Chương 38

Thất hoàng tử dẫn theo một lão thợ thủ công đi gặp Yến đế, Yến đế cũng không hỏi nhiều, cho ban thưởng rồi đuổi người đi. Thượng triều hôm sau, Yến đế ban thánh chỉ, tuyên bố phong Vương cho Thất hoàng tử Yến Minh Lễ. Yến đế vẫn luôn không lập Thái tử, cũng tương tự chưa từng phong Vương cho bất cứ nhi tử nào, bây giờ Thất hoàng tử bị phong đầu tiên, nhiều người tâm tư sâu kín suy tính, đoán rằng Thất hoàng tử sắp được nâng lên, cũng có người cảm thấy gã bị Hoàng đế kiêng kỵ, cùng Đế vị vô duyên.

Yến Minh Lễ sắc mặt âm trầm nhìn thánh chỉ trên bàn, nắm đấm siết chặt lại thả lỏng, thả ra lại siết vào, hiển nhiên tâm tình vô cùng không tốt.

Thái giám tâm phúc khom lưng ghé sát vào tai hắn, hạ giọng bẩm báo: "Vị kia hiện tại đang nháo, nói muốn dâng một thứ vô cùng quan trọng, đảm bảo giúp điện hạ thu được vốn lớn, còn nói thiết kế được một loại khí giới, có thể nâng cao hiệu suất làm ruộng."

"Ồ!" Yến Minh Lễ giật giật khoé miệng, ánh mắt lạnh lẽo: "Tư tưởng kỳ lạ của y cũng thật nhiều, chỉ không biết vật y làm ra lần này có bị người khác hiến lên cho phụ hoàng hay không." Lúc trước, gã tiếp cận An Thành Kiệt chỉ là vì gã nghĩ đã nắm được thóp của Trấn Quốc công phủ trong tay, định để ngày sau làm chứng, nhưng không nghĩ đến An Thành Kiệt cũng có chút bản lĩnh, cống hiến rất nhiều phương pháp phối chế cùng bản vẽ, quãng thời gian trước chế tạo ra được thứ tốt như thuốc nổ này, chỉ không nghĩ đến đĩa bánh trên trời rơi xuống này lại có độc.

Thái giám tâm phúc rót cho gã một chén trà, cẩn thận khuyên nhủ: "Điện hạ không cần vì loại tiểu nhân vật thế này mà phí sức. Hữu dụng thì nuôi, vô dụng liền gϊếŧ, bây giờ người đã được phong Vương, chờ xuất cung xong chuyển vào Vương phủ, sẽ không cần phải cẩn thận từng ly từng tí thế này."

Gã vuốt ve vành chén, trầm tư không nói. Đĩa bánh này thật sự quá dụ người, gã không muốn từ bỏ... Phải nghĩ một đối sách thật tốt mới được.

Thất hoàng tử liên tục "dâng tặng lễ vật", máy tưới tiêu, khí giới phòng ngự quân sự, phương pháp tăng cao sản lượng thu hoạch, hạt giống phiên bang thích hợp cấy trồng, thậm chí ngay cả hệ thống luyện binh tân tiến cũng đều có. Nhóm triều thần phản ứng mới từ khϊếp sợ nay đã tê dại, những hoàng tử khác nhìn Thất hoàng tử càng ngày càng quỷ dị, sắc mặt gã thì một ngày trông tệ hơn một ngày. Mà Yến đế giống như rất coi trọng Thất hoàng tử, ban thưởng hết lần này đến lần khác, trắc phi cũng ban xuống hai người, nghe nói chính phi cũng đã kêu Thái hậu hỗ trợ tìm kiếm.

Gợi ý hệ thống mỗi ngày nhảy ra một cái, rốt cuộc đến hai ngày trước hội săn bắn mùa thu, tỷ lệ yêu nhau hạ xuống 50%. Diệp Chi Châu đóng lại màn sáng, nhìn Yến Minh Vĩnh còn đang cùng mình chơi cờ, tâm tình phức tạp. Vốn tưởng rằng, kiếp này người yêu còn nhỏ, tính khí hùng cũng thôi đi, khẳng định vẫn còn cần mình chăm sóc che chở, cơ mà hoá ra là bản thân cậu còn quá ngây thơ. Con nhà Hoàng tộc nào có đơn giản, chính mình chỉ là thuận miệng đề ra kế hoạch, đối phương còn có thể làm đến mức này.

