Quyển 1 - Chương 12: Tôi đúng là thiên tài

Thẩm Niệm đặt tấm chắn phòng hộ mà mình đã sớm chuẩn bị giả vờ vô tình đặt lên bàn, chờ đợi Nhϊếp Chiêu không nhịn được nữa muốn đi đưa hơi ấm, kết quả đợi mãi đợi mãi, mưa càng lúc càng nặng hạt, quần áo trên người thanh niên cũng đã bị nước mưa làm cho ướt đẫm dính chặt vào người, mà Nhϊếp Chiêu cũng không có chút nôn nóng, ngược lại cẩn thận đem quả nho đưa tới bên miệng cậu.

Tình huống này là như thế nào?

Thẩm Niệm khó hiểu, ngốc ngốc ngửa đầu nhìn hắn.

Nhϊếp Chiêu cũng nghi hoặc nhìn lại, tiếp tục gọt hoa quả trên đĩa.

Chẳng lẽ là bởi vì có cậu ở đây sao? Dù sao thì cũng là cậu kêu người ta đi làm việc, còn là chủ nhân của hắn, Nhϊếp Chiêu không tiện xen vào cũng hợp lý.

Thẩm Niệm cảm thấy bản thân đã tìm được nguyên nhân, chú ý tới ánh mắt sâu thẳm của thanh niên khi nhìn mình, Thẩm Niệm suy tư một lát, dè dặt nâng cằm.

"Giúp tôi đưa tấm chắn phòng hộ đưa cho hắn. Tiện thể dạy hắn cách chăm sóc hoa hồng."

Cố Triết Tụng trước đây sống trong khu ổ chuột, đương nhiên không mua nổi tấm chắn phòng hộ, cũng không có cơ hội học cách chăm sóc những bông hoa hồng kiều quý, Thẩm Niệm liền dứt khoát nhờ Nhϊếp Chiêu dạy cho hắn, việc này không chỉ giúp hoa hồng của cậu không bị tàn phá, còn có thể giúp hai người xúc tiến quan hệ, nhất tiễn song điêu, tội gì mà không làm.

Thẩm Niệm vui vẻ rạo rực nhấp một ngụm trà, bàng chân lắc qua lắc lại.

Động tác trên tay Nhϊếp Chiêu dừng lại, ánh mắt hắn tối sầm xuống.

Niệm Niệm tại sao lại quan tâm cái tên nó lệ thấp kém kia như vậy?

Nhϊếp Chiêu làm bộ như không có việc gì, đương nhiên hắn không muốn đi, lâu lắm mới được gặp cậu, hắn bây giờ chỉ muốn dán ở bên cạnh Thẩm Niệm mà thôi, Nhϊếp Chiêu ôm cánh tay Thẩm Niên làm nũng kháng nghị nói: “Để quản gia đi không được sao?”

Thẩm Niệm không dao động, hướng hắn phất phất tay: “Không được.”

Nhϊếp Chiêu không có cách nào, lại không muốn thể từ chối yêu cầu của thiếu niên, đành phải bất mãn ôm đầu Thẩm Niệm vào trong lòng ngực loạn xoa một hồi, sau đó nhanh chóng chạy đến chỗ Cố Triết Tụng.

!!!

Thẩm Niên thở phì phì sửa sang lại mái tóc, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Nhϊếp Chiêu.

Cái tên nhãi ranh này! Chạy nhanh như vậy, gấp không chờ nổi rồi chứ gì?!

Thẩm Niệm thở phì phì ở trong lòng phát điên, đôi mắt xinh đẹp trừng lớn tròn xoe, ánh sáng trong mắt lưu chuyển, trong veo tựa như lưu ly.

Cố Triết Tụng thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn chăm chú Thẩm Niệm, quay đầu mặt vô biểu tình cùng Nhϊếp Chiêu đối diện, không có gì bất ngờ xảy ra, trong ánh mắt của đối phương tràn ngập chán ghét không chút nào che giấu.

