Quyển 1 - Chương 3: Nghiệt chủng

Sau khi được phục vụ tắm rửa sạch sẽ, Thẩm Niệm tự nhiên vươn tay về phía Cố Triết Tụng, yêu cầu hắn mặc quần áo cho mình.

Vốn dĩ việc này bình thường vẫn là cậu tự mình làm, nhưng vì muốn hạ nhục Cố Triết Tụng, cố ý coi hắn như người hầu mà sai sử, cho nên Thẩm Niệm dứt khoát yêu cầu Cố Triết Tụng mặc quần áo cho mình, quả nhiên, sắc mặt của Cố Triết Tụng nháy mắt càng thêm thâm trầm, vừa thấy chính là giá trị vũ nhục tăng vọt.

Thẩm Niệm dương dương đắc ý, ở trong lòng khen ngợi bản thân: 【 Mình thật đúng là quá thông minh! 】

Hệ thống trầm mặc, giọng nói có chút một lời khó nói hết: 【…… đúng là rất thông minh. 】

Thẩm Niệm không nghe ra sự bất lực của tiểu hệ thống, chỉ cho rằng nó đang phụ họa cho mình, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười đắc thắng.

Cố Triết Tụng trầm mặc giúp cậu đổi quần áo, xong xuôi lại thối lui sang một bên, lại thấy cậu nghiêng đầu về phía hắn, làm ra động tác muốn ôm.

Dù sao Thẩm Niệm thân kiều thể quý, từ nhỏ đến lớn đều sống trong cưng chiều, chỉ cần ở nhà có người đều bị cậu sai tới ôm đến ôm đi, bây giờ có một người cần cậu chuyên tâm bắt nạt, Thẩm Niệm đương nhiên phải tận dụng thật tốt.

Thẩm Niệm thầm gẩy gẩy bàn tính nhỏ trong lòng, cậu tự cho rằng như vậy là đang bắt nạt người khác, lại không biết nơi sâu trong đáy mắt Cố Triết Tụng đã trào lên sự si mê nóng bỏng từ lúc nào, tầm mắt đen kịt dừng ở trên người thiếu niên, nhìn thiếu niên thuận theo dựa vào ngực mình, hắn thầm hoảng sợ, sợ bị cậu nghe được tiếng tim đập mênh mông mãnh liệt của mình.

Thật ngoan…… Thơm quá……

Cố Triết Tụng trộm hít sâu một hơi, cánh tay rắn chắc hữu lực chặt chẽ ôm lấy thân thể kiều mềm trong lòng ngực, hương hoa hồng ngọt nị từ trên người thiếu niên truyền ra, tầm mắt dừng lại trên chiếc gáy trắng nõn của Thẩm Niệm, nơi đó có một khối thịt nhỏ hơi nhô lên, bị làn da non mịn bao vây lấy, đúng là tuyến thể của Omega.

Đó là nơi có mùi hương nồng đậm nhất trên người thiếu niên, hương tin tức tố thuần khiết nhất, nếu có thể cắn một ngụm, ai cũng sẽ không nỡ làm tổn thương Omega mong manh này, nhưng du͙© vọиɠ trong lòng lại kêu gào người đàn ông sử dụng răng nanh giảo phá tuyến thể của cậu, ở trong thân thể cậu rót vào tin tức tố của bản thân, đánh dấu cậu từ trong ra ngoài, khiến cậu mãi mãi thuộc về mình.

Cố Triết Tụng ánh mắt nặng nề nhìn chăm chú tuyển thể của thiếu niên, nơi nhẵn nhụi trơn bóng kia vốn có một dấu răng mơ hồ, chẳng sợ nhiều năm trôi qua, dấu răng kia đã sớm biến mất không thấy, nhưng Cố Triết Tụng biết, chỗ đó đã từng bị một người đàn ông dùng răng nanh xỏ xuyên qua, mặc kệ Omega dưới thân kịch liệt giãy giụa vẫn gắt gao siết chặt hai tay cậu, ở tuyến thể cậu rót vào tin tức tố thuộc về hắn, xâm phạm cơ thể cậu, ở sâu bên trong thân thể cậu thành kết, rót từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc quánh vào khoang sinh sản của cậu, đem bụng cậu bắn lớn, cuối cùng sinh hạ cho tên Alpha đáng chết kia một đứa bé.

