Chương 36

Hai ngày lại tiếp tục trôi qua. Trong hai ngày này, hệ thống tổng cộng bắn ra ba lần nhắc nhở. Lần đầu tiên là Trấn Quốc công phủ tuyên bố, An Thành Kiệt chưa chết, mới chỉ mất tích mà thôi, gợi ý hệ thống hiện lên tỷ lệ yêu nhau của An Thành Thắng và vai chính còn 5%. Lần thứ hai, tin tức An Thành Kiệt là lão bản của Trân Bảo các bị truyền ra, gợi ý hệ thống hiện lên An Thành Thắng và vai chính tỷ lệ yêu nhau về 0, hồn kỳ đầu tiên bị nhổ xuống. Lần thứ ba, xác nhận được tin tức An Thành Kiệt trốn theo hướng Tây Bắc, gợi ý hệ thống hiện lên Lôi Bảo Phi cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 10%.

Diệp Chi Châu chọc chọc màn sáng, buồn chán ngán ngẩm lật tư liệu, vừa nghĩ Yến Minh Vĩnh sao còn chưa tới, lại vừa nghĩ sao Thất hoàng tử chả có động tĩnh gì cả. Cậu ném cho Thất hoàng tử một tờ giấy viết tên mấy người tâm phúc của gã, còn đề ra một số thứ tốt muốn hiến cho gã, sau đó cho gã một bản vẽ vũ khí khá mơ hồ, không có lý nào đến giờ còn chưa có phản ứng gì. Chẳng lẽ, Thất hoàng tử xem bản vẽ không hiểu gì? Hay là trong nguyên tác, vai chính không phải dùng bản vẽ vũ khí câu lên hứng thú của Thất hoàng tử?

Hiện tại, tính khả thi của việc An Thành Kiệt gặp gỡ cùng Thất hoàng tử là số 0, theo lý thuyết thì tỷ lệ yêu nhau cũng nên hạ xuống rồi. Thế nhưng mà, tỷ lệ yêu nhau thế quái nào lại không động đậy, vẫn gắt gao duy trì 100%? Thật không khoa học chút nào! Chẳng lẽ, vẫn còn khả năng cho Thất hoàng tử gặp mặt An Thành Kiệt? Nếu quả thật như vậy, thế thì hội săn bắn mùa thu tháng sau...

Diệp Chi Châu nhìn khí trời bên ngoài, tâm tư phi như ngựa thoát cương. Đại Yến gọi là hội săn bắn mùa thu có phải hay không hơi điêu một chút? Bây giờ vừa mới vào hạ chưa mấy hôm, hơn tháng sau chính là thời điểm nóng nhất năm, sao lại gọi săn bắn mùa thu? Sao không gọi săn bắn mùa hạ?

Một ngày trôi qua cứ miên man nghĩ ngợi như vậy, cậu dựa vào lan can cong cong theo hành lang uốn lượn, liếc mắt nhìn đại môn biệt trang, thở dài. Hùng hài tử kia rốt cục là muốn làm gì? Lúc nào mới tới đón mình a? Vai chính hiện tại tung tích không rõ, cậu có chút hoảng hốt a!

Trong lòng chất chứa tâm sự, tối đến Diệp Chi Châu có chút mất ngủ, đang lúc nửa mê nửa tỉnh liền cảm thấy bên cạnh hơi lõm xuống, theo phản xạ có điều kiện liền giãy giụa mấy cái, giãy không ra thì tỉnh lại. Thân thể bị cuốn lấy, cảm giác quen thuộc khiến người ta căm tức, cậu dựa vào kỹ xảo lật người lại, đem đối phương đặt dưới thân, nhìn khuôn mặt non nớt tinh xảo rõ ràng, liền cười lạnh: "Nha, rốt cuộc thì Bát điện hạ cũng nhớ đến thảo dân sao? Không phải là quý nhân thì rất bận rộn à?"

