Quyển 1 - Chương 7: Trứng màu H nhẹ/ gọi người dậy

Hương hoa hồng thơm nồng trong không khí đã tới cực hạn, Cố Triết Tụng cắn răng, không dám tản ra tin tức tố của bản thân, cực hạn tra tấn cùng kɧoáı ©ảʍ hỗn tạp lại với nhau, Cố Triết Tụng hơi ngửa đầu, hít sâu một hơi, đem hai đùi của thiếu niên buông ra, quỳ đi đến trước mặt thiếu niên, dươиɠ ѵậŧ mất đi vui sướиɠ bất mãn ở trong không trung lay động.

Cố Triết Tụng gắt gao nhìn chăm chú Thẩm Niệm, dưới ánh mắt mê mang của Thẩm Niệm, đem dươиɠ ѵậŧ để sát vào hai cánh môi diễm lệ của thiếu niên, qυყ đầυ to lớn vừa chạm đến đôi môi non mềm liền gấp không chờ nổi muốn chọc vào trong, đem hàm răng hơi hé mở của Thẩm Niệm đẩy ra, đầu lưỡi đỏ xinh thò ra, muốn đẩy dị vật ra ngoài, nhưng chẳng những đẩy không ra, còn vô tình liếʍ phải lỗ tiểu, kí©h thí©ɧ khiến Cố Triết Tụng muốn bắn ra ngay tại chỗ.

“Ha……”

Cố Triết Tụng thở gấp thành tiếng, dùng ý chí cực lớn đem dươиɠ ѵậŧ trong khoang miệng Thẩm Niệm rút ra, hướng qυყ đầυ về gương mặt xinh đẹp của Thẩm Niệm, bàn tay nhanh chóng loát động, không chút lưu tình kí©h thí©ɧ điểm mẫn cảm của bản thân, loát mấy chục hạ liền bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c bắn lên mặt Thẩm Niệm, thiếu niên hai mắt mê mang mở to, cũng không ý thức được thứ trên mặt mình là cái gì, đôi mắt sạch sẽ hồn nhiên đang nhìn lại đây, trên gương mặt trắng nõn dính đầy bạch trọc, cảnh tượng dâʍ ɖu͙© vô cùng.

Chất lỏng tượng trưng cho sắc dục thong thả chảy xuống, giống như cảm giác được cái gì, Thẩm Niệm vươn đầu lưỡi, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đến khóe miệng liếʍ đi, từ góc độ này của Cố Triết Tụng, giống như Thẩm Niệm đã khẩu giao cho hắn vậy, Cố Triết Tụng hung hăng nhắm mắt, tận lực áp chế tin tức tố bạo động khó an, hắn chỉ có thể chật vật bứt ra rời đi.

Nếu còn không rời đi, hắn sợ mình nhịn không được, trực tiếp đem Thẩm Niệm cᏂị©Ꮒ chết ở trên giường.

* Hết trứng màu

Sáng sớm ngày hôm sau, Thẩm Niệm trốn ở trong ổ chăn, khuôn mặt nhỏ bị ổ chăn nóng hừng hực huân đến đỏ rực, trông phá lệ đáng yêu.

“Thiếu gia, nên rời giường rồi.”

Cố Triết Tụng đang quỳ bên mép giường, chờ thời gian tới, mới thu hồi tầm mắt nóng cháy, thò lại gần nhẹ giọng gọi cậu.

Mộng đẹp bị quấy nhiễu, Thẩm Niệm buồn bực không thôi, duỗi tay cầm lấy gối đầu ném về hướng phát ra âm thanh, cậu dùng hết sức lực mà ném, nhưng sáng sớm tinh mơ, tiểu thiếu gia còn chưa tỉnh ngủ sức lực không đủ, cái gối bay được nửa đường trực tiếp rơi xuông, căn bản đập không đến người.

“Cút!”

Thẩm Niệm vùi đầu vào trong chăn, che lỗ tai ngăn cách hết thảy âm thanh.

Tên nào lá gan to như vậy, dám đánh thức cậu!

Cố Triết Tụng lặng im chớp mắt, lúc hắn vừa đến đây quản gia đã nói rõ sở thích sở ghét của Thẩm Niệm yêu ghét với hắn, biết được nhiệm vụ gọi người rời giường là việc nguy hiểm nhất, mặc dù hắn cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của thiếu niên, chỉ là quản gia đã nói buổi sáng hôm nay hắn nhất định phải gọi được thiếu gia.

Chuyện đánh thức tiểu chủ nhân rời giường này theo đạo lý mà nói phải là việc mỗi người hầu tranh nhau làm mới đúng, dù sao cơ hội có thể tiếp xúc gần gũi với chủ nhân như vậy rất hiếm, vận khí tốt còn có thể được thưởng, là việc người khác khả ngộ bất khả cầu.

Thẩm Niệm tính tình nổi tiếng không tốt, tính khí lúc rời giường càng thêm khó chiều, chỉ cần dám quấy rầy giấc ngủ của cậu, độ hảo cảm sẽ giảm không phanh, đừng nói là khen thưởng, không phải chịu phạt đã là tốt lắm rồi, nhưng cho dù như thế người muốn làm việc này vẫn tre già măng mọc mà đến.

Nhưng kể từ khi Thẩm Niệm mang Cố Triết Tụng về, những việc hầu hạ bên người tiểu chủ nhân đều bị cái tên nô ɭệ đáng chết này đoạt đi rồi! Cũng không biết cái tên nô ɭệ này cho tiểu chủ nhân ăn bùa mê thuốc lú gì, vậy mà lại để một tên nô ɭệ đê tiện bước vào phòng ngủ, hắn còn dùng bàn tay thấp kém chạm vào thân thể cao quý của tiểu chủ nhân!

Quản gia tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể cãi lời của tiểu chủ nhân, đành phải để Cố Triết Tụng gọi người rời giường, tuy rằng luyến tiếc, nhưng quản gia không thể trơ mắt nhìn Thẩm Niệm không ăn bữa sáng.

Cố Triết Tụng suy tư một lát, cuối cùng dứt khoát trực tiếp duỗi tay đem người móc ra từ trong chăn, bị bắt rời khỏi ổ chăn ấm áp, Thẩm Niệm bất mãn nhíu mày, mê mang mở mắt ra.

“Anh đang làm gì?”

Thấy người đã tỉnh, Cố Triết Tụng ôm cậu vào phòng tắm, thừa dịp người trong lòng còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh dỗ cậu: “Thiếu gia, ngài cứ ngủ đi, tôi giúp ngài rửa mặt.”