Nghiệt chủng kia……

Cố Triết Tụng ánh mắt u ám, sát ý lạnh lẽo.

Thẩm Niệm cảm giác được một cơn gió lạnh thổi qua, sau lưng chợt lạnh lẽo, đôi mày thanh tú nhíu lại, không khách khí ra lệnh cho hắn: “Chân bị gãy sao? Đi nhanh lên!”

Cố Triết Tụng phục hồi lại tinh thần, rũ mắt nói xin lỗi, ôm người bước nhanh đến bàn ăn, cẩn thận đem người thả xuống, lại cẩn thận phục vụ cậu ăn cơm.

Lúc ăn cơm Thẩm Niệm cũng không chịu yên phận, một bàn lớn đồ ăn đều là món cậu thích, nhưng lại cố ý muốn lăn lộn người khác, miệng vừa nói muốn ăn cá, chờ Cố Triết Tụng cẩn thận đem xương cá lọc ra hết lại đổi giọng nói mình không muốn ăn cá, muốn ăn tôm, chờ đến khi Cố Triết Tụng bóc xong vỏ để vào bát cho cậu cậu lại làm ầm ĩ nói muốn ăn thịt bò, lăn qua lộn lại mãi không ăn xong được bữa cơm, nhưng Cố Triết Tụng cũng không biểu lộ ra chút gì thiếu kiên nhẫn, tận tâm tận lực hầu hạ.

Thẩm Niệm vừa ăn vừa soi mói, làm khó từ món này sang món khác, nhưng tuyệt nhiên không động đến một cọng rau xanh, Cố Triết Tụng nhìn thấy không khỏi cau mày, nhưng cũng không dám nói gì, chỉ cố ý gắp thêm nhiều rau bỏ vào dĩa mà thôi, Thẩm Niệm nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp bỏ qua miếng bắp cải xanh mướt kia.

Trong mắt Cố Triết Tụng hiện lên ý cười, sau đó lại tiếp tục gắp rau, Thẩm Niệm tức giận ném đũa, ngón tay thon dài chỉ vào hắn, mặt mày đầy tức giận, gằn giọng hỏi: “Anh cố ý làm tôi khó chịu?!”

Cố Triết Tụng cúi đầu, bình tĩnh trả lời cậu: “Thiếu gia, ăn rau rất tốt cho sức khỏe.”

Thẩm Niên phiền chán xua tay, tức đến không muốn ăn nữa: “Anh có tư cách gì quản tôi? Cút.”

Cậu vừa nói xong, quản gia đã nắm chuẩn thời cơ tiến tới đẩy Cố Triết Tụng sang một bên, cẩn thận khuyên nhủ Thẩm Niệm, thậm chí còn nhắc đến Thẩm Hoài Viễn: “Tiểu thiếu gia, nếu cậu không chịu ăn rau để Hoài Viễn thiếu gia trở về phát hiện……”

Quản gia còn chưa dứt lời, nhưng hàm nghĩa ẩn bên trong Thẩm Niệm lại hiểu rõ, tức khắc bất mãn trề môi, thập phần ủy khuất, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đem rau xanh mà quản gia gặp đến ăn sạch sẽ, cứ như vậy tốn một giờ thời gian mới ăn xong bữa cơm, Thẩm Niệm tạm thời không muốn nhìn đến người ép cậu ăn rau, đem Cố Triết Tụng đuổi đi, còn mình thì đến hoa viên tản bộ.

Nhìn đĩa đồ ăn mà mình gắp cho Thẩm Niệm vẫn chưa được động vào đặt ở nơi đó, ánh mắt Cố Triết Tụng dần trở nên thâm trầm.