Quyển 1 - Chương 10: Bị phạt

Nhận thấy ánh mắt lạnh lùng đang dừng lại trên người mình, Cố Triết Tụng mặt mày vô cảm quay đầu lại, đáy mắt là ác ý cuồn cuộn.

Thẩm Niệm hoàn toàn không biết sóng ngầm kích động giữa hai người, cậu rất nhanh đã bình tĩnh lại, mặc dù trong lòng vẫn còn tức giận, nhưng bây giờ nhiệm vụ quan trọng hơn, cậu không muốn lại bị nhốt trong phòng tối.

Vừa định thần lại, đập vào mắt cậu chính là hình ảnh hai thanh niên cao lớn tuấn mỹ đang "nhìn nhau trìu mến”, Thẩm Niệm sửng sốt một lúc, sức mạnh của cốt truyện cường đại như vậy sao?

Theo cốt truyện thì Nhϊếp Chiêu “Nhất kiến chung tình” với Cố Triết Tụng, chẳng lẽ mới đó đã yêu nhau rồi sao? Nhanh quá vậy?

Nhưng chuyện này đối với cậu mà nói là chuyện tốt. Trong lòng tự hỏi nên làm như thế nào để hoàn thành nhiệm vụ.

Nhìn thanh niên sống lưng thẳng tắp trầm mặc đằng sao, thiếu niên ưu nhã buông khăn ăn, cao ngạo ngẩng đầu lên, ý gọi Cố Triết Tụng.

Thanh niên rất tri kỉ hiểu ý, tiến lên quỳ một chân xuống đất, cẩn thận giúp Thẩm Niệm sửa sang lại quần áo.

Nhϊếp Chiêu vừa thấy, biểu tình lập tức thay đổi, lập tức tiến lên muốn đẩy Cố Triết Tụng ra, lại khiến ngón tay thanh niên không cẩn thận cào vào da thịt tinh tế nơi cổ của thiếu niên, đầu ngón tay lạnh lẽo xẹt qua làn da ấm áp, làm Thẩm Niện không khỏi run lên, móng tay Cố Triết Tụng lưu lại một đạo vệt đỏ trên da thịt non mịn.

Thẩm Niệm ăn đau nhíu mày, một chân đạp mạnh về phía Cố Triết Tụng, thanh niên không chút phòng bị lảo đảo ngã về phía sau, chật vật ổn định lại thân hình.

“Phế vật! Chút chuyện cỏn con này cũng làm không được!”

Cố Triết Tụng bất chấp đau đớn trên vai, đứng thẳng thân thể muốn xem xét chỗ bị thương trên cổ thiếu niên, Cố Triết Tụng vừa định phản bác, lại bị thiếu niên ánh mắt mang theo ác ý của thiếu niên đóng đinh tại chỗ, trong cặp mắt xinh đẹp kia tràn đầy chán ghét, khiến thanh niên trong lòng đau nhói.

“Thiếu gia, tôi……”

“Cút! Thứ rác rưởi vô dụng! Mau đi quỳ hai canh giờ.”

Thẩm Niệm chán ghét liếc mắt nhìn hắn, không chút để ý vẻ thương tâm trên mặt thanh niên.

Quản gia vừa mới mang hòm thuốc tới, nghe vậy chỉ nhàn nhạt liếc Cố Triết Tụng một cái, mặt đầy nôn nóng muốn bôi thuốc cho Thẩm Niệm.

Nhϊếp Chiêu tự biết mình lại gây họa rồi, hai mắt rưng rưng ngồi bên cạnh Thẩm Niệm, nếu mà hắn có hai cái tai, có lẽ lúc này đã ủ rũ sụp xuống, mắt thường cũng có thể thấy được sự uể oải của hắn.

“Niệm Niệm, thật xin lỗi, đều là tôi sai, hại cậu bị thương.”

Nhϊếp Chiêu vốn định giúp Thẩm Niệm bôi thuốc, nhưng lại bị quản gia bất động thanh sắc cự tuyệt, thấy thế Nhϊếp Chiêu cũng không dám có động tác gì nữa, chỉ có thể trông mong nhìn về phía thiếu.

Thẩm Niệm ngẩng cổ để quản gia bôi thuốc cho mình, hầu kết tinh xảo lăn lộn một cái, cậu lạnh lùng liếc Nhϊếp Chiêu một cái, cho dù nhìn như thế nào cũng không thấy vẻ đau lòng cho Cố Triết Tụng, cũng không có dáng vẻ vì Cố Triết Tụng cầu tình, Thẩm Niệm ở trong lòng hừ lạnh một tiếng.

【 Chậc, bộ dáng này thật sự là nhất kiến chung tình sao? 】

Giọng nói điện tử lập tức trả lời: 【Cốt truyện tuyệt không có vấn đề gì. 】

Thẩm Niệm không để ý tới hệ thống nữa, cho rằng Nhϊếp Chiêu đang tính toán chút nữa ra ngoài giả nai giả dạng làm người tốt? Dù sao trong cốt truyện Nhϊếp Chiêu vẫn luôn làm như vậy, cho nên cậu cũng không phân vân chuyện này nữa.

Thẩm Niệm nhìn vẻ hối hận cùng sự đau lòng trong mắt Nhϊếp Chiêu đối với cậu, tiểu thiếu gia không quan tâm, môi đỏ khẽ mở, phun ra hai chữ.

“Đen đủi.”

Hoàn toàn không thèm để ý đến tâm trạng của Nhϊếp Chiêu.

Tiểu thiếu gia từ nhỏ đã sống trong cưng chiều, cho dù muốn sao trăng trên trời cũng có người hái xuống cho cậu, vì vậy trong từ điển của Thẩm tiểu thiếu gia không có lời nào gọi là uyển chuyển, người luôn tự cho mình là trung tâm như cậu chưa bao giờ để ý đến cái nhìn của người khác, cho dù là thanh mai trúc mã đã ở bên hắn mười mấy năm cũng thế.

Nhϊếp Chiêu cũng đã sớm hiểu rõ tính tình của Thẩm Niệm, căn bản không để mấy lời này trong lòng, giống như chó hộ chủ thủ ở bên cạnh Thẩm Niệm, một tấc không rời, móng vuốt ngứa ngáy muốn đem người ôm vào trong ngực, nhưng lại bị Thẩm Niệm trừng mắt lườm một cái, đành thành thành thật thật ngồi yên.

Cố Triết Tụng trơ mắt nhìn hành động thân mật giữa hai người, Thẩm Niệm còn không có chút khó chịu nào, hiển nhiên đã trở thành thói quen, Cố Triết Tụng tực giận đến sắp nổ phổi, hắn rũ lông mi che khuất điên cuồng cùng âm u nơi đáy mắt.

Niệm Niệm thật không ngoan, cư nhiên cùng người đàn ông khác thân mật ngay trước mặt hắn, đây là thèm trừng phạt đây mà……