Chương 35

Các học sinh hò hét ầm ỹ, những người trước đó còn đứng cạnh An Thành Kiệt thấy thế lập tức trốn xa.

An Thành Kiệt lẻ loi đứng một chỗ, nỗ lực đè nén tâm lý hoảng loạn, kiên cường trấn định, nói: "Liễu lão tiên sinh, ta không hiểu lời nói của ngài có ý gì."

"Không hiểu?" Liễu Thanh Phong thấy y không thừa nhận lại càng tức giận, sắc mặt xanh mét lật trang sách trên tay, giơ ra trước mặt y: "Bài văn của tiền nhân mà ngươi đạo trên này viết vô cùng rõ ràng, ngươi thực sự làm mất mặt người đọc sách chúng ta."

[An Thành Thắng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 30%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu liếc nhìn gợi ý hệ thống, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt tái nhợt của An Thành Kiệt, đổ thêm dầu vào lửa: "Đại ca, nhị ca làm thơ sao lại có thể giống với bài thơ cổ trong sách được? Lẽ nào nhị ca thật sự lại đạo văn? Không nên a! Rõ ràng trước kia y làm thơ rất hay mà, dùng tài nghệ của y cũng không cần đạo văn đi..."

An Thành Thắng quả nhiên đổi sắc mặt, dường như nghĩ tới điều gì, hỏi: "Nhạc Nhạc, tập thơ cổ này là từ đâu đệ có? Còn có, tập thơ này thật sự có hệ liệt sao?"

"Đại ca sao lại đi hỏi chuyện này?" Cậu làm bộ mơ hồ nghi hoặc, trả lời: "Tập thơ này là ta mua được từ trong tay một lão ăn mày ở phố Nam, nghe nói là tổ tiên lão kia bảo tồn được từ trong kiếp nạn mà truyền xuống, đã giấu giếm mấy trăm năm. Cũng là lão kia nói với ta tập thơ này có hệ liệt, bao gồm bốn quyển theo chủ đề Xuân – Hạ – Thu – Đông."

An Thành Thắng tâm tư bay loạn, nhớ đến thơ từ kinh diễm nhân tâm lúc trước của An Thành Kiệt, nghi ngờ trong lòng càng lớn. Trước kia vẫn luôn không để ý, hiện tại tinh tế nghĩ lại, phong cách trong mấy bài thơ của An Thành Kiệt khá là xa lạ, giống như là mỗi bài là một người làm vậy... Chẳng lẽ, An Thành Kiệt vô tình có được những hệ liệt khác của tập thơ cổ, thấy không có nhiều người biết rõ lai lịch của tập thơ liền nổi lên lòng tham, đi đạo văn của tiền nhân? Nghĩ đến đây, hắn ta tức giận nghiến răng, bước nhanh chân đứng bên Liễu Thanh Phong, gia nhập đội ngũ chất vấn.

[An Thành Thắng cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 15%, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng.]

Một hồi đại chiến Nho học đạo văn nổ ra nảy lửa, học sinh ngưỡng mộ cũng biến thành chán ghét và chất vấn, Diệp Chi Châu hài lòng tắt đi gợi ý hệ thống, ôm thực hạp ngồi làm đá trang trí. An Thành Thắng chỗ này không cần lo lắng nữa, tỷ lệ yêu nhau của Lôi Bảo Phi cũng giảm xuống tuyến an toàn, bây giờ chỉ còn lại chỗ Thất hoàng tử. Lần trước cậu ném cho gã tờ giấy nhỏ, không biết gã có thấy không nữa...

Văn hội bắt đầu vô cùng náo nhiệt, thế nhưng kết thúc lại không hề vui vẻ.

Chút điểm mực nước trong bụng An Thành Kiệt không thể chống đỡ được trước mặt Liễu Thanh Phong, bị lão hơi chút dò hỏi liền lộ ra sâu cạn, sau bị chúng học sinh hô đánh hô đuổi, chật vật chạy đi. Cũng do chuyện này, các học sinh cũng mất đi hứng thú trao đổi học vấn, thảo luận sự việc đạo văn một chút rồi qua loa tản đi.

