Chương 3: Trạch tử (2)

Ba người đỗ đầu bảng, Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều trực tiếp được vào Hàn Lâm Uyển, không cần phải ra ngoài kinh thành nhậm chức. Ở Hàn Lâm, bình thường ít nhất cũng phải công tác đủ vài ba năm mới được thăng chức, nhưng khả năng tính toán sổ sách của Tiêu Viễn thật sự quá tốt, đến nỗi Hộ Bộ Thượng Thư đợi được nửa năm rốt cuộc không đợi nổi thêm nữa, trực tiếp giành người kéo đến Hộ Bộ làm việc.

Tiêu Viễn trời sinh thích tính toán chi li, được vào Hộ Bộ quả thực như cá gặp nước, dựa vào khả năng tính sổ hơn người, bản lĩnh keo kiệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, chỉ trong vòng 5 năm đã được thăng đến chức Hộ Bộ Thị Lang.

Mới đầu, mỗi tuần Tiêu gia đều gửi thư tới, Tiêu Viễn vẫn đúng hạn hồi âm, chỉ là chưa bao giờ đề cập đến việc về quê thăm người thân, ngay cả năm mới cũng ở kinh thành ăn tết luôn cùng Chu Cẩn. Dần dần, Tiêu gia cũng không thường xuyên gửi thư lại nữa.

Thẳng đến thêm một năm nữa, kỳ thi mùa xuân vừa kết thúc, Tiêu Viễn tình cờ gặp lại vị đường huynh đã nhiều năm chưa gặp.

"Hằng Chi!" Đường huynh Tiêu Bình bước nhanh tới đón đường.

Tiêu Viễn sửng sốt, chợt nhớ tới, vị đường huynh đã thi rớt ba lần này, cuối cùng ở kỳ thi mùa thu lần thứ tư mới trúng cử, tính thời gian, vừa lúc này đã đến kinh thành.

"Phụ thân và mẫu thân đều tới cả, hiện giờ đang ở tại Định Viễn Hầu phủ." Đường huynh muốn lôi kéo hắn đến hầu phủ, hiển nhiên là đặc biệt đứng ở đây chờ.

Tiêu Viễn đành chịu, cho dù trong lòng đã phai nhạt nhưng lễ tiết lại không thể bỏ đi, chỉ đành sai thư đồng trở về thông báo Chu Cẩn một tiếng, nói buổi tối hắn không về ăn cơm.

Thấy Tiêu Viễn phân phó như vậy, đường huynh không khỏi sửng sốt: "Hằng Chi, đệ thành thân rồi hả?"

"Sao có thể chứ!" Tiêu Viễn nghe vậy liền dở khóc dở cười, cho dù tâm tư của hắn đã nguội lạnh nhưng loại chuyện lớn thành thân khẳng định phải báo cho đại bá, sao có thể vô thanh vô tức mà cưới vợ. Huống chi, đối tượng bị hoài nghi lại là một gã sơn tặc cường tráng thô kệch nữa chứ.

Tiêu gia dọn đến kinh thành, thứ nhất là vì chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân của trưởng tử, hơn nữa vì lo liệu cho tiền đồ của thứ tử đã thi trượt nhiều lần, đương nhiên phải kết thân với Định Viễn Hầu. Định Viễn Hầu nhìn trúng tài hoa của Tiêu Viễn, cũng cố ý kéo gần quan hệ cùng Tiêu Gia.

Tiêu Viễn lại thấy ngán ngẩm trong lòng, văn thần võ tướng không nên đi lại quá gần, cho nên ngay từ đầu hắn đã giữ khoảng cách đúng mực với Định Viễn Hầu.

"Hằng Chi tuổi cũng không nhỏ, sao còn chưa thành thân vậy?" Định Viễn Hầu phu nhân hỏi đại bá mẫu.

Đại bá mẫu văn âm tri nhã*, cười nói: "Đều tại ta, mấy năm nay vì xa xôi cách trở mà không cách nào sắp xếp giúp Viễn Nhi, nay đến kinh thành trời xa đất lạ, còn phải dựa dẫm nhiều vào phu nhân."

*Văn âm tri nhã: Nghe huyền ca mà biết nhã ý. Đại khái chính là nói mọi việc không cần phải nói ra rõ ràng, chỉ cần nghe được đối phương nói ra vài chữ đầu tiên, liền biết trong lòng người đó muốn cái gì, hoặc là người đó là người như thế nào. (Theo baidu)

Định Viễn Hầu phu nhân cực kỳ vừa lòng mà cười.

Không quá mấy ngày sau, bởi vì Tiêu Viễn không đến Định Viễn Hầu phủ, quản sự ma ma bên người đại bá mẫu liền đưa bà mối tới tìm Tiêu Viễn, cuối cùng cũng tìm được hắn ở tửu lâu của Chu Cẩn.

"Thiếu gia thật là, làm nô tỳ tìm mãi." Quản sự ma ma tươi cười nói.

Tiêu Viễn dùng chiếc đũa chọc chọc thức ăn trước mặt, không chút để ý nói: "Chuyện gì?"

"Là chuyện tốt!" quản sự ma ma vừa lôi kéo bà mối vừa nói, "Nô tỳ phụng mệnh thái thái......" Còn chưa kịp dứt lời đã đột nhiên sững lại, khuôn mặt vốn tràn đầy ý cười biến mất mà thay bằng khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, phảng phất như vừa thấy quỷ vậy!

