Chương 166

Lối vào Đức Dung bí cảnh nằm ở bên trên Vô Nhai sơn cốc, là một đoá mây trắng thoạt nhìn vô cùng bình thường.

Hơn mười vị Độ Kiếp kỳ cùng nhau bay về phía đám mây trắng đó, tế ra vũ khí bản mạng, rót linh lực vào đám mây trắng đó. Mười lăm phút sau, mây trắng bắt đầu biến sắc, không gian vặn vẹo, dần dần hình thành nên một hắc động rộng lớn đủ để mấy người cùng lúc tiến vào bên trong.

Rất nhiều tiểu tu sĩ là lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh như thế này, không nhịn được phát ra tiếng kinh hô. Khó trách, muốn có được tư cách tiến vào Đức Dung bí cảnh thì phải tỉ thí tranh đấu, mười mấy Độ Kiếp kỳ tu sĩ hợp tác mới có thể mở được bí cảnh, chỉ dùng đầu gối để nghĩ thôi cũng biết bên trong có không ít thứ tốt.

Bí cảnh hoàn toàn mở ra, Diệp Chi Châu là đệ nhất danh nên thu được sự chú ý của phần lớn người, nhưng cậu vô cùng bình tĩnh.

Không, thật ra bây giờ tâm tình cậu vô cùng hỏng bét thì có!

"Không phải Viên Kính!" Trong mắt cậu hiện lên một tia lạnh lẽo, siết chặt tay: "Chỉ có tám hồn kỳ, hiện tại Viên Kính chính là Viên Đài đang giả mạo. Gã rốt cuộc là muốn làm gì?"

Đông Phương Thư nghe vậy cũng cẩn thận đánh giá "Viên Kính" cách đó không xa, nhíu mày: "Thân thể gã đột nhiên tốt lên."

"Còn có, tu vi đột ngột lên đến Kim Đan kỳ." Diệp Chi Châu nói tiếp, lại mở công năng quét hình của Thông Thiên lên để xác định, trầm giọng nói: "Bệnh trạng yếu ớt toàn thân đều đã biến mất, gã khẳng định đã trọng tố thân thể."

Đông Phương Thư gật đầu, hơi phóng ra uy áp toàn thân bức đi tầm mắt của kẻ khác, hỏi: "Đức Dung bí cảnh còn muốn đi không?" Kế hoạch ban đầu vốn dĩ là đi vào Đức Dung bí cảnh rồi diệt hết hồn kỳ giả trên đầu Viên Kính, miễn cho khi diệt sát vai chính lại ngộ thương đến người vô tội. Nhưng hiện giờ, Viên Kính biến thành Viên Đài, kế hoạch phải thay đổi.

Diệp Chi Châu suy xét một chút, gật đầu: "Đi, nhiệm vụ tìm Viên Kính giao cho anh. Viên Đài bước vào Đức Dung bí cảnh liền ok, trong bí cảnh gϊếŧ người càng tiện."

Đông Phương Thư cầm tay cậu: "Cẩn thận."

"Yên tâm, cho dù chỉ là vì anh, em cũng sẽ cẩn thận bảo hộ mình."

Tạm biệt Tô Dận lo lắng, cũng miễn đi ý muốn giới thiệu "Viên Kính" cho cậu nhận thức và đề nghị hai người tổ đội vào bí cảnh của Lưu Sa, Diệp Chi Châu sau khi nghe Độ Kiếp kỳ tu giả tuyên bố có thể đi vào bí cảnh liền đi theo sau các tu sĩ khác, bay vào hắc động trước Viên Đài một bước.

Trước mắt đột ngột tối sầm rồi sáng rực lên, một khe núi sâu bị sương mù bao phủ đầy u ám xuất hiện. Bên cạnh lục tục có các tu sĩ khác tiến vào rồi rời đi, cậu quét mắt nhìn bốn phía, vỗ lên người mình một tấm Liễm Tức phù, trốn ở phụ cận lối vào.