An Thành Thắng nổi giận đùng đùng trở về Trấn Quốc công phủ, biết được An Thành Kiệt còn chưa về nhà liền đi thẳng vào thư phòng, chuẩn bị cùng phụ thân hảo hảo đàm luận. Chuyện lần này, An Thành Kiệt thật sự là làm mất mặt Trấn Quốc công phủ, nếu như không xử lý cẩn thận, thanh danh tích luỹ mấy chục năm của Trấn Quốc công phủ liền bị vấy bẩn.

Diệp Chi Châu vốn định thêm lửa một chút lại bị Tử Kim vệ chặn lại, cưỡng ép đem về cung. Cậu ôm túi hạt dưa ngồi trong xe ngựa, bắt đầu thâm trầm suy nghĩ, người yêu tính tình không tốt lại muốn nổi điên, nên hống người ta như thế nào đây...

Lúc về đến Vĩnh Duyên điện đã là giờ lên đèn, Yến Minh Vĩnh một mình ngồi trước bàn ăn, không nhìn một bàn đầy mỹ thực, chậm rãi lật sách.

Diệp Chi Châu vừa bước chân qua cửa đã thấy cảnh này, người khựng một chút, sau đó làm ra vẻ không có chuyện gì tiếp tục đi vào, cười xán lạn nói: "Minh Vĩnh, ta đã về rồi. Tối nay ăn gì thế? Thật là thơm a!"

"Nhạc Nhạc." Yến Minh Vĩnh giương mắt nhìn cậu, vươn tay: "Ngực ta có chút ngộp."

Ồ, cư nhiên không nháo loạn, còn chủ động muốn được hống, xem ra người yêu cuối cùng cũng thành thục một chút. Cậu yên lòng, tiến lên nắm tay hắn, giúp hắn vuốt ngực: "Có phải là do ngủ quá lâu không? Mai ta dẫn ngươi đi hoa viên dạo quanh, cũng không thể ngủ nguyên một buổi trưa được."

Yến Minh Vĩnh thuận theo động tác dựa vào ngực cậu, hơi rướn người ôm cổ cậu, gật đầu: "Ân, đều nghe ngươi."

Cậu híp mắt cười, chỉ cảm thấy người yêu ngoan ngoãn nghe lời thế này đặc biệt đáng yêu, không nhịn được cúi đầu hôn lên mặt hắn: "Hôm nay ta đi ra ngoài gặp được chuyện vui, ăn cơm xong ta liền kể ngươi nghe."

Yến Minh Vĩnh đôi mắt loé loé, bàn tay ôm sau cổ cậu hơi nhấc lên, lộ ra một chiếc châm nhỏ trên đầu ngón tay, nhẹ nhàng đâm xuống, khoé môi cũng hơi nhấc lên: "Vừa vặn, ta cũng có chút chuyện vui muốn nói cho ngươi biết."

Cảm giác nhói đau sau cổ quen thuộc truyền tới, đại não có chút huyễn vựng, thân thể cậu mềm nhũn ngã xuống. Cậu kiên cường chống đỡ chút ít thanh tỉnh còn dư lại nhìn chằm chằm người yêu mình, muốn trợn mắt cũng không có sức mà trợn, nghẹn lời: "Minh Vĩnh, ngươi không cần..." Ý thức dần ảm đạm, đôi mắt không chịu được liền nhắm lại, triệt để không còn ý thức.

Yến Minh Vĩnh nhìn thiếu niên ngoan ngoãn lại an tĩnh ngủ trong lòng mình, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ gò má cậu, thoả mãn ôm chặt người, than thở: "Nhạc Nhạc, như vậy ngươi liền không chạy đi đâu được."

An Thành Kiệt ở Tri Nguyên tự hai ngày, cuối cùng mượn được từ tay một khách thập phương một quyển tập thơ cổ nay đã lưu truyền rộng rãi, lật xem xong lòng liền trầm xuống. Đầu tiên là đột nhiên xuất hiện Xuyên Việt tửu lâu, tiếp theo là "Đường thi Tống từ tuyển tập", thế giới này quả nhiên còn có một người "xuyên việt" khác, hơn nữa người này đối với y không hề hữu hảo, cư nhiên lén lút ở sau lưng chỉnh y. Tức giận hất văng quyển thơ, sắc mặt y tối sầm nhìn tăng nhân dọn dẹp trong phòng, mãi một lúc lâu sau mới hạ quyết tâm, tìm giấy bút viết thư cho Lôi Bảo Phi.

Nửa đêm ngày thứ ba, y lén lút chạy về Trấn Quốc công phủ.