Tiêu Viễn hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại thì thấy Chu Cẩn đang bưng một nồi đùi gà mới ra lò, không nhanh không chậm đi về hướng này.

"Đây là vị huynh đệ mà ta nhận thức được trên đường đi thi, sao vậy, ma ma cũng quen hắn sao?" Tiêu Viễn tiếp lấy đùi gà, cắn một miếng, tò mò hỏi.

"Không, ta không quen hắn......" Quản sự ma ma mặt như màu đất, không nói hai câu liền lôi kéo bà mối vội vàng chạy mất, đến nỗi muốn làm mai cho tiểu thư nhà nào cũng chưa kịp nói ra.

"Đã nói ngươi lớn lên xấu như vậy thì đừng có mà tùy tiện lộ mặt ra ngoài chứ, nhìn xem người ta sợ tới mức chạy mất rồi kia kìa." Tiêu Viễn cười nhạo hắn.

Chu Cẩn bất đắc dĩ mà cười cười, hắn không tin Tiêu Viễn không biết nguyên do trong đó, nhưng cũng phối hợp tỏ vẻ không hiểu chuyện gì: "Tiêu đại nhân đã thăng đến chức Thị Lang, chẳng phải cũng nên đến lúc dọn ra khỏi hậu viện tửu quán của ta rồi sao?" Đại quan tam phẩm của triều đình mà lại ở trong một cái tiểu viện chỉ có hai tiến*, cũng khó trách đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.

*Hai tiến: Chính là có hai sân, mỗi sân đều có chính phòng, sương phòng, nhà dưới, thậm chí cả hành lang. Từ cửa lớn đi vào là sân, bên trong lại có một cửa thứ hai, vào cửa thứ hai vẫn là sân, bên trong còn có một cánh cửa nữa. Mỗi tiến trong viện đều có thêm cửa nhỏ để ra vào. (Theo baidu)

"Toàn bộ gia sản của ta chỉ có ba trăm lượng, đều cho ngươi mở tửu lâu hết rồi, làm gì có tiền mà xây nhà cưới vợ?" Tiêu Viễn tỏ vẻ, làm một tên Hộ Bộ Thị Lang hai bàn tay trắng, hắn chính là nghèo đến rớt mồng tơi.

Chu Cẩn nhịn cười, nghiêm trang nói: "Không sao hết, ta có tiền, đã bố trí xong một toà trạch tử ba tiến ở phía đông thành......"

"Vậy thì tốt, ngày mai ta liền dọn đến ở." Không đợi Chu Cẩn nói xong, Tiêu Viễn đã nhanh chóng quyết định.

"Thị lang đại nhân, thứ mà ngươi nhập cổ vào chính là tửu lâu, còn toà trạch tử này không có cổ phần của ngươi." Chu Cẩn cắn răng.

"Sao lại không có, tiền mà ngươi lấy để mua tòa trạch tử này chẳng phải là dùng tiền mua tay của ta kiếm ra sao?" Tiêu Viễn vươn một cánh tay thon dài trắng nõn ra, bởi vì hàng năm cầm bút, chưa bao giờ phải làm việc nặng nên đôi tay vẫn giống hệt như 5 năm trước vậy, vẫn mềm mại mịn màng, "Nhìn thấy chưa, đây chính là tay của Hộ Bộ Thị Lang quản lý một nửa quốc khố. Nửa cái quốc khố trên dưới một trăm vạn lượng bạc đấy, chẳng lẽ không có tư cách ở trong toà trạch tử ba tiến nho nhỏ của ngươi sao?"

Tên gầy còm đi lên đưa rượu nghe vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu hùa theo.

"Vinh hoa phú quý, không quên bản tâm, nhiều năm trôi qua như vậy chúng ta cũng coi như là quá mệnh huynh đệ*, toà trạch tử kia của ta vẫn cho phép ngươi vào ở cùng như cũ." Tiêu Viễn tiếp nhận chén rượu, hướng Chu Cẩn hào phóng phất phất tay.

*Quá mệnh huynh đệ: chính là chỉ huynh đệ chi gian tình cảm thâm hậu, có thể vì nhau mà hy sinh tính mệnh.

Huynh đệ, là chỉ ca ca cùng đệ đệ, gọi chung của những người ý hợp tâm đầu hoặc cùng chung chí hướng. Huynh đệ, có phúc không nhất định cùng hưởng, nhưng gặp nạn nhất định cùng chịu. Huynh đệ, hai chữ đơn giản lại chịu tải quá nhiều cảm tình. Huynh đệ, là một loại thân tình khác! Hai chữ "Huynh đệ" vẫn luôn được mọi người truyền tụng, hiện nay cũng càng ngày càng đa dụng trong xưng hô hằng ngày với bạn bè hoặc người xa lạ, khẩu ngữ trung ở chỗ này phát âm xiong di ( nhẹ giọng ), kéo gần khoảng cách giữa người với người, đánh gãy ngăn cách, cũng là một cách kéo dài truyền thừa trong văn hoá Trung Hoa "Tứ hải toàn huynh đệ". (Theo baidu)

Chu Cẩn ngơ ngác nhìn Tiêu thị lang một lúc lâu, cuối cùng liền nhịn không được cười ra tiếng: "Như thế, liền đa tạ."

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ có ba chương, kết thúc ha ha ha