Công năng rà quét của Thông Thiên vẫn luôn được mở ra, năm phút sau, thân ảnh Viên Đài xuất hiện ở trong giao diện rà quét.

[Rà quét xong, thân thể khoẻ mạnh, không có bệnh kín. Thân thể vào linh hồn có độ tương xứng 100%, hồn kỳ chín cái.]

[Đang thu thập tư liệu cốt truyện... Thu thập thất bại.]

[Đang kiểm tra trạng thái hồn kỳ... Kiểm tra xong, không có dị thường.]

Hồn kỳ chín cái? Không có dị thường?

Cậu cau mày, cẩn thận nhìn lại thân ảnh mơ hồ sau lớp sương mù, nhưng cái gì cũng đều không thấy rõ.

"Thông Thiên, mày xác định là chín cái à?"

[Xác định.]

Có điểm lạ! Sao đột nhiên lại dôi ra một cái hồn kỳ? Chẳng lẽ trước khi tiến vào bí cảnh Viên Đài đã đổi Viên Kính lại? Nhưng vì sao gã lại muốn làm như vậy?

Phía sau đột nhiên truyền tới một trận dao động linh khí mỏng manh, ánh mắt cậu híp lại, trực tiếp đem thân thể tán thành gió tan trong không khí, sau đó bay lên vị trí nguyên bản của mình ở trên không, ngưng tụ lại thật thể, rũ mắt nhìn xuống.

"Để nó chạy mất rồi! Quả nhiên giống như lời Tiểu Đài nói, đệ nhất danh lần này có ác ý với Lâm Tiên các chúng ta." Một tu sĩ tuấn tú mặc lam bào cầm trường kiếm đứng ở vị trí trước đó của Diệp Chi Châu, đen mặt nói với phía lối vào.

"Chạy thoát? Nhanh như vậy?" Nam tử mặc bạch bào từ lối vào ngự kiếm bay tới, nhíu mày xem xét hoàn cảnh chung quanh, trầm giọng nói: "Đệ nhất danh lần này hẳn là ẩn tàng thực lực lúc tỉ thí, nó không phải Lôi hệ linh căn."

"Kẻ hèn là một Kim Đan sơ kỳ, chúng ta có đến mười người còn sợ gϊếŧ không nổi một mình nó hay sao?" Lại một thanh niên hắc bào bay tới đây, trong giọng nói tràn đầy khinh miệt: "Cái gì mà đệ nhất danh, chẳng qua là Viên sư huynh nhường nó thôi. Nếu không phải kiêng kị tên ma đầu sát nhân sư phụ kia của nó, mọi người sao có thể để nó kiêu ngạo lâu như vậy?"

Lục tục lại có mấy tu sĩ nữa đuổi tới đây, trong tay đều cầm vũ khí.

"Cư nhiên để nó thoát được! Mọi người nói xem, các trưởng lão bên ngoài chặn gϊếŧ Thiên Hà tôn giả có thành công hay không? Đồ đệ trơn trượt như cá chạch, vậy tên sư phụ đó..."

"Tám chọi một, Thiên Hà chết chắc rồi! Muốn tái diễn lại cảnh diệt môn Lâm Tiên phái chúng ta năm đó, cửa nhỏ cũng không có!"

"Lần này may mà có Viên Đài sư huynh liều mạng bói ra đại kiếp nạn này, để chúng ta sớm làm chuẩn bị, bằng không hậu quả khó lường."

Lại một tiếng gió sắc bén truyền tới, Viên Kính từ sau sương mù dày đặc bay ra, nghiêm túc nói: "Mọi người cảnh giác một chút, nói không chừng Diệp Chi Châu kia đang ở phụ cận đấy. Mọi người tản ra, để ta làm tiên phong, đừng ai hành động thiếu suy nghĩ, chờ ta chỉ thị."

