Quyển 1 - Chương 2: Dẫm mặt sỉ nhục (2)

Sau khoảng thời gian ở chung hai người lưỡng tình tương duyệt, vào lúc Cố Triết Tụng cho rằng mình có thể chạy về phía hạnh phúc, hắn lại phát hiện Thẩm Hoài Viễn cứu hắn cũng không phải vì nhất thời đại phát thiện tâm, mà là bởi vì Cố Triết Tụng lớn lên rất giống bạch nguyệt quang của hắn, mới để hắn lưu lại bên người, Cố Triết Tụng yêu hắn sâu sắc, giấu kín nỗi đau trong lòng, thổ lộ với Thẩm Hoài Viễn nói mình không ngại làm thế thân, chỉ cần bọn họ có thể ở bên nhau hắn liền hạnh phúc.

Hai người cứ thế bên nhau, đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, bạch nguyệt quang đã trở lại, Thẩm Hoài Viễn sợ bạch nguyệt quang phát hiện Cố Triết Tụng tồn tại, tàn nhẫn đuổi hắn đi, Cố Triết Tụng nản lòng thoái chí, bị một Alpha khác, cũng chính là Nhϊếp Chiêu nhặt đi.

Nhϊếp Chiêu sủng nịch yêu thương, cẩn thận che chở, giúp Cố Triết Tụng thoát ra khỏi ám ảnh của đoạn tình cảm cũ, nhưng vào lúc hắn hoàn toàn lún sâu vào tình yêu cuồng nhiệt, lại phát hiện ra Nhϊếp Chiêu cũng lừa hắn, cùng hắn ở bên nhau cũng là vì bạch nguyệt quang.

Cố Triết Tụng *vạn niệm câu hôi, một lòng muốn chết, lại bị bạch nguyệt quang Tô Dật cứu đi, lần này hắn bị mất trí nhớ, lại lần nữa cùng Tô Dật lâm vào tình yêu cuồng nhiệt, kết quả lúc này hai tên tra công đột nhiên hối hận, phát hiện người mình yêu thật ra là Cố Triết Tụng, lại một trận thao tác truy thê hỏa táng tràng, sau đó bốn người he.

*Vạn niệm câu hôi: Mọi thứ đều thành tro, mọi suy nghĩ và kế hoạch đã tan tành, diễn tả cảm giác hụt hẫng và thất vọng tột độ.

Thẩm Niệm khuôn mặt nhăn nhó đọc xong cuốn tiểu thuyết, không nói nên lời, sự chán ghét gần như sắp tràn ra ngoài. Nhân vật chính này quá bi thảm, nhưng đây không phải việc cậu cần quan tâm, vốn tưởng rằng bản thân sẽ chỉ là người qua đường vô danh, ai ngờ vẫn là một nhân vật quan trọng.

Nhân vật nam phụ độc ác đã đưa Cố Triết Tụng trở về từ khu ổ chuột và ngược đãi hắn, người nói với hắn biết Thẩm Hoài Viễn chỉ xem hắn là đồ thay thế, ở giữa gây khó dễ khiến hắn bị Nhϊếp Chiêu bắt đi, cuối cùng còn khiến hắn mất trí nhớ, đúng vậy, đó không ai khác chính là cậu—— Thẩm Niệm.

Thẩm Niệm nhìn phần diễn của mình, lại nhìn kết cục lại bị con trai đuổi ra khỏi nhà, chỉ có thể ngủ ở gầm cầu, tức khắc nổi giận, bôi nhọ! Bôi nhọ! Hắn là cái loại người vô vị đi bắt nạt người khác sao?!

【Ngài có.】

Thẩm Niệm bị giọng nói máy móc thình lình nhảy ra dọa tới nhảy dựng cả lên, lúc phục hồi lại tinh thần lửa giận nháy mắt tăng vọt, khuôn mặt xinh đẹp bị chọc tức đến đỏ rực, trống phá lệ mê người: 【Phi! Nói bậy!】

Tuy tính tình cậu không được tốt lắm nhưng sẽ không tùy tiện bắt nạt người khác!

Thẩm Niệm tức giận ôm ngực, miệng thở dốc.

Hệ thống không muốn cùng cậu tranh luận, nó sáng suốt nói sang chuyện khác: 【Còn mười ngày nữa Thẩm Hoài Viễn sẽ trở lại, ngài phải nắm chắc thời gian.】

【Biết rồi mà ~】

Thẩm Niệm có lệ trả lời, cũng không lo sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, dù sao cậu rất giỏi bắt nạt người khác.

Bởi vì ngoài ý muốn thức tỉnh ý thức, vì để tránh hướng đi của tiểu thế giới thay đổi dẫn đến hỗn loạn, Thẩm Niệm cần thiết đi xong cốt truyện, bằng không sẽ phải chịu trừng phạt.

Đương nhiên tiểu thiếu gia kiều quý làm sao cho phép bản thân bị người khác uy hϊếp, vì thế cậu quyết định phản kháng, sau đó trực tiếp bị ném vào phòng tối, bị mấy sinh vật không biết tên bên trong chà đạp thân thể, làm Thẩm Niệm sợ hãi đến mức khóc ra ngay tại chỗ, nước mắt lưng tròng dơ cờ trắng đầu hàng. Một bên vẻ mặt đau khổ làm nhiệm vụ một bên ở trong lòng nguyền rủa hệ thống, định lén lút không làm theo cốt truyện.

Muốn Thẩm Niệm cậu ngoan ngoãn nghe lời? Ha, ngay cả anh trai cậu cũng chưa có bản lĩnh này.

Nhìn thiếu niên lâm vào trầm tư, vẻ mặt ngốc ngốc nhìn chăm chú về phía trước, dáng vẻ phá lệ ngoan ngoãn, Cố Triết Tụng rũ mi xuống, đè nén suy nghĩ trong lòng.