Quyển 1 - Chương 4: Tập kích ban đêm

Cả một ngày lăn lộn Cố Triết Tụng trôi qua, lúc này đã mười giờ tối, Thẩm Niệm đã rất buồn ngủ, cậu ngâm mình trong bồn tắm mơ màng sắp ngủ, đầu gật gà gật gù, sắp chìm vào giấc ngủ.

Trong phòng ngủ, Cố Triết Tụng trầm mặc quỳ ở cửa, lưng thẳng như một cây tùng nghênh, hắn ỷ vào Thẩm Niệm đang ở trong phòng tắm không nhìn thấy, ánh mắt trần trụi nhìn chằm chằm cánh cửa phòng tắm, trong đầu phác họa ra thân thể non mềm mê người của thiếu niên, trong phòng ngủ tràn ngập vị pheromone ngọt ngào của Thẩm Niệm, quanh quẩn trong hô hấp của Cố Triết Tụng, khiến quái vật đang ngủ say dưới hạ thân hắn ngẩng đầu.

Thẩm Niệm đối với chuyện này cái gì cũng không biết, nước trong bồn tắm chậm rãi chuyển lạnh, Thẩm Niệm lười biếng ngáp một cái, âm cuối có chút nũng nịu mang đến cảm giác lười nhác câu nhân: “Vào đây, ôm tôi ra ngoài.”

Nghe vậy, Cố Triết Tụng cơ hồ là trong nháy mắt đứng phắt dậy, bước đi đến phòng tắm, mắt nhìn thẳng đến gần bồn tắm, khom lưng đem thiếu niên cả người trần trụi bế lên, một tay còn lại cầm khăn tắm bao lấy người cậu, thật cẩn thận lau khô vệt nước sót lại trên người thiếu niên, lúc này mới đem người đặt lên chiếc giường lớn mềm mại, đứng dậy đi vào phòng để quần áo lấy áo ngủ.

Thẩm Niên thả lỏng nằm trên giường, hương hoa hồng trong phòng càng thêm nồng nặc.

Cố Triết Tụng là một beta, căn bản không ngửi được mùi tin tức tố của Omega, cho nên Thẩm Niệm mới dám không chút cố kị phóng thích tin tức tố. Bất quá không biết thế nào cậu cảm thấy tư thế đi lại của Cố Triết Tụng có chút kỳ quái.

Thẩm Niệm nghi hoặc giương mắt nhìn qua, phát hiện Cố Triết Tụng đang quay lưng về phía mình, tư thế có chút cứng ngắc bước vào phòng để quần áo.

Nghĩ đến mình tắm bao lâu, Cố Triết Tụng cũng phải quỳ bấy lâu, Thẩm Niệm lại bình thường trở lại, sau đó hừ lạnh một tiếng: "Rác rưởi."

Mới quỳ có một chút đã không chịu được?

Chậc.

Cố Triết Tụng nghe vậy dừng lại một chút, tưởng bản thân bị phát hiện, nhưng lại không nghe được cậu nói thêm gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, lấy áo ngủ rồi quay lại, động tác dịu dàng giúp Thẩm Niệm mặc vào.

Thẩm Niệm danh tay mặc hắn hầu hạ, mặc xong rồi, Cố Triết Tụng cầm lấy cái ly đặt trên bàn, bên trong là sữa bò của Thẩm Niệm, mỗi tối cậu đều phải uống một ly mới có thể đi vào giấc ngủ, Thẩm Niệm đã tập mãi thành thói quen, một ngụm uống hết ly sữa bò Cố Triết Tụng đưa đến, cơn buồn ngủ dần dần ập đến, nghĩ đến không thể để Cố Triết Tụng được thoải mái, Thẩm Niệm ác ý ra lệnh: “Đêm nay anh ở bên cạnh canh cho tôi ngủ.”

Nói xong, đôi mắt xinh đẹp của cậu nhắm lại, khuôn mặt thường ngày kiêu ngạo xấu xa dưới ánh đèn ngủ mờ ảo trông đặc biệt ngoan ngoãn đáng yêu.

