Chương 1: Sơn tặc (2)

"Thiếu gia, không xong rồi!" Thư đồng sợ tới mức mặt như màu đất, "Đυ.ng phải sơn tặc!"

Tiêu Viễn cả kinh, nhanh chóng liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi này cách Đan Dương chưa đến năm mươi dặm, hơn nữa trời vẫn còn sáng rõ, nếu là ở loạn thế thì còn có thể hiểu được, nhưng hiện nay Đại Thần rõ ràng là thái bình thịnh thế, sơn tặc sao lại lớn mật đến tận đây?

Chưa kịp nghĩ lại, cửa xe đã bị đá văng ra đầy thô bạo, hai tên tráng hán hung thần ác sát duỗi tay tiến vào, dùng một tay đem Tiêu Viễn kéo ra ngoài.

Xa phu thấy tình thế không ổn, lập tức tháo ngựa ra khỏi xe, nhảy phắt lên lưng sau đó cưỡi chạy như bay, bỏ lại một tên thư sinh, một gã thư đồng choai choai, cùng đám sơn tặc nhìn nhau trân trối.

Ở đây có tổng cộng bốn tên sơn tặc, hai tên tráng hán lưng hùm vai gấu, một tên gầy còm mỏ chuột tai khỉ, còn có một người lấy vải xanh che mặt nhìn không ra bộ dạng, thân hình thon dài, khoanh tay mà đứng, tựa hồ là thủ lĩnh của đám sơn tặc.

Tiêu Viễn phủi phủi áo mũ, chắp tay nói: "Các vị hảo hán, huynh đệ vào kinh đi thi, không khéo đi ngang qua quý bảo địa, còn mong chư vị thả cho một đường."

Hai tên tráng hán tóm hắn xuống xe hơi trố mắt nhìn, người này đυ.ng phải sơn tặc nhưng lại không chút hoảng loạn!

Tên gầy còm nhe răng, hung tợn nói: "Nếu đã biết đây là địa bàn của ta, thức thời liền đem tiền tài nộp hết ra đây!"

Thư đồng sợ tới mức chân mềm oặt, ngồi xổm cạnh bánh xe không dám nhúc nhích, lặng lẽ túm túm vạt áo Tiêu Viễn: "Thiếu, thiếu gia, cho bọn hắn đi......" Dù sao nơi này cách Đan Dương cũng gần, lộ phí mất thì về nhà lấy lại là được.

Tiêu Viễn thở dài: "Thật không dám dấu diếm, tại hạ vẫn luôn ăn nhờ ở đậu, tính toán đâu ra đấy liền mang theo trên người một trăm lượng bạc, hiện giờ xa phu cùng ngựa chạy mất, muốn thuê chiếc khác cần tới mười lượng bạc; đường đến kinh thành xa xôi, tiền thức ăn cũng phải đi bảy tám lượng, hơn nữa phương bắc tiết trời giá rét, đặt mua áo bông mất hai lượng bạc, tiền trà nước dọc đường năm lượng bạc, thức ăn cho ngựa ba lượng bạc, khách điếm dừng chân mười lượng bạc, dư lại khoảng sáu mươi lượng, đều kính tặng chư vị."

Hai tên tráng hán nghe xong hai mắt liền sáng lên, tên gầy còm cũng không khỏi gật đầu, cảm thấy lời người này nói rất có đạo lý. "Vậy đem sáu mươi lượng còn lại đều giao ra đây."

"Ha ha......" Người bịt mặt nhịn không được cười ra tiếng.

"Cùng tiểu tử này nói nhảm làm gì, trói lại!" Tráng hán đứng phía trước rốt cuộc tỉnh ngộ, làm sơn tặc sao phải lưu lại đủ lộ phí cho cho người bị đánh cướp?

Vì thế, hai tên tráng hán tiến lên, ba chân bốn cẳng đem Tiêu Viễn cùng thư đồng trói lại cùng nhau, thuận đường rút ra một chiếc đao nhọn, ở trên người Tiêu Viễn khoa tay múa chân, tựa ở suy xét nên chém tay trước hay là chém chân trước.

"Chuyện gì cũng từ từ đã, ta là nhị thiếu gia của Tiêu gia thành Đan Dương, nhà ở Hà Hoa hẻm, nếu các ngươi muốn tống tiền, chỉ cần cầm chiếc quạt xếp của ta đến Tiêu gia, muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu!" Tiêu Viễn thấy tình thế không ổn, lập tức đem thân phận của chính mình nói toạc ra, nói liền mạch lưu loát, không một tiếng thở gấp.

