Chương 40

Binh lính bao vây doanh địa đem mọi người nhốt riêng lẻ, Diệp Chi Châu vô cùng "may mắn" được hưởng thụ đãi ngộ biệt giam. Cậu nhìn trướng bồng nhỏ hiện tại, ánh mắt đảo qua đỉnh đốt tùng hương và thảm trải trên sàn, cuối cùng rơi lên cái bàn bày hoa quả được cắt gọt cẩn thận.

Khom lưng sờ sờ, rất tốt, bát mỳ vẫn còn nóng.

Cậu thẳng thắn ngồi xuống, cầm đũa bắt đầu ăn mỳ.

"Ngươi không sợ có độc sao?"

Cậu liếc mắt một cái, cũng lười đem cho người một ánh mắt: "Ngươi có gan hạ thì ta có gan ăn." Ngược lại ăn cũng không chết được, cái hệ thống buôn thuốc Thông Thiên rất có năng lực.

Yến Minh Vĩnh nghẹn một hơi, bực mình lại tiêu sái ngồi bên cạnh cậu, duỗi người ôm eo cậu: "Sau này không cho rời khỏi ta quá một ngày."

Diệp Chi Châu cầm một khối dưa ngọt nhét vào miệng hắn, tiếp tục vùi đầu ăn mỳ. Bị vở kịch của Yến đế với Yến Minh Vĩnh giày vò cả ngày, cậu hiện tại vừa đói vừa buồn ngủ, cũng không có sức đi hống hùng hài tử đang phát bệnh này.

Yến Minh Vĩnh cắn dưa, thoạt nhìn có chút ngốc, muốn phun ra, nhưng ngẫm lại đây là miếng dưa đầu tiên Nhạc Nhạc đút cho hắn, liền ngoan ngoãn nuốt xuống. Nghiêng đầu nhìn cậu lang thôn hổ yết ăn mỳ, có chút đau lòng, ôm cánh tay cậu thật chặt, hỏi: "Ngươi không ngủ được sao? Cũng không có ăn gì?"

Nuốt xuống sợi mỳ cuối cùng, lại uống ngụm nước canh, cậu xoa xoa miệng, rốt cuộc cũng cam lòng nhìn lại, nghiêm mặt hỏi: "Hôm qua, ngươi là cố ý chọc tức ta để ta về nhà? Còn có, ngươi với Yến đế cố ý diễn cái này để làm sao? Những hoàng tử khác đâu?"

"Tam hoàng huynh cùng Ngũ hoàng huynh đi truy bắt Lý Khuynh, Đại hoàng huynh cùng Nhị hoàng huynh đang thanh trừ tư binh của Thất hoàng huynh, binh của Lôi đại nhân là do Lôi Bảo Phi điều đi. Chờ hết đêm nay, thế lực Thất hoàng huynh thanh lý xong, chúng ta liền có thể thành thân, sống cuộc sống riêng được rồi." Yến Minh Vĩnh gần đây mới vất vả nuôi ra chút thịt, mặt hồng hào có sức nay hơi tái đi, cũng uể oải mệt mỏi: "Sau đó, tranh đấu ở vị trí kia đều không liên quan đến chúng ta. Vô luận là ai thượng vị, Trấn Quốc công phủ đều sẽ vẫn là Trấn Quốc công phủ bây giờ. Nhạc Nhạc, ngươi có thể an tâm."

Diệp Chi Châu nhìn đồng tử của hắn, tức giận trong lòng cũng tiêu tan, thở dài, nghiêng người ôm ngược lại hắn, vuốt mái tóc dài của hắn: "Ngươi còn là tiểu hài tử đâu, ta còn tưởng có thể chậm rãi bồi ngươi lớn lên, kết quả..." Kết quả nhưng vẫn để người yêu chiếu cố và bảo vệ. Bản thân thật vô dụng!

"Ta đã lớn rồi." Yến Minh Vĩnh thấy cậu rốt cuộc cũng chịu đáp lại mình, trên mặt lộ nụ cười nhợt nhạt, thân mật cọ cọ cổ cậu, chui vào l*иg ngực cậu: "Nhạc Nhạc, ngươi thật tốt. Ngươi là của ta, là của ta, ngươi sao có thể tốt như vậy? Ta thật thích ngươi!"

