Chương 167

Trên mặt gương, đầu tiên xuất hiện rất nhiều bóng người, ngay sau đó hình ảnh chợt loé, biến thành đen thui một mảnh.

Diệp Chi Châu nhíu mày: "Sao lại thế này?"

[Ma khí.]

"Mày nói đống đen tuyền này đều là ma khí sao?"

[Đúng vậy.]

Cậu đứng phắt dậy, lại tinh tế cảm thụ một chút, phát hiện Đông Phương bắt đầu liên tục phát linh khí ra ngoài, không khỏi có chút sốt ruột: "Sao lại có ma khí? Còn nhiều như vậy nữa! Liền tính Viên Đài bị Đông Phương bắt được liền lập tức nhập ma cũng không sinh ra lượng ma khí dày đặc như vậy, trừ phi..." Nói đến đây cậu liền hiểu rõ, biểu tình trở nên ngưng trọng: "Trừ phi, Viên Đài sớm đã cấu kết với ma tu, lần này gã không những muốn đào hố gϊếŧ tao và Đông Phương, còn muốn gϊếŧ hết tu sĩ..." Lại cắn nuốt hết linh hồn của đám tu sĩ này.

Tương tự như ý muốn trực tiếp gϊếŧ chết vai chính của cậu, lần này vai chính cũng không muốn chậm rãi đi mê hoặc hậu cung rồi cẩn thận cắn nuốt linh hồn họ, gã muốn chính là mau – chuẩn – ngoan trừ bỏ kẻ thù tận gốc đồng thời thu hoạch một đống lớn "thức ăn" cho mình. Chỉ trách cậu sơ sẩy, hồn kỳ nó đã tiến hành lần phản công cuối cùng, sao chỉ có thể cam tâm nuốt xuống có tám linh hồn được. Để ma tu gϊếŧ hết tu sĩ, trong trực tiếp đối với thân thể gây ra thương tổn thực sự, ác linh liền chẳng sợ Thiên Đạo phát hiện rồi giáng thiên phạt.

Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu lại quên mất. Càng không ổn chính là, tu giả lần này tới tham gia đại bỉ tuy nhiều, nhưng đại bộ phận chỉ là Kim Đan kỳ dùng để khai vị, bữa chính Độ Kiếp kỳ lại vì mở Đức Dung bí cảnh nên đã hao phí đại lượng linh lực, hiện giờ không phải ở trạng thái đỉnh cao. Còn có tám tên ngu xuẩn Lâm Tiên các đi vây công Đông Phương Thư nữa! Tu sĩ bên này đã hao tổn không ít trong tay ma tu, hơn nữa một trăm tu sĩ mạnh nhất trong đám Kim Đan kỳ lại ở trong bí cảnh không ra được...

Hình ảnh bị ma khi bao phủ đột nhiên biến mất, xuất hiện là thân ảnh đám người Tô Dận.

"Sư thúc!" Cậu bổ nhào đến trước gương, nhìn Viên Đài đối diện Tô Dận, hốc mắt như muốn nứt ra: "Ác linh, nếu ngươi thương tổn đến họ, ta liền khiến ngươi hồn phi phách tán!"

Giống như cảm nhận được cậu đang nhìn, Viên Đài vốn dĩ đang nói gì đó với Tô Dận đột nhiên nghiêng đầu nhìn về phía mặt kính, trên khuôn mặt tái nhợt lộ ra nụ cười tà ác, trên người dần dần nhiễm khói đen.

"Gã đang nói cái gì chứ? Không đúng, gã muốn ma hoá! Sư thúc, Lưu Sa, chạy mau đi!"

Hình ảnh lại bị bóng đen bao phủ, sau đó là biến mất hoàn toàn.

[Đã bị quấy nhiễu, linh lực đã bị ma khí che đậy.]

"Đáng giận!" Cậu thu nhỏ Thông Thiên rồi đưa vào đan điền, nhìn đám người Viên Kính dưới chân vẫn đang trong ảo trận lượn quanh rồi hô hào như đám ruồi không đầu, trong mắt hiện lên lãnh quang. Cậu vung tay lên, trực tiếp thu lại trận bàn, linh lực khổng lồ phô ra ép xuống hoàn toàn, cao giọng quát: "Không muốn chết liền theo ta đên phía tây! Chúng ta lao ra khỏi bí cảnh!" Vừa rồi cậu dùng Thông Thiên tìm địa phương có vòng bảo hộ linh lực yếu nhất trong Đức Dung bí cảnh, cộng thêm đan dược mà Thông Thiên phụ trợ, cộng thêm vài Kim Đan kỳ linh lực hùng hậu hiệp trợ, muốn xé rách không gian lao ra khỏi bí cảnh hẳn là không thành vấn đề.