Các tu sĩ vội vàng ngậm miệng, sôi nổi kính cẩn thưa vâng, sau đó tứ tán rời đi.

Viên Kính lưu lại cuối cùng nhìn quanh hoàn cảnh nơi này một chút, sau đó nghi hoặc nhìn lướt qua lớp sương mù hình như hơi dày bên trên, cũng ngự kiếm rời khỏi.

Đợi đến lúc vị trí này khôi phục lại yên tĩnh, Diệp Chi Châu hiện ra thân hình, hơi thở có chút bạo động.

Quả nhiên là đổi người. Con ác linh kia thế mà đã đào hố cho hai người họ từ sớm, chuẩn bị tách họ ra rồi một lưới bắt hết. May mà lúc tỉ thí, cậu luôn dùng Lôi hệ linh lực của Đông Phương qua cộng sinh khế, không sử dụng Phong hệ linh lực của chính mình, bằng không lần này chắc có lẽ đã bị Viên Kính mai phục trúng.

Cậu và Viên Đài, giữa hai người thì gã cho rằng cậu là cá trong chậu, cậu lại nghĩ gã là thịt trên thớt. Thú vị, quả là thú vị!

Sương mù dày đặc lật qua, thân thể cậu lại tan đi trong gió, đuổi theo phía Viên Kính. Nếu người tiến vào Đức Dung là Viên Kính, thế thì cậu không thể trực tiếp hạ sát thủ được.

Thời điểm này chính là lúc những đoá hoa được nuôi trong l*иg kính thấy được sự hiểm ác ngoài thế giới, còn người yêu đang bị vây công bên ngoài... Chậc, cậu bội phục dũng khí của tám vị Độ Kiếp kỳ lắm đó!

Bên ngoài Đức Dung bí cảnh, Đông Phương Thư quét mắt nhìn tám tu sĩ Độ Kiếp kỳ vây quanh mình, lạnh lùng cong môi: "Tám cái hồn kỳ buộc định tám người, mà những người bị buộc định đều sẽ là Độ Kiếp kỳ... Xem ra, các ngươi chính làm tám tên ngu xuẩn cuối cùng bị hồn kỳ mê hoặc."

Hồng bào nam tử dung mạo yêu nghiệt nghe vậy cười lạnh, lấy ra vũ khí: "Thiên Hà, năm đó, ngươi gϊếŧ chết biểu muội ta, hôm nay ta phải khiến ngươi lấy máu trả nợ máu!"

"Biểu muội?" Đông Phương Thư híp mắt tinh tế đánh giá đối phương một phen, đột nhiên cười tà: "Đám rác rưởi Hoan Hỉ cung dựa vào công pháp hấp thụ linh lực người khác để tu luyện chẳng lẽ không đáng chết sao? Ngươi muốn báo thù cho biểu muội của ngươi, ta đây giúp người nhà ta báo thù lại là sai?"

Hồng bào nam tử siết chặt tay cầm vũ khí, căm hận nói: "Nhưng biểu muội ta năm đó là bị lừa gia nhập Hoan Hỉ cung, nàng chưa từng làm việc xấu!"

"Đó là ngươi cho rằng." Đông Phương Thư không muốn lãng phí nước miếng với những kẻ vớ vấn, tầm mắt đảo qua ánh mắt cừu hận hoặc lạnh lùng của đám tu giả còn lại, trong lòng hiểu ra: "Hoá ra hồn kỳ lần này là dựa vào cừu hận để hấp dẫn các ngươi... Muốn báo thù thì lên đi, không cần nhiều lời vô nghĩa."

Tám tu giả bị thái độ kiêu ngạo của hắn kí©h thí©ɧ khiến cảm xúc càng thêm phẫn nộ, sôi nổi cầm vũ khí tấn công, hồng bào nam tử kia vẫn chưa đã miệng: "Hình như ngươi thực để ý tên đồ đệ kia? Yên tâm, nó sẽ được hầu hạ tốt thôi. Còn có đám phế vật phái Thanh Thành kia, chúng ta cũng sẽ phái người chiếu cố cẩn thận."