“Vậy làm phiền Nhϊếp thiếu gia rồi.”

“Không phiền chút nào, tôi rất vui lòng vì Niệm Niệm làm việc.”

Không có Thẩm Niệm ở đây, Nhϊếp Chiêu biểu tình lập tức trầm xuống, hai thanh niên tuấn mỹ sắc mặt đồng dạng vô cùng khó coi, dừng lại một chút, Nhϊếp Chiêu cau mày, tùy tay đem tấm chắn phòng hộ ném cho hắn, lại click mở máy truyền tin.

“Tôi sẽ gửi giáo trình cho cậu.”

Tuy hắn không muốn để Cố Triết Tụng đυ.ng vào vườn hoa hồng mà Niệm Niệm yêu thích chút nao, nhưng bây giờ hắn càng muốn nhanh chóng làm xong việc quay lại bồi Niệm Niệm của hắn hơn, cho nên hắn trực tiếp đem giáo trình gửi cho Cố Triết Tụng, sau đó định đánh bài chuồn trở về.

Cố Triết Tụng hướng chỗ Thẩm Niệm hành lễ, tỏ vẻ cảm tạ, ngay sau đó click mở giáo trình, một bên xem một bên vụng về thực hành.

“Nhϊếp thiếu gia, tôi còn một số chỗ không hiểu lắm, sợ làm chết hoa hồng của tiểu thiếu gia, làm phiền Nhϊếp thiếu chỉ đạo một chút.”

Cố Triết Tụng mặt vô biểu tình nói.

Muốn trở về dính với Niệm Niệm của hắn? Nằm mơ!

Nhϊếp Chiêu liếc mắt một cái liền nhìn ra chủ ý của Cố Triết Tụng, mắt đào hoa nhíu lại, hàn khí lộ ra: “Ngay cả chút việc nhỏ này cũng không làm được còn không bằng cút sớm một chút, tránh chọc Niệm Niệm không vui.”

Cố Triết Tụng không dao động, ngược lại còn chuyển hướng sang Thẩm Niệm: “Tiểu thiếu gia, tôi muốn thỉnh giáo Nhϊếp thiếu gia một ít vấn đề về hoa hồng.”

Thẩm Niên hào phóng xua xua tay: “Được, cứ để cậu ta dạy anh đi.”

Cố Triết Tụng mặt vô biểu tình nhìn Nhϊếp Chiêu.

“…… Xem như cậu lợi hại.”

Nhϊếp Chiêu nghiến răng nghiến lợi, nếu ánh mắt có thể gϊếŧ người, Cố Triết Tụng lúc này đã sớm bị hắn cắt thành mấy trăm miếng.

Thẩm Niệm nằm trên ghế bập bênh mơ màng sắp ngủ, ánh mắt chăm chú vào phía trước hai thanh niên thân hình cao lớn, ngữ khí phiêu phiêu: 【 Tôi quả nhiên là thiên tài. Nhìn hai người bọn họ mà xem, tia lửa tinh yêu sắp bắn khắp nơi rồi kìa? 】

Nhìn lại kế hoạch của cậu, thanh niên yếu đuối đáng thương vì mệnh lệnh của thiếu gia ác độc mà bị ép phải chăm sóc hoa hồng ngay dưới mưa, Nhϊếp Chiêu nhìn thấy chắc chắn sẽ nảy sinh chán ghét với cậu, lúc trước còn nhìn lén đối phương, nhưng ngại có cậu ở đây không nên không dám đứng ra, cậu vừa mở miệng liền gấp không chờ nổi chạy đến quan tâm người ta. Haiz, quả nhiên là nhất kiến chung tình mà.

【…… Ha ha. 】

Hệ thống gượng cười, nhìn hai người sắp lao vào đấm nhau đến nơi bên kia, lựa chọn trầm mặc.