Chương 39

Ngoại bào đen tuyền lướt xuống rơi trên đất, mái tóc rối bù đáp trên trung y trắng như tuyết, Yến Minh Vĩnh đứng dưới ánh nắng đẹp đến nỗi khiến người ta nghẹt thở.

Diệp Chi Châu trợn to mắt, không được tự nhiên chuyển mông, muốn ngăn cản lại không nói nên lời, nghẹn đến mặt đỏ bừng, cuối cùng lại phẫn hận chuyển tầm mắt. Thật sự là đê tiện! Cư nhiên dám dùng mỹ nam kế! Không, cậu sẽ không thoả hiệp! Hùng hài tử này nửa đêm dám cùng người lạ đi dạ tập, sau còn không chịu giải thích, không thể tha thứ!

Yến Minh Vĩnh thấy tầm mắt cậu dời đi không muốn nhìn mình, tay nắm cổ áo siết chặt, mặt trầm xuống, trực tiếp đem trung y cởi ra, lại nắm cổ áo cậu mạnh mẽ kéo tới, cứng rắn hôn xuống.

!!!!!!

"Yến... Ngươi thả ra!" Cậu vội vã giãy dụa khước từ, gào thét trong lòng "fuck your mother". Người yêu bây giờ còn quá nhỏ, cậu không hạ khẩu xuống tay được a! Cậu không muốn làm cầm thú! Cậu là một công dân tốt, luôn tuân thủ luật pháp!

Thấy cậu giãy dụa, lý trí hắn trong nháy mắt bay mất, cũng quên mất mục đích ban đầu của việc này, quyết tâm hôn cắn, tay cũng mò lên đai lưng cậu, dùng sức lôi kéo, thân thể quấn lên, mạnh mẽ ngăn chặn, không để lại một chút không khí.

"Yến... A, Yến Minh Vĩnh!"

"Nhạc Nhạc, ngươi là của ta! Của ta!"

Hai người một kẻ giãy ra một kẻ áp chế, quần áo bị dằn vặt đến tản ra, tóc cũng quấn lại với nhau, thoạt nhìn vô cùng ám muội.

Cửa điện vốn đóng đột ngột bị đẩy ra, Yến đế đầy mặt vui vẻ bước vào, lại nhìn tình hình trong điện liền khϊếp sợ dừng bước, trầm mặt gầm lên: "Tiểu Bát, An Thành Nhạc, các ngươi đang làm cái gì?"

Diệp Chi Châu cả người cứng đờ, Yến Minh Vĩnh lại cấp tốc nhặt áo bào trên đất phủ lên l*иg ngực bị lộ xíu xiu của cậu, cau mày nhìn Yến đế, hiếm khi lộ chút trẻ con: "Phụ hoàng, người tiến vào sao không thông báo? Không cho nhìn Nhạc Nhạc! Lại nhìn ta liền không điều tra Thất ca cho phụ hoàng nữa."

Yến đế tức giận đến không thở được, giơ tay bưng ngực, cảm thấy đầu có chút choáng: "Ngươi... đồ nghiệt tử! Ngươi cư nhiên... cư nhiên... Ngươi kêu trẫm làm sao có thể bàn giao với An khanh gia?"

"Này cần gì bàn giao?" Yến Minh Vĩnh gắt gao che trước mặt Diệp Chi Châu, vẻ mặt đương nhiên nói: "Ta muốn cùng Nhạc Nhạc thành thân. Phụ hoàng, người tứ hôn đi."

Yến đế cả người dựa vào khuông cửa. Diệp Chi Châu nhịn lại nhịn, nhịn không được, chen chân mạnh mẽ đạp lên mông người yêu, dùng quần áo bao kín mình. Hùng hài tử này, sớm muộn gì cậu cũng bị hắn làm tức chết.

Yến đế bị Yến Minh Vĩnh chọc tức, nhìn Diệp Chi Châu muốn nói lại thôi, sâu sắc thở dài một tiếng rồi bước đi.

Yến Minh Vĩnh vốn điếc không sợ súng, còn xoay người ôm Diệp Chi Châu cọ cọ, trịnh trọng nói: "Nhạc Nhạc yên tâm, phụ hoàng sẽ đồng ý hôn sự của chúng ta. Chờ hội săn bắn mùa thu kết thúc, ta liền tới nhà ngươi cầu hôn."

Diệp Chi Châu muốn bùng nổ, không chút khách khí vươn người đè hắn lại, giữ hắn lại mạnh mẽ tét lên mông hắn mấy cái, sau đó dùng thắt lưng trói chặt tay hắn, rốt cuộc cũng hết tức, cười lạnh: "Cầu hôn? Hảo a, ngươi đúng là lớn mật! Đúng rồi, quên nói với ngươi, phu thê trước khi thành thân không được phép gặp mặt. Ngươi cứ ở đây ngốc đi, ta về nhà. Tái kiến!" Nói xong đứng dậy, tiện tay siết lấy đai lưng mình, hưu nhàn rời đi.