Đông Phương Thư mặt không thay đổi biểu tình, chỉ có hơi thở quanh thân càng thêm khủng bố, điện quang trong tay loé lên, dần dần ngưng tụ thành một thanh cự kiếm: "Dám tổn thương đồ đệ ta, ta liền lấy môn hạ ngươi bồi táng!" Còn có phái Thanh Thành, tuy rằng hắn chẳng để ý đám người đó sống chết, nhưng Tiểu Châu lòng dạ mềm mại, nếu đám người đó xảy ra chuyện, Tiểu Châu nhất định sẽ rất khổ sở.

Không thể tha thứ!

Mũi đao lập loè, linh khí quanh thân biến thành một cơn lốc, nhẹ nhàng chặn hết một kích toàn lực của tám vị tu giả.

Hồng bào nam tử trong lòng rung lên mạnh mẽ, đầy mặt không thể tin được. Cường độ linh lực và lực khống chế bậc này, Thiên Hà tuyệt đối không phải chỉ có tu vi Độ Kiếp! Mà bên trên Độ Kiếp kỳ... Không tốt!

Sương mù không tiếng động tràn ngập xung quanh, Viên Kính bực bội xoay quanh một chỗ, cả giận: "Làm sao lục soát toàn bộ bí cảnh lại không thấy Diệp Chi Châu? Các ngươi một đám phế vật, người không tìm được thì thôi, lại còn để bản thân bị thương nữa, thật mất mặt!"

Lam bào nam tử nuốt xuống một viên đan dược, ấn xuống cánh tay bị thương, mặt mày tái nhợt nói: "Viên sư huynh đừng tức giận, tình huống có chút không đúng, dường như mười lăm phút trước chúng ta đã đứng ở chỗ này rồi thì phải, trên đất còn có băng vải ta đã ném xuống nữa."

Mọi người nghe vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy xem xét chung quanh, sau đó toàn bộ đều kinh ngạc không thôi.

"Là thật, ở đây có bình đan dược ta đã ném xuống."

"Nhưng chỗ này chỉ đơn thuần là sương mù, không phải mê chướng, linh lực phóng thích cũng không chịu trở ngại gì..."

"Chúng ta sao lại cứ đảo quanh một chỗ chứ?"

"Ta nghe nói trong Đức Dung bí cảnh này có một tử địa, chúng ta có lẽ nào..."

"Sẽ không! Sư thúc ta nói tử địa kia ở phía tây bí cảnh, chúng ta rõ ràng là đi hướng đông."

Cảm xúc khẩn trương và sợ hãi dần tràn ngập trong không khí, Viên Kính lấy ra một kiện pháp khí phóng lớn rồi ném lên không trung, biểu tình thay đổi: "Là ảo trận!"

Mọi người sửng sốt, vội ngẩng đầu nhìn lên pháp khí.

"Là Diệp Chi Châu..." Viên Kính càng khẩn trương càng lãnh tĩnh, lạnh lùng nhìn quanh bốn phía, rút trường kiếm cao giọng quát: "Con chuột nhắt nhát gan, liền biết là ngươi giở trò? Lăn ra đây cho ta!"

Diệp Chi Châu cầm trận bàn đứng bên trên bọn họ, cong môi cười lạnh. Mới thế đã vội? Quả nhiên chỉ là đoá hoa trong nhà ấm, chỉ biết kêu gào loạn lên như bệnh thần kinh.

Giơ tay kí©h thí©ɧ trận bàn, cậu dứt khoát ngồi lên phi kiếm, híp mắt xem diễn. Không biết Đông Phương ở bên ngoài như thế nào, còn có Viên Đài kia... Đức Dung bí cảnh phải năm ngày nữa mới có thể mở ra lần nữa, thật đúng là bất tiện.