Yến Minh Vĩnh vươn tay xoa xoa mặt cậu, biểu tình trong bóng tối không nhìn rõ được, âm thanh ngược lại có chút sàn sạt, không còn thanh nhuận êm tai như trước: "Tức giận? Đừng giận dữ, ta mang lễ vật cho ngươi."

Diệp Chi Châu rất nhanh liền phát hiện người yêu có chút không đúng, lùi lại xốc màn lên, theo ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn mặt hắn, sờ sờ thân thể hắn, cau mày: "Ngươi làm sao vậy? Có chút không đúng!" Tuy rằng thân thể thoạt nhìn không có vấn đề, nhưng trạng thái quá mức bình tĩnh, một chút cũng không giống hùng hài tử lúc trước, ngược lại có chút giống với hai kiếp trước.

"Chính là... có chút mệt mỏi." Yến Minh Vĩnh bị cậu sờ mó, cả người cứng đờ, lỗ tai nóng lên, vươn tay kéo màn xuống, quấn lên người cậu, nói lảng sang chuyện khác: "Nhạc Nhạc, thuốc ta đã uống hết, gần đây ngực lại đau rồi."

Cậu quả nhiên bị dời đi lực chú ý, tức giận lại lần nữa nổi lên, phẫn nộ niết mặt hắn: "Cho ngươi hùng a! Không phải đã kêu Đức An đưa thuốc cho ngươi sao? Ông ta không đưa tới?"

Yến Minh Vĩnh không nói lời nào, cúi đầu cọ cọ vai cậu, y như con cún con dính người.

Chuyện này thật giống như đổi một người khác, không chỉ không còn hùng nữa mà còn ngoan ngoãn đáng yêu hơn. Cậu tức không nổi nhưng không tức thì không chịu được, ôm hắn hung hăng vỗ lưng, niết mặt hắn, còn muốn nói cái gì, lại phát hiện đối phương ngủ trong ngực mình mất rồi.

Thật uất ức a! Tức giận một mình một hồi, cậu đơn giản liền nghiêng người ôm chặt hắn hơn, trong lòng cảm thấy chân thật hơn, lại đâm hệ thống: "Thông Thiên, mày lại quét hình cho hắn một cái, linh hồn thật sự không có vấn đề gì sao?"

Nửa phút sau, màn sáng bắn ra: [Dữ liệu linh hồn không có gì khác thường.]

Thở dài một hơi, cậu do dự một chút, cúi đầu đặt trán mình lên trán đối phương, phân ra một tia tinh thần lực nhỏ bé đi vào đại não đối phương thăm dò, cũng không dám thâm nhập sâu, chỉ chuyển động bên ngoài rìa, cũng không phát hiện một chút tinh thần lực nào. Tâm tình cậu căng thẳng, tinh thần lực từ từ rút ra ngoài, nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của hắn, ánh mắt cậu ảm đạm đi rất nhiều.

Nên làm gì đây? Nhiệm vụ đời này rất nhanh sẽ làm xong, nếu như đời sau, người yêu còn muốn đi theo...

Hôm sau, Diệp Chi Châu ủ rũ rời giường, ngẩn người nhìn bàn ăn tinh xảo trước mặt.

Yến Minh Vĩnh cau mày, duỗi tay tới nắm tay cậu, người cũng sán tới gần: "Không ăn ngon miệng? Hay là không thích những món này?"

Nhìn đối phương ân cần như vậy, cậu rất muốn thở dài chán chường, nắm lại bàn tay hắn, chần chừ nói: "Minh Vĩnh, ta nói là nếu như... nếu như chúng ta có kiếp sau, ngươi..."

"Ngươi là của ta." Không chờ cậu nói xong, Yến Minh Vĩnh vội vã ngắt lời, siết chặt tay cậu, mặt nạ ngoan ngoãn bình tĩnh bị xé rách, ngữ khí cố chấp lại điên cuồng: "Kiếp sau ngươi cũng đừng mong trốn thoát, ngươi chỉ có thể là của ta."