Đại Trụ đứng bên cửa chờ y, thấy y xuất hiện liền nghênh đón, lo lắng nói: "Công tử, chúng ta bây giờ nên làm gì? Người ngoài bây giờ đang mắng ngài, Quốc công đại nhân còn nói muốn đem ngài trả về thôn trang, lão thái thái cũng rất tức giận, chi thứ hai cũng nháo muốn khai trừ ngài khỏi tộc phả, Đại thiếu gia càng..."

"Được rồi, câm miệng đi!" An Thành Kiệt khó chịu đánh gãy lời nó, tiếp nhận áo choàng nó đưa tới trùm lên đầu mình, cẩn thận tránh né gia đinh tuần tra, bước nhanh về sân mình, vừa đi vừa hỏi: "Ngươi đi đưa tin cho Lôi công tử chưa?"

"Đã đưa rồi ạ!" Đại Trụ thấy tâm tình y không tốt, không dám nói thêm gì nữa, thấp giọng trả lời: "Lôi công tử chiều nay truyền lời tới, nói những thứ ngài yêu cầu đã chuẩn bị đủ hộ ngài, còn nói... nói..."

Nghe mọi thứ đã chuẩn bị tốt, tâm tình An Thành Kiệt tốt hơn nhiều, hỏi: "Nói cái gì? Chớ có dông dài! Ngươi yên tâm, lúc trước là ngươi cùng ta chịu khổ ở thôn trang sau đó cùng nhau hồi kinh, ta đương nhiên sẽ không bỏ rơi ngươi, có chuyện cứ nói."

Đại Trụ thấy y nói thế, khẽ cắn răng, đem lời không nên nói lập tức nói ra: "Lôi công tử nói, đây là lần cuối cùng Lôi công tử giúp chúng ta, ân tình đã trả hết, hi vọng công tử không nên tiếp tục đi quấy rối, còn nói ngoại trừ đồ mà ngài yêu cầu, y còn chuẩn bị một chút ngân lượng đủ để ngài sinh hoạt, hi vọng công tử sau này tự mình lo lấy, nên thay đổi bản tính, chân thật làm người."

An Thành Kiệt đứng khựng lại, hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng đè nén phẫn nộ đang dâng trào, phất tay áo tiếp tục đi về phía trước. Ân tình đã trả hết? Không nên tiếp tục đi quấy rối? Phi! Đồ khốn nạn! Vong ân phụ nghĩa! Người cổ đại quả nhiên không có một ai tốt lành.

Thu thập hết mọi thứ đồ có giá trị và ngân phiếu trong ám cách ở phòng ngủ, y mang theo Đại Trụ rời khỏi cái sân mới chỉ ở vài tháng, đột nhiên cong môi cười gằn, từ trong ngực móc ra một hộp diêm. Nếu quyết định huỷ diệt hết mọi vết tích, vậy thì nơi đã từng ở qua, cũng phải huỷ đi.

Đại Trụ thấy y cầm hộp diêm, dưới ánh sáng yếu ớt âm u lộ ra biểu tình dữ tợn, không nhịn được run rẩy. Công tử bây giờ còn là công tử có lòng tốt đã từng thu nhận mình lúc còn nhỏ sao? Luôn cảm thấy, từ sau khi rơi xuống nước, tính tình công tử cực đoan đi rất nhiều.

Trấn Quốc công phủ đột nhiên nổi lửa giữa đêm khuya, đốt trụi vài cái sân, nghe nói là thứ tử không biết xấu hổ đi đạo văn cổ nhân kia cũng bị thiêu chết. Tin này vừa truyền ra, người vui vẻ vỗ tay có, người bàn luôn âm mưu có, người tức giận cũng có, người thở dài cũng có, chỉ có không thấy ai thương tâm khổ sở. Những người trước kia từng vây quanh xu nịnh An Thành Kiệt giờ đều mắng y là tên lừa gạt, người từng coi y là bạn lại thấy đấy là điều sỉ nhục, cũng không nguyện ý nhắc đến cái tên An Thành Kiệt này.

