Quyển 1 - Chương 13: “Không có ai chạm vào Niệm Niệm ……”

Thẩm Niệm cảm thấy kế hoạch của mình quá hoàn mỹ.

Mấy ngày nay dưới sự giúp sức của cậu, bầu không khí giữa Cố Triết Tụng cùng Nhϊếp Chiêu đã tốt hơn không ít, Cố Triết Tụng thỉnh thoảng liền chạy đến tìm Nhϊếp Chiêu chỉ điểm, Nhϊếp Chiêu cũng rất phối hợp, ánh mắt nhìn về phía Cố Triết Tụng cũng nhiệt liệt hơn không ít.

Tuy mỗi lần Cố Triết Tụng đều đến hỏi cậu trước, nhưng cậu hiểu, người trẻ tuổi dễ ngại ngùng, có lẽ là sợ ý đồ tiếp cận Nhϊếp Chiêu quá rõ ràng nên lấy cậu làm bàn đạp. Dù sao chuyện này rất hợp ý cậu nên Thẩm Niệm rất thoải mái để bản thân bị lợi dụng.

Nhìn xem, Cố Triết Tụng vừa đến, Nhϊếp Chiêu đã gấp không chờ nổi đi lên đón hay sao.

Thẩm Niệm rất vừa lòng.

Còn không phải chỉ là cốt truyện thôi sao, đơn giản như đang dởn.

Uống nốt ngụm sữa bò cuối cùng, Thẩm Niệm nằm ở trên giường, trong lòng vui vẻ chìm vào giấc ngủ.



Ánh trăng nửa ẩn vào tầng mây, chỉ có một tia sáng trắng xuyên thấu qua cửa sổ tiến vào phòng, trong phòng tràn ngập tin tức tố vị hoa hồng, nhưng lại có chút bất đồng.

Cánh cửa gỗ răng rắc vang lên, âm thanh mở cửa đánh vỡ không gian yên tĩnh.

Một bóng đen dáng người thon dài đứng ở mép giường, cúi người đem Omega kiều mềm đang nửa bọc mình vào trong chăn như con tằm non móc ra, lẳng lặng đánh giá gương mặt xinh đẹp của tiểu mỹ nhân hồi lâu, ánh mắt thâm trầm.

Một lúc lâu sau, người đàn ông đem chăn xốc lên, trong nháy mắt khí lạnh tràn vào làm Thẩm Niệm run run, theo bản năng lăn sang bên cạnh tìm đến nguồn nhiệt.

Người đàn ông duỗi tay đem Thẩm Niệm ôm vào trong lòng ngực, thong thả ung dung rút đi chiếc váy ngủ mong manh trên người cậu, sau đó chiếc qυầи ɭóŧ lọt khe ren đen quyến rũ, thẳng đến khi thân thể trắng nõn của thiếu niên trần trụi phơi bày ra trong không khí, người đàn ông mới chịu dừng lại.

“Ưm…… Lạnh……”

Thẩm Niệm cau mày, càng dùng sức rúc vào trong l*иg ngực người đàn ông.

Bởi vì lạnh, Thẩm Niệm giãy giụa muốn tìm lại cái ổ ấm áp của mình nhưng mãi không tìm được, theo đó cũng dần tỉnh lại từ mộng đẹp, cậu mơ hồ mở mắt, lập tức sợ hãi nói.

“Anh là ai!……”

Thẩm Niệm đột nhiên tỉnh lại cũng không làm người bí ẩn kia hoảng loản, hắn cúi đầu dán sát mặt vào thiếu niên, đôi mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào đôi mắt cậu, một luồng tin tức tố mùi tường vi chậm rãi tràn ra, bao bọc lấy Thẩm Niệm.

Thẩm Niên nguyên bản đã thanh tỉnh chỉ trong giây lát đôi mắt lại mất đi tiêu cự, đại não lâm vào hỗn độn.

“Ngoan, bảo bối, tôi là ai?”

Người đàn ông khẽ cười thành tiếng, bóp cằm Thẩm Niệm hỏi.

“Ca ca……”

Cảm giác quen thuộc bao phủ cả thân thể, Thẩm Niệm yên tâm, ngoan ngoãn gọi người đàn ông.

“Thật ngoan, phải khen thưởng cho bảo bối thật tốt mới được.”

Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi thiếu niên, Thẩm Niệm theo bản năng mở miệng, tùy ý để người đàn ông ở trong miệng mình càn quét.

Đầu lưỡi người đàn ông không ngừng công thành đoạt đất trong khoang miệng ngọt ngào, liếʍ sạch nước bọt đang tỏa ra hương hoa hồng nhè nhẹ, lại thô bạo bú ʍúŧ đầu lưỡi non mềm của thiếu niên.

Tiếng nước không ngừng vang lên trong phòng, khiến người vừa nghe đã mặt đỏ tim đập.

Sau khi hôn xong, Thẩm Niệm há miệng thở hổn hển, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt.

Đầu lưỡi thô ráp mặt liếʍ gương mặt của Thẩm Niệm, theo giọt nước mắt hướng lên trên, đem nước mắt liếʍ không còn một mảnh.

“Bảo bảo có nhớ ca ca hay không?”

“……”

“Hửm?”

“…… Nhớ.”

Có được câu trả lời vừa lòng, tâm tình người đàn ông có vẻ rất tốt, lại cúi đầu trao cho thiếu niên một nụ hôn sâu, đem thiếu niên hôn đến sắp ngạt thở tới nơi, mới cảm thấy mỹ mãn buông ra.

Sau khi tạm thời giảm bớt nhớ thương, người đàn ông đứng dậy, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xẹt qua da thịt non mịn, hắn cẩn thận tỉ mỉ vuốt ve, kiểm tra từng tấc từng tấc, giống như cự thú đang kiểm tra xem trên người bảo vật của mình có dấu vết bị người ngoài chạm vào hay không.

“Có bị đồ vật không sạch sẽ chạm qua hay không?”

“Không có ai chạm vào Niệm Niệm ……”

“Vậy để ca ca kiểm tra một chút.”