Xác nhận người đã đi xa, Yến đế từ khúc quanh đi ra, bước vào đại điện, thấy hùng hài tử nhà mình bị trói chật vật trên mặt đất, biểu tình cứng đờ trong nháy mắt: "Ngươi cứ như vậy thích cậu ta? Nhất định muốn?"

Yến Minh Vĩnh thoải mái cởi ra trói buộc trên tay, ngồi dậy nói thẳng: "Phụ hoàng, đời này ta chỉ thích cậu ấy. Hơn nữa, cậu ấy là thích hợp nhất." Một nhi tử tay cầm ám binh và thân thể khoẻ mạnh, Hoàng đế sẽ không thích. Thế nhưng một

nhi tử tay cầm ám binh lại vì ái tình mà không có để lại hậu nhân, Hoàng đế sẽ vô cùng yên tâm. Trấn Quốc công lại là trung thần của Hoàng đế, hắn và nhi tử Trấn Quốc công thành thân thật sự là vô cùng thích hợp. Tuy rằng trong tư tâm, hắn không muốn cùng Nhạc Nhạc nhấc lên loại quan hệ lợi ích này, nhưng do tình thế không theo ý người, nếu muốn tự do tuỳ tính sống tại Hoàng thành này, thế nào cũng phải kiêng kị một chút người đang nắm quyền to nhất ở đây.

Yến đế nhìn biểu tình bình tĩnh, ánh mắt lãnh đạm của hắn, tâm tình phức tạp, thở dài: "Chờ hội săn bắn kết thúc, trẫm liền ban hôn cho các ngươi." Nói rồi lại trầm mặc, hỏi dò: "Minh Vĩnh, vị trí này của trẫm, con thật sự không muốn?"

"Không muốn." Yến Minh Vĩnh không chút do dự từ chối, đứng dậy chậm rãi mặc quần áo: "Ta muốn cùng Nhạc Nhạc có cuộc sống tự do tự tại, hơn nữa phụ hoàng chưa chắc đã thật sự muốn để ta ngồi lên cái ghế đó."

Tâm tư bị chọc thủng, Yến đế hơi có chút tức giận, nhưng nhớ tới những chuyện mà tiểu nhi tử giúp mình làm, lại nhẹ lòng: "Kia... Ngươi thích là tốt rồi." Dứt lời đã quay lưng rời đi.

Yến Minh Vĩnh khựng lại động tác chỉnh lý trang phục, ngẩng đầu nhìn bóng lưng vàng óng đang dần rời đi, khoé miệng nhấc lên: "May mà ta còn có Nhạc Nhạc... Cũng chỉ có Nhạc Nhạc."

Hội săn bắn mùa thu náo náo nhiệt nhiệt bắt đầu, từ sáng sớm, xe ngựa của các quan chức quý nhân đã xếp hàng ngoài cổng thành theo hàng dài, đưa tới không ít bình dân bá tính vây xem.

An Thành Thắng lật xem tập thơ, nhìn Diệp Chi Châu ngẩn người ngồi ở góc xe, thở dài: "Nhạc Nhạc, hôm qua ngủ không ngon sao? Sao mặt mũi lại buồn bã vậy?"

Diệp Chi Châu nhấc mí mắt liếc một cái, lôi trong ngựa ra quyển "Tuyển tập thơ cổ" ném qua, đổi một cái tư thế, tiếp tục ngẩn người. Hùng hài tử kia cư nhiên để cậu trở về nhà thật... rất khả nghi! Luôn có cảm giác bên trong có âm mưu không nhỏ!

An Thành Thắng bắt được tập thơ, phản xạ có điều kiện liền mở ra xem, chờ xem được hai trang thì hoàn hồn, đặt sách xuống bất đắc dĩ nhìn đệ đệ mình, thò tay đi vò đầu cậu: "Làm sao vậy? Giận dỗi với Bát hoàng tử sao?"

"Đại ca!" Cậu vung bàn tay trên đầu mình xuống, nghiêm túc nhìn: "Ngươi bây giờ vẫn còn theo Đại hoàng tử?"

"Nhạc Nhạc, ngươi..." An Thành Thắng thu tay về, khẽ cau mày: "Là ai nói cho ngươi biết? Bát hoàng tử?"