Diệp Chi Châu nghe Đức An dùng giọng nói không có tâm tình gì báo những tin tức này, chỉ cảm thấy đau cả đầu: "Hảo hảo, ta biết y hiện tại rất thảm, ngươi không cần ngày nào cũng đến đây báo cáo. Ta chỉ muốn biết, chủ nhân của ngươi đâu?" Cậu đã ngây người ở biệt trang này suốt ba, bốn ngày rồi, mỗi ngày trừ ăn ra chỉ có ngủ, muốn cái gì chỉ cần nói liền có người dâng tới, nhưng lại không thể ra ngoài, cũng chưa thấy Yến Minh Vĩnh tên đầu sỏ hạ thuốc cậu, chỉ có mỗi Đức An ngày nào cũng điểm danh trước mặt cậu.

"Điện hạ có chuyện trì hoãn, rất nhanh sẽ đến."

Lại là câu trả lời này! Lỗ tai nghe đến muốn mọc kén rồi! Hơn nữa, hùng hài tử kia cư nhiên còn điều một đống lớn Tử Kim vệ tới vây quanh biệt trang này, cậu thì có thể chạy, nhưng nhỡ đâu hùng hài tử kia lại làm ra chuyện gì thì sao? Thật sự là không thể hiểu được, người yêu hai kiếp trước rõ ràng rất thành thục thận trọng, nhưng sao đời này lại biến thành thế này? Chẳng lẽ lúc đầu thai bị đột biến gen? Chờ chút, người yêu sẽ không giống như mình, là linh hồn bị đưa đến đây giống mình đi?

[Trong thế giới nhiệm vụ, người và vật đều đã quét hình, không có gì khác thường, thỉnh ký chủ an tâm.]

Cậu nhìn màn ảnh trước mặt, phun tào trong lòng: "Cho nên, mỗi lần hắn có thể cùng tao gặp nhau, là vì hắn đặc biệt được đầu thai sao?" Đã sớm hoài nghi, vì cái gì mà mỗi lần đi làm nhiệm vụ đều có thể gặp được người yêu, hơn nữa người yêu luôn có tương quan đến nhân vật nhiệm vụ, quá khả nghi rồi!

Màn sáng loé loé: [Thiên Đạo không thể trái, định hướng đầu thai đối với linh hồn có sự hao tổn, không thể làm.]

Cậu đang phun tào trong lòng liền dừng lại, bối rối hỏi: "Định hướng đầu thai là cái gì? Còn có thể như vậy được?"

[Quyền hạn ký chủ không đủ, không thể trả lời.]

"... Mẹ nó!"

[Xin ký chủ làm nhiệm vụ một cách văn minh.]

"..." Nói chuyện chỉ nói một nửa, rủa mày không có tiểu JJ.

Cậu hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè tỉnh chính mình. Người yêu có thể cùng mình gặp nhau nhiều lần, 80 – 90% là dùng đến thứ gọi là định hướng đầu thai kia. Thế cho nên, lần nào gặp hắn cũng đều yếu như vậy? Còn có tinh thần lực một đời so với một đời đều yếu ớt gay go hơn... Nếu như tinh thần lực của người yêu suy yếu có quan hệ với chuyện định hướng đầu thai làm hao tổn linh hồn, vậy chờ đến khi tinh thần lực hoàn toàn biến mất... Trong đầu cậu hoảng loạn cả lên, thần kinh căng thẳng trong nháy mắt: "Thông Thiên, tinh thần lực có được tính là một phần của linh hồn không?"

Lần này, hệ thống an tĩnh rất lâu mới bắn ra màn sáng: [Tinh thần lực có thể tăng cường cho linh hồn.]

"Vậy mày nói cho tao, linh hồn Minh Vĩnh bây giờ có bị hao tổn gì không?"

[Không có bất cứ dị thường nào.]

Diệp Chi Châu thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch trên ghế. Còn tốt, linh hồn người yêu vẫn còn hoàn chỉnh, hi vọng trong lòng vẫn chưa bị dập tắt, cậu tiếp tục hỏi: "Vậy định hướng đầu thai có thể không làm hao tổn linh hồn mà chỉ làm hao tổn tinh thần lực được không?"

Màn sáng lần này hiện lên càng lâu hơn, như thể đang kiểm tra lại tư liệu. Hai phút sau, dần dần mới có chữ hiện lên: [Trên nguyên tắc thì có thể, cần đối phương có được quyền hạn đặc biệt.]

"Cái gì gọi là trên nguyên tắc? Cần quyền hạn đặc biệt?"

[Quyền hạn ký chủ không đủ, không thể trả lời.]

... Ờm!