Chương 3: Trạch tử (1)

*Trạch tử: nhà ở, toà nhà.

Chu Cẩn không có việc gì để làm, ở kinh thành đi lại mấy ngày, thế mà lại thật sự quyết định mở một cái tửu lâu, vì vậy liền tới đòi Tiêu Viễn ba trăm lượng bạc kia.

"Ta nợ ngươi ba trăm lượng khi nào cơ? Có giấy nợ không?" Tiêu Viễn bỏ cuốn sách xuống, nhướng mày nói.

"Ngươi, ngươi muốn quỵt nợ!" Tên gầy còm tức khắc nhảy lên, hiện giờ đã tới kinh thành, Tiêu Viễn lại là thân thích của Định Viễn Hầu, bọn họ thật đúng là không thể cưỡng ép hắn trả nợ.

Chu Cẩn ngăn người anh em đang muốn xông lên đánh Tiêu Viễn lại, cười cười nói: "Tiêu công tử, hiện giờ hai người bọn ta vẫn chưa có hộ tịch, lại là người vào kinh cùng với ngươi, không biết vị Cử Nhân bao che cho thổ phỉ còn có thể tham gia thi hội hay không?"

Tiêu Viễn mở to hai mắt nhìn, mấy ngày nay bận bịu chuyện học hành, quên béng mất làm hộ tịch cho hai tên này, nếu bọn họ chó cùng rứt giậu đi nha môn đầu thú, chắc chắn hắn sẽ liên luỵ tới hắn, liền rống giận: "Ngươi, ngươi, tiểu nhân đê tiện!"

Tên gầy còm trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc là ai quỵt nợ trước?

"Nếu đã muốn tính sổ thì phải tính cho rõ ràng!" Tiêu Viễn hầm hừ móc ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu tính toán hết chi tiêu dọc đường.

Ngựa, đệm chăn, quần áo, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, đặc biệt hai tên sơn tặc này ăn cực khoẻ, mỗi người ăn gấp ba lần người thường, tiêu phí rất nhiều. Từ khi đến phương bắc, thời tiết rét lạnh, bọn họ dùng than đốt, lò sưởi tay, sau khi vào kinh lại trọ ở khách điếm, bao nhiêu là tiền đổ vào, ba trăm lượng còn không đủ nữa kìa, cẩn thận tính ra, hai người bọn họ còn thiếu của Tiêu Viễn mười điếu tiền cơ đấy.

Tên gầy còm tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn cạn lời rồi.

Tiêu Viễn đắc ý dào dạt mà cầm sổ sách, nói: "Chẳng qua, ta vốn là người trạch tâm nhân hậu, xét thấy các ngươi một đường tận tâm, chi phí ăn mặc coi như ta mời, ba trăm lượng kia cũng sẽ cho các ngươi, nhưng mà tiền này coi như là ta nhập cổ phần, tửu lâu sau này có một nửa là của ta."

Tên gầy còm gãi gãi đầu, cảm thấy Tiêu Viễn thật là hào phóng, nhưng hình như vẫn có cái gì sai sai thì phải.

Chu Cẩn cười cười: "Được."

Tiêu Viễn nhờ người làm hộ tịch mới cho bọn hắn, bởi vì nông hộ bị quản chế khắc nghiệt nên chỉ có thể làm thành thương hộ, nhưng đối với hai tên sơn tặc không có hộ khẩu, như này là đã đủ thoả mãn rồi.

Chu Cẩn mua một cửa hiệu nằm ở sát mặt đường, tên gầy còm đi theo bận trước bận sau, mất chưa tới một tháng tửu lâu đã có thể khai trương. Tiêu Viễn bỏ ra thêm chút tiền, mua mấy căn nhà nằm phía sau tửu lâu làm nơi ở cho cả ba người.

Tửu quán buôn bán ngày càng tốt, tên gầy còm tuy rằng gầy nhưng lại rất được việc, một mình vừa làm tiểu nhị kiêm luôn bảo kê. Hiếm khi có người dám ồn ào lộn xộn ở tửu quán, bởi vì bộ mặt của tiểu nhị quá dữ tợn, vừa thấy liền không dám chọc vào.

Thư hồi âm của Tiêu gia thẳng đến qua năm mới được gửi lại đây. Tiêu Viễn đọc lướt qua, không khỏi cười lạnh. Đại bá biết rõ người thuê sơn phỉ hãm hại hắn chính là đại bá mẫu, lại muốn hắn một sự nhịn chín sự lành, coi như cái gì cũng không biết, người một nhà chung quy vẫn là người một nhà. Một người muốn hủy hoại tiền đồ của hắn, còn muốn hắn cúc cung tận tụy vì gia tộc quản lý công việc vặt, hầu hạ hai nhi tử của nàng đọc sách...... Người nhà sao? Có mà cười vỡ bụng!

Ba tháng chỉ như một cái chớp mắt, kỳ thi hội đã bắt đầu.

Chu Cẩn đem thức ăn nhồi nhét đầy ặp một hộp lớn, tự mình đưa Tiêu Viễn vào trường thi.

