

Biết Thẩm Niệm tính tình không tốt, mỗi khi chọc cậu không vui sẽ bắt đầu giận dỗi, giống như mèo con giơ bộ móng vuốt nhỏ xíu ra cào người, Nhϊếp Chiêu theo bản năng nhớ lại xem vừa rồi mình có làm cái gì chọc đến cậu không, phát hiện không có, lúc này mới bình tĩnh lại.

Niệm Niệm nhất định không phải đang giận hắn mà chỉ là đang giận chó đánh mèo mà thôi.

Đôi mắt đào hoa của Nhϊếp Chiêu liếc mắt nhìn người thanh niên vẫn luôn trầm mặc không nói gì phía sau Thẩm Niệm, chán ghét trong mắt chợt lóe rồi biến mất.

Bất quá chỉ là một nô ɭệ thấp kém, vậy mà dám can đảm mơ ước Niệm Niệm.