Diệp Chi Châu nhìn người yêu như vậy, không nhịn được cười rộ lên, nhẹ nhàng xả tóc hắn, vỗ vỗ lưng hắn: "Được rồi, trước ngủ đi đã, ta bồi ngươi."

Yến Minh Vĩnh nằm trong ngực cậu gật gật đầu, thoả mãn nhắm mắt lại, rất nhanh đã ngủ mất.

Biệt trang ngoại ô, Lôi Bảo Phi đá văng đại môn địa lao, dẫn một đội tinh binh xông vào, cao giọng nói: "Trước hết kiểm kê xem bên dưới nhốt bao nhiêu người, sau đó xác nhận thân phận, viết một bản danh sách đưa lên Hình bộ."

Các binh sĩ đáp lời, sau đó đi soát từng phòng giam một.

Trong phòng giam nơi xa nhất địa lao, một phạm nhân đột nhiên cả người giật giật, sau đó tức tốc nhào đến cạnh cửa, cao giọng hô: "Là Lôi huynh sao? Lôi huynh! Là ta, An Thành Kiệt! Ta bị Thất hoàng tử bắt vào đây hành hạ đã lâu, cầu ngươi cứu ta ra ngoài! Lôi huynh cứu mạng!"

An Thành Kiệt? Lôi Bảo Phi ngẩn người, sau đó nhanh chân đi tới, ngồi xổm người nhìn kỹ phạm nhân đầy đầu rối bù bên trong, kinh ngạc hỏi: "Ngươi làm sao lại ở đây? Không phải ta đã sắp xếp người đưa ngươi đi Tây Bắc rồi sao?"

An Thành Kiệt duỗi ra bàn tay máu thịt be bét, dùng sức nắm cửa lao, mặt ép lên chấn song bằng gỗ, thần tình kích động nhăn nhó: "Lôi huynh, ta muốn Thất hoàng tử chết không được tử tế! Ta muốn gã chết không được tử tế!"

Lôi Bảo Phi nhịn không được lùi về sau một bước, nhìn ánh mắt điên cuồng của y, nhăn chặt lại lông mày.

[Lôi Bảo Phi cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 0%, chúc mừng ký chủ nhổ được hồn kỳ thứ hai, xin ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu đang mặc quần áo chợt khựng lại, nghiêng đầu nhìn Yến Minh Vĩnh nằm trong ổ chăn đang nhìn mình, hỏi: "Ngươi nói binh của Lôi Sĩ Hồng là do Lôi Bảo Phi dẫn đi, vậy y mang binh đi làm gì?"

"Đi thanh lý thợ thủ công chế tạo thuốc nổ của Thất ca." Yến Minh Vĩnh ngoan ngoãn trả lời, sau đó lại gần ôm eo cậu, ngữ khí chìm chìm: "Nhạc Nhạc, ngươi rất thích Lôi Bảo Phi sao? Ngươi cứ để ý hắn như vậy?"

Làm sao lại phát bệnh nữa rồi? Một bàn tay vỗ lên ót của hắn, Diệp Chi Châu túm tay của hắn, nghiêm mặt cảnh cáo: "Còn ăn dấm chua bậy bạ, ta liền cho ngươi cả đời này làm gà giò."

Yến Minh Vĩnh lập tức nhào về ổ chăn, thân thể cứng đờ, sắc mặt đen kịt ngồi lên, cả người đàng hoàng lại.

"Muốn thành thân." Thành thân mới có thể động phòng hoa chúc.

Diệp Chi Châu thính tai quay đầu, âm trầm lý sự: "Ngươi mới nói cái gì?"

Yến Minh Vĩnh quay người cho cậu nhìn gáy, khó có được chút trẻ con đúng tuổi.

Vừa qua bữa trưa, mấy vị hoàng tử phụng mệnh đi thanh trừ thế lực Thất hoàng tử đều lục tục trở về. Vài phút sau, Lôi Bảo Phi mang theo một đống bản vẽ và thư cùng mọi người hội hợp. Yến Minh Vĩnh từ trong lều đi ra, xem đồ vật mọi người đưa lên, đốt đạn tín hiệu.

