Chương 2: Mặc cả (1)

Gương mặt thanh tú của thiếu niên được ánh lửa làm nổi bật, khiến cho có vài phần không chân thật, chỉ có đôi mắt sáng ngời kia thật khiến người khác không thể lãng quên.

"Không phải ngươi chỉ có một trăm lượng sao? Trừ bỏ lộ phí thì chỉ còn sáu mươi lượng." Chu Cẩn bước đến, ngồi xổm trước mặt hắn.

Tiêu Viễn có chút cạn lời, mắt trợn trắng nói: "Ta ở kinh thành cũng có chút tài sản riêng, ba trăm lượng đã là gì, hơn nữa ta có thân thích làm quan ở kinh thành, có thể đổi hộ tịch mới cho hai người các ngươi."

Tên gầy còm nghe vậy, hai mắt lập tức sáng ngời: "Lời này là thật chứ?" Vào rừng làm giặc làm cướp cũng chỉ vì bất đắc dĩ, nếu có thể trở thành nông hộ hoặc là thương hộ thì từ nay sẽ không còn phải hãi hùng lo lắng nữa. Sau đó sẽ cưới một cô vợ nhỏ cùng nhau sống nương tựa qua ngày, thật đúng là chuyện tốt nhất từ trước đến nay.

Chu Cẩn âm thầm lắc đầu, tiểu đệ nhà mình tỏ vẻ gấp gáp như vậy, muốn cùng Tiêu Viễn bàn thêm nhiều điều kiện sợ là rất khó. Rút đao, lưu loát cắt đứt dây thừng trên người hai người.

Tiêu Viễn đứng lên, xoa xoa hai cánh tay đã tê dại, cùng hai tên sơn tặc ngồi bên đống lửa, tiếp nhận khoai lang nướng mà Chu Cẩn đưa qua, bẻ ra thổi thổi, sau đó vui tươi hớn hở mà ăn.

"Ngươi cũng biết, ba trăm lượng này vốn là để mua một bàn tay của ngươi sao?" Chu Cẩn liếc nhìn thư đồng vẫn luôn trốn vào một góc mà phát run, lại liếc qua Tiêu Viễn đã ăn đến hào hứng, thật tò mò Tiêu nhị công tử này là thật sự không sợ, hay là đang cố tỏ ra là mình ổn.

"Chém một bàn tay thì đơn giản, nhưng hộ tống ngươi ngàn dặm thì không chỉ dừng lại ở cái giá này đâu."

"Ba trăm lượng, mua một bàn tay của ta?" Tiêu Viễn mở to hai mắt nhìn.

"Sợ rồi sao?" tên gầy còm đắc ý dào dạt, quơ quơ chiếc đao nhọn trong tay.

"Mệt," Tiêu Viễn bĩu môi, vươn một cánh tay thon dài trắng nõn ra, "Đây chính là tay của Giang Châu Giải Nguyên, sang năm chính là tay của Trạng Nguyên Đại Thần triều, các ngươi cũng biết một bộ tranh chữ của Trạng Nguyên có thể bán bao nhiêu tiền không?"

Tên gầy còm mờ mịt mà lắc lắc đầu.

Tiêu Viễn thở dài, dùng lời thấm thía mà tinh tế cùng hắn gảy bàn tính, từ văn chương của Trạng Nguyên Đại Thần triều có giá trị như nào, đến trong một năm hắn có thể viết bao nhiêu thiên văn chương, mà muốn hắn thế khảo thì phải có giá trên trời mới được. Nói tóm lại, ba trăm lượng mua một cánh tay của Trạng Nguyên, thật là quá rẻ mạt.

"Cùng Tiêu gia bàn sinh ý, các ngươi hẳn là thiệt thòi lớn!"

Tên gầy còm nghe được liên tục gật đầu.

Chu Cẩn lại là cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Viễn.

Tên gầy còm cũng tỉnh táo lại, ý thức được chính mình đã lỡ miệng.

"Ngươi có muốn biết người nọ là ai không?" Chu Cẩn yên lặng nhìn hắn.

Tiêu Viễn cúi đầu, trầm mặc một lát, chậm rãi nói: "Không muốn biết."

Chu Cẩn mím môi, rốt cuộc vẫn chỉ là một thiếu niên, cho dù trên mặt thoạt nhìn có trấn định thế nào, nhưng khi biết được người nhà của chính mình muốn hãm hại mình, chung quy......