Viên Kính mới vừa từ trong ảo cảnh đi ra liền nghe được câu nói vừa không lễ phép lại kiêu ngạo này, cảm xúc tức giận vì bị trêu đùa liền tràn ngập l*иg ngực, cầm vũ khí nhắm chuẩn vũ khí phóng qua: "Ma đầu, hôm nay ngươi đừng nghĩ còn sống mà ra khỏi bí cảnh!"

Mấy tu sĩ khác cũng hoàn hồn từ trong ảo cảnh, thấy thế cũng kết trận với y, cùng lúc tiến công Diệp Chi Châu giữa không trung.

"Phiền phức!" Diệp Chi Châu nhẹ nhàng ngăn trở công kích của họ, thân hình hoá thành gió, sau đó xuất hiện sau lưng Viên Kính, phá vỡ phòng hộ tráo của y nhắm thẳng mệnh môn, lại âm trầm uy hϊếp: "Ta chỉ nói một lần, bên ngoài đều là ma tu, môn nhân các ngươi có nguy hiểm, còn không theo ta đi!"

Viên Kính bị hơi thở tản mát từ trên người cậu cộng thêm mệnh môn bị người siết chặt doạ đổ mồ hôi lạnh, vẫn cường chống cả giận nói: "Đừng có nói hưu nói vượn! Rõ ràng là sư đồ các ngươi muốn tru diệt Lâm Tiên các chúng ta, có quan hệ gì với ma tu!"

Lập trường bất đồng, không tín nhiệm được nhau, muốn hợp tác quả nhiên rất khó! Diệp Chi Châu hơi bình tĩnh một chút, buông mệnh môn của y ra, lại lấy trận bàn và Thông Thiên: "Xem ra chịu giáo huấn không đủ, vậy thì cảm thụ một chút ma khí đầy trời tươi mát bên ngoài đi."

Dưới lớp mây đen, hồng bào nam tử phát hiện bản thân có thể tự nhiên hoạt động, vội vàng bò dậy từ dưới đất, ngửa đầu nhìn ma khí càng ngày càng nồng đậm trên đầu.

"Ma khí dày nặng thế này, rốt cuộc là có bao nhiêu ma tu tham gia vào?"

Không có ai trả lời câu hỏi đó, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn ma khí rợp trời, biểu tình ngưng trọng.

"A!"

Cách đó không xa truyền tới một đạo kinh hô, Đông Phương Thư ghé mắt nhìn lại, sau đó hơi vẩy tay về phía đó một cái, một tu sĩ toàn thân bắt đầu biến đen trực tiếp bị lôi điện nổ thành mảnh vụn.

Hồng bào nam tử giận dữ: "Vì sao ngươi muốn đả thương người vô tội?"

Một tu sĩ khác nhìn thấy từ đầu đến đuôi vội kéo hồng bào nam tử lại, hơi cứng đờ giải thích: "Kẻ kia là ma tu nguỵ trang thành tu sĩ, đả thương người bên cạnh, Thiên Hà ma... Thiên Hà tiền bối là gϊếŧ ma tu."

Hồng bào nam tử nghẹn họng, nhìn Đông Phương Thư mặt không biểu tình, quay đầu không nói.

"Tình huống tệ nhất." Đông Phương Thư cảm thụ tình trạng các tu sĩ bên trong võng linh lực, điện quang trong tay chớp động: "Trong nhóm tu sĩ có ma tu nguỵ trang, cần phải phân biệt để tiêu diệt."

Vài tu sĩ nhíu mày, trong đó có một người nghiêm túc hỏi: "Chính là, vì sao ma tu lại xuất hiện nhiều như vậy?"

"Bị Viên Đài đưa tới, gã là ma tu, trong cơ thể có ma khí Phệ Hồn phiên." Đông Phương Thư giơ tay, đem võng linh lực thu lại: "Trở về môn phái của mình, nếu Viên Đài xuất hiện, lập tức gϊếŧ chết!"

Hồng bào nam tử lại giận: "Ngươi đừng có bôi nhọ Tiểu Đài!"

Đông Phương Thư lạnh lùng liếc đối phương, không muốn nhiều lời: "Bản thân ngu thì được, nhưng đừng liên luỵ người khác, tự giải quyết cho tốt đi đã." Dứt lời liền bay lên giữa không trung, hướng phía ma khí nồng đậm nhất bay đi.

Một nam tử mặc áo bào trắng từ trước tới nay biểu tình luôn đạm mặc đột nhiên nói: "Kế hoạch vây sát sư đồ Thiên Hà lần này là Tiểu Đài lập ra, kết quả hiện tại liền biến thành ma tu vây sát tu sĩ chúng ta."