Thu hồi linh kiếm, Đông Phương Thư nhìn tám vị tu giả nằm bất động trên đất, lạnh lùng hỏi: "Người phái Thanh Thành ở chỗ nào?" Hắn vừa dùng thần thức thăm dò một vòng, phát hiện đám Huyền Trung Tử vốn dĩ ở trên đỉnh núi nay không thấy tung tích.

Hồng bào nam tử lấy lại tinh thần trước tiên, lau đi vết máu bên khoé miệng, phẫn hận hỏi: "Vì sao không gϊếŧ chúng ta?" Sĩ khả sát bất khả nhục, hắn vây bọn họ lại là có ý gì?

Đông Phương Thư nhìn đối phương tựa như nhìn một thi thể, hỏi ngược lại: "Ta vì sao lại vì một tên không có liên quan gì như ngươi mà phải gánh sát nghiệt?"

Hồng bào nam tử nghẹn họng, đột nhiên cảm thấy hắn nói có đạo lý.

"Xưa kia, Hoan Hỉ cung, Lưu Vân phái, Thương Lãng trang tam đại môn phái cấu kết với nhau, diệt sạch Đông Phương gia ta từ trên xuống dưới tổng cộng 1008 mạng người, là chỉ vì một quyển công pháp nghe đồn là Thần cấp cộng thêm vài món nguỵ Thần khí. Ngươi nói xem, ta diệt sạch môn phái chúng để báo thù, là nên hay không?"

Tám vị tu sĩ bị con số hắn nói ra chấn kinh ngây người.

"Mà các ngươi." Đông Phương Thư quét mắt nhìn bọn họ một cái, lại giương mắt nhìn đám tu sĩ khác bị động tĩnh của họ bức lui ra xa mấy dặm, quanh thân ẩn ẩn có lôi quang hiện lên: "Bị ma tu lừa gạt, dẫn một đống tu sĩ vô tội rơi vào bẫy rập của ma tu, ngu đến kinh người!"

"Ngươi có ý gì?" Hồng bào nam tử bị hắn nói như quát vào mặt, mặt mày đỏ bừng lên, phản bác: "Cái gì mà bị ma tu lừa gạt? Đây rõ ràng chỉ là ân oán của tu sĩ chúng ta, có quan hệ gì với ma tu?"

"Không cảm thấy sao?" Đông Phương Thư giơ tay, đem linh lực đan thành một chiếc võng lực lớn, bao phủ lên toàn bộ tu sĩ có mặt ở đây, sau đó ngẩng đầu nhìn lên không trung xanh lam: "Hơi thở ma tu đã rất gần."

Theo âm thanh hắn rơi xuống, bầu trời trong xanh đột nhiên bị xé ra thành một cái khe lớn tối đen, sương đen quay cuồng từ trong đó tràn ra, nhanh chóng ngập tràn khắp chốn, dưới ánh mặt trời ấm áp lại là đêm tối tưởng như vô tận. Trong không khí, mùi máu tươi ngày càng nồng nặc hơn, huân đến độ khiến người muốn nôn ra.

"Sao lại thế này?" Tam vị tu sĩ kinh hãi muốn chết.

Đông Phương Thư không đáp, lạnh lùng nhìn một điểm nào đó trong màn sương đen, cự kiếm lại được huyễn hoá ra nắm trong tay: "Chờ ngươi thật lâu, Phệ Hồn phiên."

Trong Đức Dung bí cảnh, Diệp Chi Châu trong lòng vừa động, lấy Thông Thiên ra: "Đông Phương vừa mới dùng đại hình thuật pháp, cho ta xem xem tình huống bên ngoài ra sao rồi."

Gương nhỏ rung động một cái, sau đó phóng đại giữa không trung, mặt kính chớp loé mấy cái, hiện ra cảnh tượng bên ngoài.

.........