Yến Minh Lễ còn đang ở trong chủ lều, bức bách Yến đế viết chiếu thư nhường ngôi, bị đạn tín hiệu kinh động, muốn ra ngoài kiểm tra, sau đó bị Lôi Sĩ Hồng tập kích từ sau lưng, dứt khoát trói lại vứt xuống trước mặt Yến đế.

"Ngươi... các ngươi..." Yến Minh Lễ kinh ngạc nhìn Lôi Sĩ Hồng đứng sau lưng Yến đế, lại nhìn Yến đế khôi phục bộ dáng uy nghiêm thường ngày, biểu tình vặn vẹo: "Các ngươi kết phường diễn kịch gạt ta! Lôi Sĩ Hồng, tên phản đồ này!"

"Câm miệng, nghịch tử!" Yến đế mạnh mẽ đạp một cước lên ngực gã, lại không che giấu phẫn nộ và chán ghét của mình: "Ngươi đồ lang tâm cẩu phế! Cư nhiên vọng tưởng gϊếŧ hết tất cả huynh đệ của ngươi, còn muốn bức trẫm soái vị nhường ngôi, trẫm làm sao có thể sinh ra loại nhi tử độc ác như ngươi? Người đâu, đem súc sinh này trói lại, nhốt vào thiên lao, tuỳ ý hỏi chém."

Yến Minh Lễ ngã trên mặt đất, đau đớn rên một tiếng, nghe vậy điên cuồng giằng co: "Không! Ngươi không thể! Ngươi chỉ còn mình ta là nhi tử! Ngươi không thể gϊếŧ ta! Lão Tứ với lão Lục đã phế rồi, sớm muộn gì cũng sẽ chết, ngươi không thể gϊếŧ ta!"

"Ai nói trẫm chỉ còn ngươi là nhi tử?" Yến đế cười lạnh: "Yên tâm, trừ ngươi ra, nhi tử của trẫm đều sống tốt." Dứt lời liền phất tay áo để binh lính kéo người đi, không nguyện ý liếc mắt nhìn gã.

Yến Minh Lễ gào thét bị kéo xuống, Yến đế nhắm mắt lại, mặt nạ lãnh lẽo cứng rắn bị tháo xuống, lộ vẻ uể oải: "Lôi ái khanh, trẫm có phải đã làm sai hay không?"

Lôi Sĩ Hồng trầm mặc, việc của hoàng gia, không dám ngông cuồng đàm luận.

Hội săn bắn mùa thu hệt như một trò đùa mà kết thúc, Thất hoàng tử và vây cánh bị hoả tốc tiêu diệt, tốc độ nhanh đến mức ai cũng không kịp phản ứng. Triều đình mạnh mẽ rung chuyển một hồi rồi dần bình tĩnh lại, Thất hoàng tử ngã ngựa xong, thế lực bị các hoàng tử khác nhanh chóng chia sẻ, tranh đấu lại tiếp tục một vòng mới.

Một tháng sau, Thất hoàng tử bị khai tử, một nhánh hồn kỳ cuối cùng cũng đã nhổ xuống.

Mùa đông cùng năm, biên quan báo nguy, Lôi Bảo Phi tự mình tiến cử, dẫn theo binh lính kháng địch. An Thành Thắng dỡ xuống y phục văn nhân, không để ý Đại hoàng tử ngăn cản mà đầu quân, dần dần thoát khỏi trận doanh của Đại hoàng tử.

Gần đến thời điểm tân niên, Yến Minh Vĩnh tròn 14 tuổi, Yến đế vào ngày sinh thần của hắn liền phong làm Tiêu Dao Vương, cũng tứ hôn tiểu nhi tử Trấn Quốc công phủ An Thành Nhạc cho hắn, hôn kỳ vì bị Trấn Quốc công kịch liệt kháng nghị mà dời đến mùa đông 4 năm sau, cũng chính là thời điểm Yến Minh Vĩnh tròn 18 tuổi. Quần thần một người so với một người càng mơ hồ, các hoàng tử biểu tình quỷ dị, nghe đến hôn kỳ thì Yến Minh Vĩnh trực tiếp bóp nát ly rượu trong tay, Diệp Chi Châu thì vui vẻ cười híp cả mắt.