Mọi người nghe vậy sửng sốt, sau đó ăn ý bay về phía môn nhân của mình.

Một tiếng kim loại thanh thuý rơi xuống, Lưu Sa ngã xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, sau đó nhanh chóng nuốt xuống một viên đan dược, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng khôi phục như bình thường.

"Xem ra Diệp Chi Châu quả nhiên coi trọng các ngươi, lại cho nhiều thứ bảo mệnh như vậy." Viên Đài thu hồi vũ khí, biểu tình tính sẵn trên mặt trở nên có chút khó coi: "Ngược lại ta muốn xem

xem trên tay các ngươi có bao nhiêu thứ tốt."

"Vì sao?" Lưu Sa che trước người Tô Dận nhìn gã, trong mắt tràn ngập phẫn nộ và không thể tin được: "Ngươi rõ ràng không biết Tiểu Châu, vì sao lại hận đệ ấy như vậy? Ngươi ngay từ đầu chính là cố ý tiếp cận ta?"

"Nào có vì cái gì." Tô Dận lau sạch vết máu trên mặt, nắm chặt vũ khí: "Chẳng qua chỉ là một tên rác rưởi muốn gϊếŧ người đoạt bảo mà thôi. Lưu Sa, nhìn cho rõ đi, nó là ma tu, ngươi lại đi nhiều lời vô nghĩa với một tên ma tu làm gì? Chúng cừu hận kẻ khác thì cần gì lý do?"

Huyền Trung Tử bị ám toán đến trọng thương hôn mê đột nhiên mở mắt, lấy ra một trận bàn rót linh lực vào rồi bắn đến vị trí Viên Đài đang đứng, sau đó nhanh chóng đứng dậy, nhào qua kéo Tô Dận và Lưu Sa, tế ra một cái phi hành pháp khí, quát hai người: "Đi lên, chạy!"

Trận bàn rơi xuống đất, trong nháy mắt phô khai biến ảo, thế công của Viên Đài bị ngăn trở. Tô Dận thấy thế vội bắt lấy Lưu Sa kéo lên pháp khí, chờ Huyền Trung Tử cũng nhảy lên liền rót linh lực vào, nhắm chuẩn một phương hướng bay nhanh đi.

Viên Đài trong trận pháp trơ mắt nhìn bọn họ đào tẩu, trong mắt nổi lên huyết quang: "Muốn trốn? Nằm mơ!"

Một đám sương đen đột nhiên xuất hiện sau lưng gã, trận bàn vỡ vụn, trận pháp biến mất. Một ma tu mặc áo choàng xấu xí hiện ra, kính cẩn hành lễ với gã: "Ma Tôn, thế trận vây khốn đã thành, có động thủ không?"

Huyết sắc trong mắt Viên Đài hơi giảm, thân thể đột nhiên hoá thành khói đen biến mất: "Ta hồi bản thể, đám người Lưu Sa giao cho ngươi, nhất định phải rút được linh hồn của chúng về!"

"Dạ!"

[Hàn Tương, Thiên Tuỳ, Đông Cao, Bích Hư Tử, Nguyên Hồng Mông, Mão Hoàng, Hoa Tuyền, Nghênh Dương cùng vai chính tỷ lệ yêu nhau còn 50%, xin tiểu chủ nhân không ngừng cố gắng.]

Diệp Chi Châu tắt đi màn sáng: "Mục tiêu Viên Đài hiện tại là toàn bộ Tu chân giới, loại nhắc nhở thế này có thể tỉnh lược."

Màn sáng loé loé, sau đó hoá thành điểm sáng biến mất.

Viên Kính mặt mày tái nhợt từ trong ảo trận đi ra, ánh mắt không còn tiêu cự: "Sao lại có thể, Tiểu Đài nó..."

Diệp Chi Châu lạnh lùng nhìn y: "Có muốn ra khỏi đây không?"

Biểu tình Viên Đài biến ảo không ngừng, cuối cùng hung tợn trừng cậu, cắn răng gật đầu: "Ra! Cùng lắm thì đồng vu quy tận với ngươi!"

Đông Phương Thư đột nhiên công kích khiến cho hỗn chiến giữa tu sĩ và ma tu bị tách ra, có Lôi hệ linh lực là khắc tinh của ma khí bảo phủ bảo hộ, các tu sĩ trải qua một trận hỗn loạn liền dần chiếm được thế thượng phong.

Ánh đao lướt qua, thân ảnh Viên Đài lại lần nữa hoá thành khói đen biến mất.