... Quả nhiên vẫn là hùng hài tử kia, ngoan ngoãn tối qua chỉ là ảo giác!

Diệp Chi Châu nguýt hắn một cái, không biết nên làm thế nào cho xong, khổ não tính toán làm cách nào để thay đổi cái tính này của hắn, ánh mắt trong lúc lơ đãng nhìn đến giá nhạc cụ cách đó không xa, ánh mắt cậu sáng lên, hưng phấn vô cùng: "Minh Vĩnh, ta thổi một khúc cho ngươi nghe nha!"

Yến Minh Vĩnh vốn còn đang nghĩ các cách "ngươi chạy ta đuổi", "giam cầm phòng tối" các loại phương pháp, nghe cậu nói lập tức thu hồi biểu tình dữ tợn, nhớ đến những câu thảo luận đã viết trước đó, lại giả bộ ngoan ngoãn đáng yêu, mong đợi gật đầu: "Được. Thế nhưng mà, ngươi phải ăn cơm trước đã."

Nhanh chóng giải quyết bữa sáng, Diệp Chi Châu đẩy Yến Minh Vĩnh xuống hoa viên, sắp xếp cho hắn ngồi trong lương đình, hơi nghiêng người che che giấu giấu lấy ra từ không gian chiếc kèn harmonica mà đời trước mua về để giải sầu, lắc lắc tay: "Ta kêu Đức An chuyển nhuyễn tháp qua đây, ngươi đọc sách trước đi, chút nữa nghỉ ngơi một chút."

Yến Minh Vĩnh mặc dù tò mò hết sức với thứ đồ trong tay cậu, chỉ là thấy dáng vẻ hứng thú hấp tấp của cậu liền đè nghi hoặc xuống, nghe lời lật sách đọc. Chỉ cần có Nhạc Nhạc bồi bên cạnh hắn, đối phương muốn làm cái gì cũng được.

Trải qua hai kiếp, kỹ xảo thổi harmonica của Diệp Chi Châu đi từ vô cùng thê thảm biến thành miễn cưỡng có thể nghe. Khi âm phù đầu tiên bay đến tai, Yến Minh Vĩnh khựng lại bàn tay lật sách, biểu tình hơi cứng liếc nhìn cậu một cái, lại lập tức cúi đầu che giấu, tiếp tục lật sách. Mặc dù biết Nhạc Nhạc học quân tử lục nghệ đều không ra sao cả, nhưng bây giờ cảm thụ lại... Thôi, sau này tự mình cẩn thận dạy dỗ là được rồi.

Tiếng kèn lúc mới bắt đầu còn hơi khó nghe, dần dà về sau đã thuận lỗ tai hơn nhiều, Diệp Chi Châu ngồi dựa lên cột trụ ở lương đình, cẩn thận phóng thích tinh thần lực men theo tiếng kèn trôi đến chỗ Yến Minh Vĩnh, tận lực dùng ảnh hưởng của tinh thần lực làm cho đầu óc hắn nhẹ nhõm hơn.

Yến Minh Vĩnh chỉ cảm thấy ca khúc kì lạ kia càng nghe càng hấp dẫn, thần kinh không tự chủ được buông lỏng, bàn tay lật sách cũng chậm lại. Một phút sau, hắn dựa vào xe lăn ngủ mất, Đức An canh giữ ngoài đình nhẹ chân bước vào, để Tử Kim vệ đặt giường xuống, dọn dẹp trải chăn xong liền lui ra ngoài, tiếp tục canh giữ ngoài đình.

Ca khúc thổi một lúc liền dừng lại, Diệp Chi Châu đặt kèn harmonica xuống, ôm Yến Minh Vĩnh đặt lên giường nhỏ, sờ sờ tóc hắn, giúp hắn đắp kín chăn rồi ngồi lại trên lan can, tiếp tục thổi kèn. Vì phòng ngừa người yêu đời sau tiếp tục đi theo cậu, dẫn đến linh hồn bị hao tổn, bắt đầu từ hôm nay, cậu phải giúp người yêu uẩn nhưỡng tinh thần lực thật tốt.