Thành quả nghiên cứu một lần lại một lần dùng phương thức lễ vật công bố trên triều, tín nhiệm của Thất hoàng tử đối với An Thành Kiệt rốt cuộc cũng không còn nữa, trực tiếp đem người nhốt vào một biệt trang ngoại ô kinh thành, phái người canh chừng. An Thành Kiệt gần đây trầm mê một tác phẩm, căn bản không chú ý đến tình cảnh của mình, trong lòng vẫn còn nghĩ đến bản thân sau khi giúp Thất hoàng tử đăng cơ liền có thể dưới một người mà trên vạn người, sau này đem đám người Trấn Quốc công phủ đạp xuống vũng bùn.

"Xuyên Việt tửu lâu? A..." An Thành Kiệt nhìn bản vẽ của mình, cười âm u: "Cùng là người "xuyên việt" thì sao? Ngươi đã xuống địa ngục, còn ta, sẽ dưới một người đứng trên vạn người."

Hắc ảnh ẩn nấp trong bóng tối chợt loé lên, rất nhanh liền biến mất.

...

Nửa đêm, trong hắc ngục.

Yến Minh Vĩnh thưởng thức tiểu phi tiêu tinh xảo trong tay, biểu tình nhàn nhạt: "Xác định được tin của y?"

"Thuộc hạ tận mắt nhìn thấy."

"Đi xuống đi, để người tiếp tục theo dõi."

"Dạ!"

Tử Kim vệ rời đi, Yến Minh Vĩnh đặt phi tiêu xuống, nhìn người bị hình cụ cố định trên tường, mỉm cười: "Còn chưa muốn nói sao?"

Thiếu niên tuấn tú hấp hối hơi giật giật cơ thể, vẫn trầm mặc.

"Ngược lại là rất có cốt khí." Yến Minh Vĩnh đứng dậy, chậm rãi đi vào, nói: "Ngươi còn không biết đi? Tình nhân bảo bối của ngươi hiện tại đã được phong Vương, phong quang lắm, phụ hoàng còn vì gã chọn ra mấy vị phu nhân xinh đẹp, chỉ cần chờ ngày lành tháng tốt liền thành thân."

Thiếu niên thanh tú rốt cuộc cũng có phản ứng, ngẩng đầu nhìn hắn rồi điên cuồng giằng co, khuôn mặt đầy máu vặn vẹo dữ tợn, khàn giọng gầm rú lại đầy tuyệt vọng.

"Không cam lòng sao? Thống khổ sao?" Yến Minh Vĩnh không quan tâm ánh mắt thù địch của cậu ta, quay người ngồi trên ghế, tiếp tục nói: "Đường đường là con trai Hình bộ Thượng Thư, lại chỉ vì nam nhân lợi dụng mình mà biến thành bộ dáng này, thực sự là đáng thương. Ngươi có biết không, trừ ngươi ra, vị Thất ca kia của ta bên ngoài cũng nuôi không ít "tri kỉ" như ngươi vậy. Nghe nói trong đó có một thiếu niên gọi là Hàn Văn khá được sủng ái, mà Hàn Văn kia... là hảo bằng hữu của ngươi đi?"

Mắt thiếu niên trừng muốn nứt ra, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, cổ họng phát ra thanh âm thống khổ nghẹn ngào, trong hốc mắt dần dần trượt xuống nước mắt trong suốt.

"Muốn nói sao?" Yến Minh Vĩnh lại cầm phi tiêu lên, chậm rãi thưởng thức.

Một phút sau, thiếu niên cũng tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, vẻ mặt không cảm xúc mở miệng: "Ngươi muốn biết, ta đều nói cho ngươi. Nhưng ta có điều kiện, ngươi phải cho ta biết "tri kỉ" của Yến Minh Lễ có những ai."