Cố Triết Tụng trầm mặc đứng ở một bên, ánh mắt âm u theo dõi khuôn mặt của cậu.

Đêm nay phải ở lại canh chừng cho thiếu niên đi ngủ đồng nghĩa với việc hắn chỉ có thể ngủ ở trên sàn nhà, bây giờ đang là cuối mùa thu, thời tiết đã chuyển lạnh, tuy trong phòng có lò sưởi, nhưng ngủ trên sàn nhà một đêm vẫn có khả năng bị cảm mạo, thể chất yếu hơn một chút sẽ bệnh càng nghiêm trọng.

Thẩm Niệm biết, nhưng cậu chính là cố ý.

Chỉ là ngủ trên sàn nhà một đêm thôi, chỉ cần người không chết thì chẳng sao cả.

Mặc dù bây giờ đã là xã hội tinh tế, nhưng sự phân biệt giai cấp vẫn rất nghiêm trọng, cuộc sống xa hoa của tầng lớp quý tộc là thứ mà tầng lớp tiện dân cả đời không thể với tới, quý tộc mua tiện dân, đối với bọn họ tiện dân chỉ là công cụ để mua vui, mạng sống của tiện dân trong mắt họ chẳng là gì cả. Thẩm Niệm từ nhỏ đã được hưởng trọn vẹn nền giáo dục của quý tộc, lễ nghi quy củ của quý tộc đã in sâu vào trong máu.

Trong mắt cậu, tiện dân chính là tiện dân, không cần biết là vai chính hay vại phụ, không ai có thể trái lệnh của cậu, Thẩm Niệm cũng tin chắc Cố Triết Tụng sẽ không dám phản kháng hoặc làm ra việc gì thương tổn cậu, bởi vì một khi hắn làm như vậy, chờ đợi phía sau Cố Triết Tụng sẽ là kết cục tệ hơn cả cái chết, vì vậy Thẩm Niệm không chút lo lắng để Cố Triết Tụng ngủ trên sàn nhà.

Đồng hồ chậm rãi trôi đi, Thẩm Niệm dần lâm vào giấc ngủ say, không biết là mơ thấy gì, khóe miệng cậu nhẹ nhàng gợi lên một đường cong ngọt ngào.

Cố Triết Tụng vẫn luôn đứng ở mép giường, những suy nghĩ đen tối trong đêm đen không ngừng trào dâng, hương tuyết tùng mát lạnh bao bọc lấy Thẩm Niệm, nhưng hắn không dám đến gần da thịt non mịn kia dù chỉ là nửa tấc.

Nếu có người ở đây, khẳng định sẽ bị du͙© vọиɠ chiếm hữu trong luồng tin tức tố nồng đậm kia làm cho giật mình, rõ ràng ẩn chứa du͙© vọиɠ to lớm, lại bị một thứ không biết tên kiềm chế cẩn thận, làm ra tư thế bảo hộ, chỉ cần có ai tới gần, giây tiếp theo sẽ phải chịu lực công kích đáng sợ của Alpha đỉnh cấp.

Ai cũng không được phép tới gần Omega của hắn.

Cố Triết Tụng cúi xuống hôn thiếu niên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tinh xảo, từ khóe mắt đến đôi môi châu, hắn dừng lại một giây, sau đó ngón tay dùng lực ấn xuống, đôi môi mềm mại giống như sắp bị vắt ra nước trái cây, tạo ra một màu đỏ tươi mê người.

Thẩm Niệm ăn đau lầm bầm thành tiếng, mày đẹp nhíu lại, không thoải mái quay đầu đi.

“Thật không ngoan mà……”

Một lúc lâu sau, trong phòng ngủ vang lên một tiếng thở dài, Cố Triết Tụng không chút che giấu du͙© vọиɠ trong mắt mình, cúi đầu hung hăng hôn xuống, dễ như trở bàn tay cạy ra miệng nhỏ đang ngậm chặt của Thẩm Niệm, thuần thục quấn lấy đầu lưỡi hồng nộn bú ʍúŧ.