Bầu không khí thoải mái ngọt ngào khiến cho Diệp Chi Châu có ảo giác Yến Minh Vĩnh tâm tình rất tốt, bọn họ rất nhanh sẽ hồi kinh về nhà. Thế nhưng, sự thật lại cho cậu một kích bất ngờ.

"Ngươi muốn an dưỡng ở đây? Cho đến tận hội săn bắn mùa thu sao?"

"Ừm." Yến Minh Vĩnh từ tốn đi qua Nhất Hiên thư, không ngẩng đầu lên: "Trước khi tới, ta đã xin phép phụ hoàng rồi."

"Vậy cha mẹ ta?"

"Trấn Quốc công biết nơi này, khi nào nhớ ngươi sẽ tự mình đến."

"Nhưng ta muốn hồi kinh."

Động tác lật sách của hắn dừng lại, Yến Minh Vĩnh ngẩng đầu đánh giá sắc mặt của cậu, rũ mắt, bóp nhẹ tay cậu, trả lời: "Chờ đến hội săn bắn mùa thu đi."

"Có thể..."

"Ta biết ngươi cấp thiết muốn biết tin tức An Thành Kiệt." Yến Minh Vĩnh đặt sách qua một bên, di chuyển xe lăn đến trước mặt cậu: "Ta biết lúc y vừa mới tới Trấn Quốc công phủ liền vu oan ngươi bắt nạt y, còn ở bên ngoài vấy bẩn thanh danh của ngươi, tự nâng mình lên cao, cũng biết y gây xích mích giữa ngươi và người nhà, lại càng biết rằng y ở trước mặt An lão thái thái bôi nhọ mẫu thân ngươi... Ngươi yên tâm, y sẽ không được dễ chịu, mà trên tay ngươi cũng không cần nhiễm những chuyện bẩn thỉu kia, để ta thay ngươi làm, được không?"

Diệp Chi Châu bị đoạn này của hắn làm cho bối rối: "Ngươi vẫn luôn giám thị ta và y?"

"Không, ta đang bảo vệ ngươi." Yến Minh Vĩnh vuốt ve má cậu, ánh mắt sâu thẳm: "Về phần y, không đáng sợ." Cho dù y nghiên cứu ra một chút đồ đáng sợ, nhưng cũng không đủ uy hϊếp.

Biết rằng không thể rời đi ngay được, Diệp Chi Châu đành thoả hiệp, đơn giản quăng nhiệm vụ ra sau đầu, chuyên tâm uẩn nhưỡng tinh thần lực cho người yêu. Một tháng sau, độc tố trong người Yến Minh Vĩnh được thanh trừ toàn bộ, thân thể bị hao tổn cũng được dưỡng tốt, cuối cùng cũng có được bộ dáng thiếu niên bình thường.

"Hôm nay, chúng ta hồi kinh."

Ăn cơm xong, còn đang suy nghĩ xem chiều nay nên thổi khúc gì, Diệp Chi Châu bị thông báo của hắn làm cho ngây người, nghi hoặc hỏi ngược lại: "Trở về?"

"Ừm." Yến Minh Vĩnh bây giờ cũng không cần ngồi xe lăn, hắn vững vàng từng bước tiến tới nắm tay cậu, kéo cậu ra ngoài: "Nửa đêm hôm qua, Xuyên Việt tửu lâu xảy ra hoả hoạn, lửa cháy quá lớn không kịp dập tắt, thiêu rụi non nửa con phố, khiến cho ba người chết, bỏng 11 người, cần phải về xem tình hình cụ thể."