"Không phải." Cậu lắc đầu, ngồi thẳng lưng nhìn vào mắt hắn ta, nghiêm túc nói: "Đại ca, Đại hoàng tử cũng không phải là minh quân tương lai đáng giá đi theo. Hoàng hậu nhất mạch cắm rễ quá sâu, thế lực sau lưng đan xen chằng chịt, còn có một Hoàng Thái hậu ẩn ở phía sau nữa... Mọi thứ đều là ưu thế bây giờ của Đại hoàng tử, nhưng sau khi thượng vị thì sẽ trở thành trói buộc của hắn, hơn nữa bản tính Đại hoàng tử quá mức do dự, thiếu quyết đoán. Bây giờ, mẫu tộc Đại hoàng tử phi lại còn là Vương gia cái nhà hẹp hòi xấu bụng. Đại ca, hãy nghĩ lại đi." Trong nội dung vở kịch, Đại hoàng tử là bị Tam hoàng tử kéo xuống ngựa, An Thành Thắng vì thế mà còn bị chèn ép một phen, liên luỵ đến Trấn Quốc công phủ. Sau này, vẫn là Nhị hoàng tử nhân cơ hội duỗi cành o-liu, An Thành Thắng mới hoàn hoãn lại. Mà lúc đó, An Thành Kiệt đã đầu nhập dưới trướng Thất hoàng tử, căn bản là không để ý sống chết của An Thành Thắng, cùng Thất hoàng tử lăn giường vui vẻ.

An Thành Thắng biểu tình nghiêm túc: "Nhạc Nhạc là nghe được tin tức gì từ chỗ Bát hoàng tử sao?"

Không, là xem qua tài liệu trong hệ thống. Cậu lại ngả người vào góc xe ngựa, hữu khí vô lực phất phất tay: "Đại ca, tương lai Trấn Quốc công phủ đều trên vai ngươi, ngẫm lại cách làm của phụ thân, cân nhắc a!" Bây giờ, Thất hoàng tử bị Yến đế kiêng kị, nâng lên cao rồi muốn cho té chết, triều đình hiện là một vũng nước bùn, nội dung vở kịch đã triệt để thoát ly quỹ đạo, cậu cũng không đoán được cuối cùng là vị hoàng tử nào thượng vị. Cho nên, phải bảo trì trung lập mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Yến Minh Vĩnh còn tồn tại, chỉ cần Trấn Quốc công phủ không có sai lầm gì quá lớn, muốn vững vàng một đời là chuyện có thể.

An Thành Thắng nhìn bóng lưng đệ đệ, rơi vào trầm tư.

Đến bãi săn chính là nghi thức khai bia náo nhiệt, chờ dọn dẹp hết đồ cúng xong, Hoàng đế mang theo mọi người bái tế thiên địa, sau đó bắn ra mũi tên đầu tiên, tuyên bố hội săn bắn mùa thu bắt đầu. Đại hoàng tử trước tiên mang theo đội ngũ gấp rút chạy vào trong rừng, Bát hoàng tử ít khi xuất hiện cũng theo sau đi vào, những hoàng tử khác thấy thế cũng dồn dập triệu tập đội ngũ, chỉ có bên Thất hoàng tử vô cùng yên tĩnh, trốn trong lều trại cáo bệnh không ra.

Trấn Quốc công trở lại lều bạt của mình, thấy hai đứa con trai đều làm ổ ở trong, vô cùng nghi hoặc: "Các con làm sao đều không đi săn đi?" Mặc dù không có xác định rõ ràng, nhưng chuyện đại nhi tử khá là thân thiết với Đại hoàng tử ông cũng rõ, còn tiểu nhi tử bị Bát hoàng tử dính lên, hôm qua đột nhiên hồi phủ đã thấy kỳ quái, bây giờ thậm chí ngay cả đi săn cũng không dính theo, thật khó tin nổi.

An Thành Thắng liếc mắt nhìn Diệp Chi Châu, mỉm cười: "Khí trời quá nóng, không muốn động thân."

Diệp Chi Châu thì lại càng không có áp lực chút nào, mở miệng nói thật: "Con với Bát hoàng tử cãi nhau."

Trấn Quốc câm nín nhìn tiểu nhi tử, cũng không hỏi nguyên nhân, lắc đầu rời đi.

Một canh giờ sau, một hộ vệ cả người đầy máu đột nhiên chạy từ trong rừng ra, vừa chạy vừa hô to cứu mạng, khiến nhiều người thất kinh, ngăn cản gã lại, dò hỏi liên tục mới biết được kết quả đáng sợ.

"Lục điện hạ với Tứ điện hạ vì tranh chấp về con mồi liền đánh nhau, sau đó... sau đó cùng nhau rơi xuống vách núi rồi! Đại điện hạ và Bát điện hạ vì muốn tìm bọn họ nên xuống núi tìm, nhưng không nghĩ đến đột nhiên xuất hiện núi lở, trong lúc hỗn loạn chúng ta đã thất lạc hết rồi."