Yến Minh Vĩnh gật đầu đáp ứng, liếc nhìn thời gian, đem phi tiêu bỏ lại: "Đức An, ngươi tới thẩm tra." Dứt lời liền rời đi. Thời gian bị lỡ hơi lâu, hắn nên trở về bồi Nhạc Nhạc ngủ. Vừa mới bước ra khỏi cửa ngầm sau hòn non bộ, hắn định mặc áo choàng trùm mũ lên, một thanh âm quen thuộc từ trên đỉnh hòn non bộ truyền ra, ngữ khí âm trầm.

"Cho nên, ban ngày ngươi buồn ngủ là vì đến tối chạy tới nơi này "ngắm cảnh" hả?"

Động tác trùm mũ cứng đờ, Yến Minh Vĩnh quay người ngửa đầu nhìn người đang ngồi trên đỉnh núi giả, mím mím môi: "Nhạc Nhạc."

Diệp Chi Châu từ trên núi giả nhảy xuống, xoa ngón tay, cười lạnh: "Cố ý hạ mê dược cho ta, hả? Ngươi tốt hơn hết là giải thích rõ ràng cho ta, bằng không..." Liếc mắt nhìn vị trí dưới eo trên đùi của hắn, làm một động tác cắt kéo rõ ràng.

Yến Minh Vĩnh theo phản xạ kẹp chặt hai chân.

Một ngày trước hội săn bắn mùa thu, Hình bộ Thượng Thư đột nhiên trong lúc thượng triều dâng lên danh sách tội trạng của bản thân, trần thuật nhưng án oan án sai ông ta cố ý làm trong những năm nay, khiến cho Yến đế nổi giận, ban tử cho một đám quan lớn quan bé trong danh sách tội trạng. Trong lúc nhất thời, nhóm triều thần ai nấy cũng đều cảm thấy bất an, dồn dập cụp đuôi làm người. Những vị hoàng tử gần đây có hành động cũng đàng hoàng lại, run sợ ngóng trông bản thân không bị liên luỵ tới.

Yến Minh Lễ sau khi hạ triều lập tức quăng hết đồ đạc trong thư phòng, sau đó cấp tốc đưa tin cho tiểu nhi tử nhà Hình bộ Thượng Thư, nhưng không nghĩ đến thiếu niên trước đây đối với gã luôn hữu cầu tất ứng lần này lại lảng tránh, sau đó dùng lí do dưỡng bệnh mà theo người thân rời khỏi kinh thành. Đêm đó, Hình bộ Thượng Thư tự sát trong thiên lao.

Chuyện này rốt cuộc cũng khiến Yến Minh Lễ dâng lên lòng phòng bị. Từ khi gã biết được phương pháp phối chế thuốc nổ từ An Thành Kiệt đến nay, mọi chuyện đã bắt đầu thoát ly khỏi khống chế của gã, bây giờ lại đến ám cọc mạnh nhất của gã phản bội gã.

Nhất định là có người ở sau lưng lén chỉnh gã, sẽ là ai?

Gã ngồi trên bàn, từ Hoàng hậu sau lưng Đại hoàng tử đến cung nữ do Ngũ hoàng tử đưa tới, nhưng thuỷ chung gã không tìm ra được manh mối ở đâu. Cuối cùng, gã đưa mắt đặt trên người An Thành Kiệt. Tất cả chuyện không đúng đều bắt đầu từ khi tiếp xúc đối phương, còn cả chuyện phương pháp phối chế bị "dâng hiến" cho Hoàng đế lúc đầu... Người đứng sau là ai thì chưa rõ, nhưng An Thành Kiệt này chắc chắn có vấn đề.

Cả người giận dữ, gã cải trang cẩn thận rồi rời khỏi hoàng cung, đi đến biệt trang ngoài kinh thành.

An Thành Kiệt thấy gã đến đây, cao hứng cầm một thứ đồ hình tiểu kiếm chạy tới nghênh đón, kích động nói: "Điện hạ, ngài đến thật đúng lúc, ta mới thiết kế một loại ám khí mới, phối hợp cùng độc dược của Phùng đại phu thì có hiệu quả rất tốt. Người xem, đây là bán thành phẩm."

"Ồ, ám khí?" Yến Minh Lễ tựa tiếu phi tiếu tiếp nhận bán thành phẩm trong tay y, híp mắt tinh tế đánh giá: "Dược có nhiều không?"