"Lại là phân thân." Đông Phương Thư đứng thẳng giữa một đám sương đen cuồn cuộn, nhìn quanh bốn phía. Đặc tính của Phệ Hồn phiên giúp nó có thể ẩn giấu giữa một đám ma khí nồng đậm, trợ giúp chủ nhân có được thân hình ẩn tàng. Muốn tìm được Viên Đài, trước phải rửa sạch đám ma khí này đi đã.

"Nếu Tiểu Châu ở đây thì tốt rồi." Hắn nhìn về phía ma tu đang vây công một đám nhân sĩ bị thương, huy đao tiến lên: "Nên thổi một cơn gió."

Một trận linh lực khổng lồ bùng nổ, sau đó vách núi bình thường đột nhiên vặn vẹo biến ảo, biến thành một hắc động giống hệt như lối vào Đức Dung bí cảnh.

Diệp Chi Châu ném cho các tu sĩ toàn thân khô kiệt linh lực một đám đan dược, rút vũ khí ra: "Ta đi ra ngoài trước, các ngươi tự mình cẩn thận." Dứt lời liền bay thẳng vào hắc động.

Viên Kính thấy thế cũng đuổi kịp: "Ngươi đừng chạy!"

Không gian vặn vẹo trong một giây, ngay sau đó là hiện trường hỗn chiến xuất hiện ngay trước mắt.

"Đây là..." Lam bào tu sĩ ra sau họ một bước trừng lớn mắt, sắc mặt càng tái nhợt: "Diệp Chi Châu không gạt chúng ta, bên ngoài thật sự khắp nơi mà ma tu, vậy Viên Đài sư huynh..."

"Câm miệng!" Viên Kính hai mắt đỏ ngầu đánh gãy lời kẻ đó, không hề đi tìm Diệp Chi Châu đã biến mất, xoay người chạy về phía môn phái của mình tụ tập: "Ta mới không tin Tiểu Đài là ma tu, ta không tin!"

Cảm ứng vị trí người yêu ở chỗ nào, Diệp Chi Châu đồng thời lấy ra Thông Thiên, cùng lúc đó bay nhanh về phía đó.

"Tiểu Châu!"

Lưu Sa đầy người chật vật đột nhiên từ trong sương đen lao ra, chỉ về một hướng nôn nóng nói: "Mau! Sư phụ và sư thúc bị Viên Đài bắt đi rồi! Trách ta, nếu không phải ta mắt mù nhìn lầm người, cũng sẽ không hại sư phụ bị người ám toán, trọng thương."

Diệp Chi Châu múa may song đao, tốc độ không hề trì hoãn tấn công lên: "Cút đi! Đừng có lừa bịp ta!"

Lưu Sa lộ ra thần sắc không thể tin được, sau đó tru lên một tiếng hoá thành khói đen dung nhập vào màn sương.

[Đã cảm ứng được vị trí Phệ Hồn phiên.]

"Làm tốt lắm!" Cậu điều động linh lực, quanh thân dần dần hình thành một cơn lốc: "Đám ma khí ghê tởm này không biết đã bẫy bao nhiêu tu sĩ vô tri rồi, ta đánh tan chúng trước đã!"

Lôi hệ linh lực lẫn vào trong gió hướng ra bên ngoài tấn công, những nơi chúng nó đi qua thì ma khí đều tiêu tan hết, lộ ra không trung xanh lam quen thuộc.

Hình bóng quen thuộc xuất hiện cách đó không xa, trong mắt cậu sáng ngời, thu hồi linh lực bay về phía đó: "Đông Phương, Thông Thiên tìm được vị trí Phệ Hồn phiên rồi!"

Thân ảnh thon dài màu trắng đột nhiên khựng lại, sau đó chậm rãi xoay người, giơ vũ khí lên: "Viên Đài, đừng hòng lừa bịp ta!"

Linh khí cuồng bạo xông thẳng vào mặt, Diệp Chi Châu kinh hãi, vội lấy ra một cái pháp khí phòng hộ che trước người, tức muốn hộc máu, quát ầm lên: "Khốn nạn! Anh dám đánh ai đấy hả? Nhìn cho rõ đi, là em!"

"Lần này thì giống thật đấy." Đông Phương Thư thế công không ngừng, nhanh chóng phi thân tới, cự kiếm trong tay loé hàn quang: "Dám giả dạng Tiểu Châu, đáng chết!"

Diệp Chi Châu nghẹn một búng máu, quả thực là bị hắn chọc điên rồi, cũng học theo lấy vũ khí ra: "Muốn gia bạo đúng không? Được, xem xem em có đập chết anh không!!!!"

.........