Thành chỉ tứ hôn hôm sau chính thức ban xuống, Diệp Chi Châu dùng lý do trước khi thành thân phu phu không thể gặp mặt mà chuyển về Trấn Quốc công phủ, sau đó hoả tốc chạy vào quân doanh, cùng quân đội bổ cấp đi tới biên quan. Yến Minh Vĩnh đuổi theo bắt tức phụ vồ hụt, cũng không thể đối với nhạc phụ nhạc mẫu lạnh mặt, vô cùng uất ức.

Chiến trận ở biên quan đứt quãng đánh hơn 3 năm, Yến Minh Vĩnh cũng hướng biên quan chạy 3 năm. Trong 3 năm này, Diệp Chi Châu tựa như cá trạch, hắn bắt không được cũng sờ không được, ngay cả liếc nhìn thôi cũng là xa xỉ. Hắn đi biên quan, Diệp Chi Châu liền chạy theo hậu cần chữa bệnh cho thành trì sát vách, hắn chạy qua thành trì thì cậu lại chạy đi trung vực mua dược liệu, chờ hắn chạy tới trung vực thì cậu đã về biên quan. Sau đó, hắn dứt khoát đứng chờ ở biên quan, kết quả địch nhân đã đuổi đi vài lần, Diệp Chi Châu vẫn không thấy tăm hơi, mà hắn vừa rời đi thì cậu liền thí điên thí điên chạy về.

Yến Minh Vĩnh hoài nghi bên mình có người tiết lộ hành tung của mình cho Diệp Chi Châu, nhưng tra tới tra lui cũng không tra ra, hắn một mình lén lút hành động cũng vẫn bị cậu hoàn mỹ tránh né, một sợi tóc cũng không mò được. Đến đây, nguyên Bát hoàng tử, hiện giờ là Tiêu Dao Vương, rốt cuộc cũng bỏ tâm tư, không nỗ lực tóm người nữa, đàng hoàng trở về kinh thành, bắt đầu mạnh mẽ xoát độ hảo cảm với nhạc phụ nhạc mẫu, sau đó sai người đưa tới biên quan một đống đồ vật.

Một năm sớm qua đi, Yến Minh Vĩnh khi xưa hùng đến độ người người oán trách nay dần thành thục lớn lên, cả người cao tám thước, cơ bụng tám múi soái đến xịt máu mũi. Diệp Chi Châu rời đi càng lâu, miệng của hắn cũng ngậm vào càng chặt, thậm chí còn có lúc Yến đế đến mà hắn một chữ cũng không nói, Yến đế giận đến mức mắng hắn nghịch tử. Những hoàng tử khác trong tối ngoài sáng đánh đến sứt đầu mẻ trán, nhưng đều ăn ý không đυ.ng chạm gì đến Yến Minh Vĩnh. Vị hoàng đệ chỉ yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, còn nắm trong tay một nhánh tư binh quỷ dị, bọn họ không thể cũng không có gan đi trêu chọc, vẫn là chú ý nắm chắc thế lực của mình quan trọng hơn.

Bách tính kinh thành ngược lại đối với tình cảm của Tiêu Dao Vương hết sức hứng thú, một năm rồi lại một năm, bát quái ngày càng lớn, so với bản thân hắn còn muốn quan tâm tiểu thiếu gia nhà Trấn Quốc công bao giờ về.

Tân niên lại đến, Diệp Chi Châu ở bên ngoài phiêu lãng cuối cùng cũng hồi kinh. Cậu đứng ở một thôn trang cách kinh thành mấy dặm, nhìn thấy một tên khất cái co ro ở ven đường, ánh mắt có chút phức tạp.

An Thành Kiệt trong đêm Thất hoàng tử mưu nghịch đã bị Lôi Bảo Phi tóm được, sau đó thừa dịp hỗn loạn trốn đi. Cậu luôn muốn đi tìm đối phương, nhưng không nghĩ đến lại đυ.ng đối phương ở chỗ này, trong tình cảnh này.

"Người xuyên việt chỉ có mình ta, chỉ có mình ta, mình ta..." Khất cái nhìn không rõ tuổi tác ngồi lẩm bẩm, ánh mắt tan rã, bàn tay đầy sẹo cào lung tung trên đất, móng tay xanh tím quỷ dị.

Cậu thở dài, xuống ngựa đi tới gần, không biết nên làm gì người này bây giờ. Mấy năm qua, tình cờ cậu cũng sẽ nghĩ, lúc trước cậu đem mọi thứ của vai