Mọi người ai nấy đều xôn xao, Hoàng đế tổng cộng có tám người con trai, bây giờ hai người rơi xuống vực sâu, hai người lại thất tán, này là thật xảy ra chuyện rồi...

"Tất cả đi tìm cho trẫm!" Yến đế mạnh vỗ tay vịn, thân thể vì tâm tình kịch liệt trập trùng mà hơi run: "Trước tiên đi tìm những hoàng tử khác về! Lôi Sĩ Hồng, ngươi hồi kinh điều binh lại đây, nhanh lên!"

Lôi Sĩ Hồng vội vã lĩnh mệnh, phi ngựa rời đi. Trong doanh địa, không khí náo nhiệt thoải mái bị quét sạch sành sanh, tất cả mọi người đều cúi đầu, không dám nói lời nào. Binh lực trong trại hơn phân nửa bị điều đi tìm người, An Thành Thắng lo lắng an nguy của Đại hoàng tử cũng muốn đi theo, lại bị Diệp Chi Châu kéo lại.

"Nhạc Nhạc?"

"Đừng đi." Tinh tế cảm thụ tia tinh thần lực lưu trên người Yến Minh Vĩnh, Diệp Chi Châu khẽ cau mày, lôi An Thành Thắng ra khỏi chỗ đông người, nhỏ giọng nói: "Sự tình có điều quái lạ, trước đừng nhúc nhích." Yến Minh Vĩnh rõ ràng cách vị trí hạ trại không xa lắm, nếu Đại hoàng tử đồng thời hành động cạnh hắn, vậy thì căn bản không có nguy hiểm gì.

An Thành Thắng cau mày, do dự một chút, liếc mắt nhìn phụ mẫu đứng không xa, cuối cùng cũng không cầu xin đi tìm người.

Lửa trại đốt suốt đêm, rạng sáng, binh lính cuối cùng cũng tìm được Lục hoàng tử và Tứ hoàng tử trọng thương hôn mê dưới chân núi, nhưng những hoàng tử khác đều không có tin tức, giống như biến mất không còn tăm hơi.

"Tiếp tục tìm!" Yến đế cả đêm không ngủ, thoạt nhìn già nua tiều tuỵ đi rất nhiều, trong mắt vương đầy tơ máu, âm thanh cũng khàn đến không nghe rõ ràng: "Sống phải thấy người, chết phải thấy xác, trẫm..."

Oành!

Tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa đột nhiên từ trong rừng truyền ra, mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy bụi mù bị nổ tung lên cao.

"Chuyện gì xảy ra?" Yến đế kinh hãi, đứng dậy bước vài bước, nhìn đám khói đặc và đốm lửa từ phía xa, trong mắt nổ lên kinh hoàng: "Tại sao trong rừng lại có thuốc nổ?"

Ầm ầm ầm...

Yên tĩnh ngắn ngủi vừa qua, tiếng nổ mạnh dần nhiều hơn, bụi mù tiếp tục vung lên, đốm lửa trong rừng cũng ngày càng nhiều hơn, dần dần lan rộng ra, dường như muốn đem cả doanh trại đốt trụi.

"Không... Hoàng nhi của trẫm còn ở trong rừng! Nhanh, nhanh đi dập lửa!" Tình cảnh trước mắt như địa ngục, mắt Yến đế như muốn nứt ra, lảo đảo mấy bước suýt ngã sấp xuống, được Lôi Sĩ Hồng nhanh tay đỡ được: "Rốt cuộc là ai dám hại hoàng nhi của trẫm? Thuốc nổ này... Lão Thất? Lão Thất ở đâu? Mau đi ra!"

"Phụ hoàng, không có những người khác." Yến Minh Lễ từ phía sau đoàn người bước ra, trên mặt nhiễm phải nụ cười vặn vẹo điên cuồng: "Ngươi chỉ còn một mình ta là nhi tử. Lôi đại nhân, phụ hoàng mệt mỏi, còn không mau dìu phụ hoàng đi nghỉ ngơi."

Yến đế khϊếp sợ quay đầu: "Lôi Sĩ Hồng, ngươi... ngươi..."

Lôi Sĩ Hồng cúi đầu không nói, động tác của ông ta lại cứng rắn bất thường.

Chúng thần kinh hãi, còn không chờ họ có phản ứng, một hàng binh lính đột ngột xông vào, bao vây hết chỗ này.

Diệp Chi Châu đứng ở góc khuất nhìn hết mọi chuyện, lại cẩn thận cảm thụ vị trí của Yến Minh Vĩnh, khoé miệng giật giật. Cậu rất xác định Lôi Sĩ Hồng sẽ không phản bội Hoàng thượng, cũng xác định Yến Minh Vĩnh bây giờ rất an toàn. Như vậy, mọi chuyện hiện tại... kỹ năng diễn xuất của Yến đế thật tài giỏi!

.........