Còn chưa chờ Chu sơn tặc bỗng nhiên thiện tâm quá độ ra tiếng an ủi, Tiêu Viễn đã lại lên tiếng, chém đinh chặt sắt nói: "Tiêu cục tầm thường, tống người đến kinh thành, chào giá nhiều lắm thì cũng chỉ hai mươi lượng bạc ròng, ta cho các ngươi ba trăm lượng, đã là là giá trên trời rồi." Ý tứ thực rõ ràng, đừng có mà ý đồ dùng bất luận cái gọi là "bí mật" tới mặc cả tăng giá!

Đôi mắt của Chu Cẩn nheo lại nhìn Tiêu Viễn, thư đồng chạy nhanh trốn đến phía sau thiếu gia nhà mình, ánh mắt này thật là đáng sợ, phảng phất như vô số đao nhọn "vèo vèo" bay qua, khiến cho da mặt cũng phát đau.

Tiêu Viễn vẫn bình thản ung dung, cúi đầu tiếp tục ăn khoai lang.

"Thành giao." Chu Cẩn nhịn không được cong khóe miệng, vị Tiêu nhị công tử này thật thú vị.

Đỉnh núi này ở lại không nổi nữa rồi, sinh ý cùng Tiêu gia cũng không thành, hai tên sơn tặc quyết đoán từ bỏ việc bắt cóc tống tiền, nghĩa vô phản cố* mà tiếp được cái Tiêu Viễn gọi là mua bán "ổn trám bất bồi"**. Sửa chữa sương sương chiếc xe ngựa một chút, Chu Cẩn đem ngựa của mình dắt lại để kéo xe.

*Nghĩa vô phản cố: chỉ có dũng cảm tiến tới, không thể do dự nhìn lại. (Theo baidu)

**Ổn trám bất bồi: Một vốn bốn lời. Bầu trời rớt bánh có nhân. Chỉ có vào không có ra, đảm bảo có thu hoạch dù hạn hay lụt. (Theo baidu)

"Hí ———" bị coi như cu li kéo xe, thiên lý mã tỏ vẻ rất không vui.

Chu Cẩn nhanh chóng tiến lên vuốt vuốt bộ lông ngựa mà dỗ dành: "Đến thị trấn dưới chân núi ta sẽ lập tức mua ngựa, ngươi chịu khó chút đi." Trấn an ngựa, sai tên gầy còm đi đánh xe xong, hắn nhanh chóng dập tắt lửa trại, dọn dẹp sạch sẽ, giơ cây đuốc ở phía trước dẫn đường. Ngưu lão tam trở về báo tin, chẳng biết khi nào sơn trại sẽ phái người tới đây, cần phải mau rời khỏi khu vực Mãng Sơn này càng sớm càng tốt.

Bốn người suốt đêm chạy xuống núi, đi theo hướng bắc, hướng thẳng đến kinh thành.

Mấy ngày đầu, vì sợ sơn tặc đuổi theo nên đám người toàn chọn đường nhỏ mà đi, thường xuyên không tìm được nơi nghỉ chân, không tránh khỏi cảnh màn trời chiếu đất. Cũng may tay nghề nấu nướng của Chu Cẩn cực kỳ tốt, nướng thỏ, nướng gà ngon muốn nuốt lưỡi, ăn đến mức Tiêu Viễn cũng béo thêm một vòng, không hề giống với bộ dáng đang chạy trốn một chút nào.

"Khi còn bé, ta chạy nạn đến Đan Dương, người trong nhà đều chết sạch, không còn đường sống, đành đi theo trại chủ trước kia vào rừng làm cướp." Chu Cẩn dựa vào thân cây, ngửa đầu lên nhìn bầu trời đầy sao.

Tiêu Viễn khoác chăn, ngồi bên cạnh hắn, vừa gặm đùi gà vừa nghe hắn kể về những chiến tích anh hùng trước đây: "Ngươi cảm thấy mình chính là vị anh hùng cướp của người giàu chia cho người nghèo hả?"

Chu Cẩn cầm lấy túi nước uống một ngụm, bên trong là rượu mua được ở thị trấn: "Đó chỉ là mộng tưởng thời niên thiếu mà thôi......"

"Người giàu có tiền tài, cũng là tích cóp từng văn tiền một mới có được, mặc dù có vài người vì tiền mà mất đi nhân tính thật, nhưng cũng không tới phiên các ngươi thay trời hành đạo," Tiêu Viễn hừ một tiếng, tiêu sái ném đi khúc xương gà cầm trong tay, "Nếu mỗi người đều khoái ý ân cừu*, bá tính yếu đuối sẽ tồn tại kiểu gì? Nếu không tuân theo luật pháp thì người cùng với dã thú có gì khác nhau?"

*Khoái ý ân cừu: có ân báo ân, có thù báo thù, dứt khoát lưu loát, không trước sợ sói, sau sợ hổ. (Theo baidu)