"Này......" Hai tên tráng hán ngây ngẩn cả người, sôi nổi quay đầu lại nhìn về phía người bịt mặt.

Tiêu gia có người ra giá 600 lượng, muốn Tiêu Viễn phế đi một bàn tay hoặc là một chân, hôm trước đã đặt cọc 300 lượng, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là có thể lấy được nốt chỗ còn lại.

Nguyên bản tính toán là nếu Tiêu Viễn không nói ra mình là ai, sơn tặc ở thời điểm uy hϊếp hắn giả vờ trượt tay chém vào chi, hiện giờ Tiêu Viễn cung khai nhanh như vậy, vở kịch này chắc chắc không thể diễn tiếp được nữa.

Người bịt mặt yên lặng nhìn Tiêu Viễn. Sau một lúc lâu, hắn hướng một tên tráng hán nâng nâng cằm:

"Ngươi đi Đan Dương, nói với Tiêu gia, lấy một ngàn lượng chuộc người."

Tráng hán kia muốn nói gì đó, nhưng bị người bịt mặt trừng mắt liếc một cái, chỉ dám phỉ nhổ trên mặt đất, căm giận mà xoay người xuống núi.

Sắc trời dần tối lại, ba tên sơn tặc đốt lửa dựng lều.

Tiêu Viễn ngáp một cái, dựa vào thư đồng, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.

Thư đồng nhìn thiếu gia lấy trời sập xuống làm chăn, khóc không ra nước mắt.

"Chu ca, không phải ta nói ngươi, sao phải phiền phức rách việc giống các bà các chị vậy!" Tên tráng hán ở lại rất là khó chịu, vừa nhìn Tiêu Viễn đang ngủ say vừa khoa tay múa chân động tác cắt, ý tứ thực minh bạch, một đao chém xong việc, dù Tiêu Viễn phát giác trong đó có kỳ quặc thì hắn cũng có thể làm được gì chứ?

"Ta đã có tính toán." Người bịt mặt chậm rãi tháo khăn vải trên mặt xuống, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú oai hùng bất phàm, đôi mắt ưng loé lên ánh lửa càng khiến hắn có vẻ sát khí bức người.

Bị ánh mắt như vậy đảo qua, tráng hán không khỏi run lên một chút, chợt cảm thấy có chút mất mặt, bĩu môi xoay đầu đi. Chu Cẩn này từng đi theo trại chủ thế hệ trước của sơn trại lăn lộn, hiện giờ vị trại chủ trước đó đã chết, tân trại chủ lại không vừa mắt hắn, nếu không phải hắn võ công cao cường, chính mình mới không sợ hắn chút nào.

Chu Cẩn cầm nhánh cây khêu khêu đống lửa: "Ngưu lão tam, ngươi quay về trại báo tin cho lão đại đi."

Tráng hán nhìn Chu Cẩn, lại nhìn Tiêu Viễn đang ngủ say, gật gật đầu, đứng dậy đi về hướng trong núi. Vừa lúc hắn cũng không muốn ở cùng với tên sát thần này lâu thêm nữa, sự tình có biến, cần phải nhanh chóng thông báo cho trại chủ một tiếng, nếu sai sót chỗ nào thì bọn họ cũng không có trái ngọt mà ăn.

Tên gầy còm thấy Ngưu lão tam đã đi xa mới tiến đến bên người Chu Cẩn: "Chu ca, vì sao chúng ta không động thủ?" Tên thư sinh trói gà không chặt, tội gì phải ở đây lãng phí thời gian.

Chu Cẩn cười nhạo một tiếng: "Tiêu gia bất nhân bất nghĩa như vậy, đến khi đó vì để tránh cho vị nhị công tử này tâm sinh oán hận, tất nhiên sẽ toàn lực tróc nã sơn tặc, trong trại dù sao cũng phải có người ra mặt gánh tội thay."

Tên gầy còm vò đầu, Chu Cẩn nhẫn nại giải thích cho hắn hiểu.

Tìm người gánh tội thay, tất nhiên là sẽ tìm những kẻ đã trói Tiêu Viễn, đám người Ngưu lão tam là tâm phúc của tân trại chủ, mà hai người bọn họ chính là "cựu thần tiền triều", là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, lấy ai tới gánh tội thay, không cần nói cũng biết. Hiểu ra âm mưu trong đó, tên gầy còm tức khắc ra một thân mồ hôi lạnh.

"Hộ tống ta đi kinh thành, ta cho các ngươi ba trăm lượng." Một đạo âm thanh dễ nghe truyền đến, hai tên sơn tặc đồng thời ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy thanh triệt của Tiêu Viễn.