Diệp Chi Châu kinh hãi, trực giác liền phủ định: "Làm sao có khả năng?" Trước khi khai trương, cậu đã dùng hết mọi khả năng để phòng cháy, dù sao nhà ở cổ đại dùng gỗ là chính, ở phương diện này cực kì coi trọng. Hơn nữa, người làm trong điếm từ chưởng quỹ, đầu bếp đến tiểu nhị đều được cậu căn dặn kĩ, ang nước trong bếp lúc nào cũng đầy ắp, cho dù bị cháy nhà cũng không thể nào không kịp dập lửa được.

Hai người lúc này đã ra đến cửa, Yến Minh Vĩnh nhét cậu vào xe ngựa, mặt không đổi sắc nói lên một cái tên: "An Thành Kiệt."

Diệp Chi Châu hơi há miệng, trầm mặc, lông mày nhíu lại hơi sâu.

Dọc đường đi đến tửu lâu, Diệp Chi Châu vô cùng an tĩnh, Yến Minh Vĩnh nắm tay cậu ở bên cạnh cũng không lên tiếng động viên. Chờ xe ngựa đi đến phố Nam, Diệp Chi Châu mới hoàn hồn, siết lại tay hắn, nói: "Trước đi xem những người bị thương kia đã, ta muốn đi thăm họ."

Yến Minh Vĩnh gật đầu, mang theo cậu xuống xe ngựa, phân phó phu xe vài câu rồi đi tới một dược phòng cách tửu lâu không xa. Diệp Chi Châu nhìn các căn nhà ven đường bị thiêu chỉ còn lại cái khung nhà, bàn tay nắm chặt lại. Vai chính là xuyên việt tới, không thể không biết được nếu ở cổ đại mà xảy ra hoả hoạn là nguy hiểm cỡ nào. Nếu như y cảm thấy bị người khác quấy rối sinh ý, phá huỷ con đường đạo văn, dù không cam lòng thì cũng có thể thuê người đến đập phá tửu lâu, cần gì phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn không thể khống chế này chứ?

Tiếng ngựa hí sắc bén vang lên, cậu nghiêng đầu nhìn, liền thấy cỗ xe ngựa hai người vừa đi đột nhiên xốc lên, con ngựa bị chấn kinh lập tức tung vó, chạy như bay tới chỗ Xuyên Việt tửu lâu.

"Gay to! Phu xe còn ở trên xe!" Khung nhà của tửu lâu bị thiêu chỉ còn lại tro cốt, nếu cứ thể lao tới, phu xe sẽ gặp nguy hiểm.

Thời khắc mấu chốt, Yến Minh Vĩnh lấy từ tay áo ra một chiếc còi nhỏ, đặt lên miệng thổi. Một giây sau, tàn ảnh đột nhiên từ chỗ tối vọt tới, phủ lên chiếc xe ngựa, nhấc cổ áo người phu xe lên ném ra ngoài, sau đó nhanh chóng ẩn mình vào chỗ tối, không nhìn ra bóng dáng nữa.

Diệp Chi Châu thở phào nhẹ nhõm, vừa định chạy tới xem tình huống phu xe, chợt nghe thấy một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa. Cậu khϊếp sợ ngẩng đầu, cảm giác dưới chân bị lung lay mất cân bằng, trong lòng không thể tin tưởng được. Đây là... thuốc nổ? Vai chính đã chế ra được thuốc nổ rồi sao?

"Cẩn thận!" Yến Minh Vĩnh cho là đã xảy ra địa chấn, cấp tốc lao tới ôm cậu che chở.

Cậu nằm trên đất ngửa đầu, nhìn về phía bị nổ tung khiến cho đất đá bắn tung toé, bụi bay mù mịt mọi nơi và cư dân đang chật vật chạy ra khỏi nhà, lại nghe tiếng hô thất thanh của đại phu và bệnh nhân trong dược phòng gần đó, biểu tình lộ vẻ giận dữ vô cùng. Đây là lần đầu tiên cậu chân chính giận dữ, phẫn nộ đến đập tay xuống mặt đất.

Phóng hoả lại còn chôn bom, An Thành Kiệt bị điên rồi sao?

.........