An Thành Kiệt không nghi ngờ gã, gật đầu trả lời: "Chỉ bôi một chút, không chết người được, chỉ khiến người tứ chi vô lực là được. Điện hạ, người phải cẩn thận, tuyệt đối đừng để bị dính vào."

"Ta đương nhiên sẽ cẩn thận." Yến Minh Lễ giơ tay vỗ vỗ bờ vai y, đột nhiên nghiêng người, đem bán thành phẩm mạnh đâm vào bụng y, sau đó đè lại thân thể y, mỉm cười: "Thứ ám khí này cũng không có cách nào hiến cho phụ hoàng được, đồ vô dụng thì ngươi liền tự dùng đi."

An Thành Kiệt trợn to mắt, không thể tin được cúi đầu nhìn tiểu kiếm cắm trong bụng mình, giơ tay che miệng vết thương, lảo đảo lùi về sau hai bước, vẻ mặt nhăn nhó nhìn nam nhân quý khí tao nhã trước mặt: "Điện hạ, người vì sao... như vậy..."

Yến Minh Lễ đột nhiên thu lại nụ cười, lấy khăn xoa xoa tay, cười lạnh: "Đối với người phản bội, Yến Minh Lễ ta luôn không có lòng kiên trì. Người đâu, đem y nhốt vào địa lao, kêu đại phu tới băng bó cho y, bản vương sẽ thẩm tra sau."

Phản bội? Yến Minh Lễ nói cái gì?

Vết thương rất đau, mấy bóng đen lay động trước mắt càng ngày càng mơ hồ. Y vùng vẫy một hồi, lại bị đau đớn khuếch tán trên người khiến cho khí lực toàn thân rút đi, cuối cùng cũng từ bỏ, mang theo nghi hoặc cùng không cam lòng mà chìm vào bóng tối.

[Yến Minh Lễ cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 20%, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu đóng lại màn sáng, tiếp tục chậm rãi lật sách, triệt để không nhìn đến Yến Minh Vĩnh ngồi ở đối diện.

"Nhạc Nhạc." Yến Minh Vĩnh làm bộ đáng thương gọi cậu một tiếng, trên mặt bày ra vẻ oan ức cầu khẩn, thoạt nhìn chọc người trìu mến. Đáng tiếc, Diệp Chi Châu từ lâu đã biết rõ đức hạnh của hắn, đối với biểu tình này liền đã có miễn dịch, mí mắt cũng đều lười nâng lên.

Từ sau đêm gặp ở hòn non bộ, Diệp Chi Châu liền bắt đầu chiến tranh lạnh từ một phía, vô luận Yến Minh Vĩnh hống kiểu gì cũng không xong. Đương nhiên, trong mắt Diệp Chi Châu thì hành vi nói lảng sang chuyện khác thì không tính là hống người ta, ngược lại giống như thêm dầu vào lửa vậy.

Yến Minh Vĩnh mím mím môi, thấy chiêu giả bộ đáng thương không có tác dụng liền trầm mặc, đột nhiên đứng dậy đi đóng hết cửa điện, sau đó đứng trước mặt Diệp Chi Châu, rút sách của cậu đi.

Vẫn âm thầm quan sát hắn, Diệp Chi Châu nhíu mày, giương mắt nhìn hắn, không nói lời nào.

Yến Minh Vĩnh đặt sách một bên, giơ tay bắt đầu mở đai lưng, cởϊ qυầи áo mình ra.

Hả? Đây là muốn làm gì? Cậu vô cùng nghi hoặc, lại nghĩ hai người đang chiến tranh lạnh, liền đè xuống kích động muốn mở miệng.

Thắt lưng đen rơi xuống đất, tiếp theo là kim quan trên đầu, cánh tay gần đây được nuôi có da có thịt liền lộ ra dưới lớp áo dần trượt xuống, dưới ánh nắng ban chiều hiện lên màu sắc ấm áp. Ngón tay nhỏ gầy chạm lên vạt áo, chậm rãi mở ra.

Mẹ nó! Hùng hài tử này là muốn làm gì?

.........