Chín ngày thi hội chính là cực hình đối với những Cử Nhân đi thi, đa số mọi người đều mang theo màn thầu cứng rắn, cắn vội hai miếng uống hớp nước, sau đó lại bắt đầu múa bút thành văn. Hộp cơm của Tiêu Viễn có một tầng đầy ắp đùi gà kho, một tầng chứa bánh bao dưa chua có thể để được lâu, còn có rất nhiều điểm tâm ngon miệng. Hắn một bên gặm đùi gà, một bên giải một đạo đề, chín ngày cũng có thể dễ chịu mà trải qua.

Thi hội Tiêu Viễn chỉ đứng thứ năm, thi đình lại ngoài dự đoán của mọi người mà giành được đệ nhất.

Hoàng Đế ở trên đại điện nhìn xuống, giữa hai lão Cử Nhân đầu tóc trắng xoá, Tiêu Viễn trẻ trung như vậy liền trở nên nổi bật, thành ra tò mò muốn đọc bài thi của hắn trước tiên. Ngoài dự đoán chính là, tiểu thiếu niên này tuy rằng tuổi nhỏ nhưng văn chương viết ra lại rất có kiến giải, đặc biệt là về vấn đề sổ sách của Hộ Bộ và quản lý quốc khố, Hoàng Đế xem đến hai mắt sáng ngời. Vỗ trán một cái sau đó quyết định Trạng Nguyên chính là hắn!

Kỳ thật tiền tam giáp hoàn toàn được xác định bằng sự ưu ái của Hoàng Thượng. Không thể phủ định rằng Tiêu Viễn dính ánh sáng của diện mạo trẻ trung anh tuấn. Trạng Nguyên lang như vậy đưa ra ngoài sẽ nở mày nở mặt đến chừng nào.

Tiêu Viễn đỗ Trạng Nguyên, Chu Cẩn so với hắn còn cao hứng hơn, vừa nghe tin xong liền lập tức miễn phí cho toàn bộ khách nhân trong tửu lâu. Tiêu Trạng Nguyên gió xuân đầy mặt tức khắc sa sầm mặt mày, đây chính là tiền của hắn đó!

Trạng Nguyên diễu hành trên phố đến dự Quỳnh Lâm Yến, Tiêu Viễn đã sớm dặn dò Chu Cẩn sửa giá của những vị trí sát cửa sổ trong tửu lâu lên gấp ba lần.

"Sao phải làm vậy?" Chu Cẩn dở khóc dở cười.

"Ta phong lưu phóng khoáng như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn tới xem." Tiêu Viễn kiêu ngạo mà ưỡn ngực.

Quả nhiên, vừa nghe nói Trạng Nguyên lang là một thiếu niên anh tuấn còn chưa đến nhược quán, người đến xem Trạng Nguyên dạo phố so năm trước nhiều lên không chỉ gấp đôi. Ngay cả tiểu thư khuê các quanh năm không ra khỏi nhà cũng theo trưởng bối ngồi ở nhã tọa của tửu lâu ngắm nhìn. Tửu lâu của Chu Cẩn vừa hay lại ở phố trung ương, nhã tọa trên lầu hai chính là vị trí cực kỳ tốt, dù cho giá tăng lên gấp ba thì vẫn rơi vào tình trạng cung không đủ cầu.

Thiếu niên tiên y nộ mã*, cài trâm hoa diễu hành trên phố, tuấn nhan mang theo vài phần non nớt, đứng cạnh Bảng Nhãn và Thám Hoa mặt đã đầy nếp nhăn làm nền, càng thêm dẫn nhân chú mục**.

*Tiên y nộ mã: Mỹ phục tráng mã. Gọi phục sức hào hoa xa xỉ. (Theo baidu)

**Dẫn nhân chú mục : Người hoặc sự vật có điểm đặc sắc, khiến cho mọi người chú ý. (Theo baidu)

Chu Cẩn bưng một chén rượu, dựa mình lên cột ở hành lang lầu hai.

"Trạng Nguyên còn chưa cập quan nữa đó!" Trong tửu lâu có người kinh hô.

"Nhân vật kinh tài tuyệt diễm bực này, thật đúng là trăm năm khó gặp!" Một vị trưởng giả cảm thán.

Không ai biết, nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp này, suýt chút nữa liền toi mạng trong tay một phụ nhân ánh mắt thiển cận. Chu Cẩn lẳng lặng mà nhìn thiếu niên lang đi ngang qua bên dưới, nhất thời cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Tiêu Viễn hình như có sở cảm, vừa ngẩng đầu nhìn lên liền bắt gặp đôi mắt ưng đầy sắc bén của Chu Cẩn.

Chu Cẩn hai mắt cong cong, nâng chén đưa về phía Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn nhe răng ra với hắn, có rượu uống thì có gì mà ghê gớm? Bổn Trạng Nguyên chỉ lát nữa là có thể thưởng thức ngự tửu, còn hiếm lạ một chén rượu này của ngươi chắc!