Chương 31-2: “Yến Tư Kỳ, sinh nhật vui vẻ!”

Tống Ngu ghé vào cửa sổ, thấy Yến Tư Kỳ đi về hướng cổng lớn của tiểu khu, mới bắt đầu bận rộn.

Vì mang đến cho Yến Tư Kỳ một món quà sinh nhật khó quên, cậu tra xét không ít tư liệu, Baidu Tieba, diễn đàn, Twitter ( raw là chim xanh ấy, Mị không biết rành về các mạng xã hội bên Trung nên chỗ này Mị đoán là Twitter thôi, vì nhắc đến chim xanh là nhớ tới nó mà)…… Cậu lướt một vòng lớn, cuối cùng có được linh cảm từ kiến nghị của một vị tiểu Linh không rõ danh tính, nhanh chóng đặt hàng ở trên mạng.

Chuyển phát nhanh đến vào ngày hôm qua, cậu thừa dịp Yến Tư Kỳ đi ra ngoài mua đồ trộm lấy hàng.

Mở hộp ra, bên trong là nguyên bộ trang phục mèo tình thú, bao gồm lụa đen, áo ngực tam giác, quần chữ Đinh (丁), chân mèo, còn có một đôi tai mèo và một cái đuôi mèo cong cong vểnh lên cao.

Tống Ngu đỏ mặt, lắc lư nửa ngày, mới mặc vào. Đến phiên đuôi mèo thì có chút khó khăn, thứ đó thật ra là một cái giang tắc, phần đầu bằng kim loại bạc có hình giọt nước.

Muốn, muốn cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα sao?

Tống Ngu sửng sốt trong chốc lát, cắn chặt răng, cắm thì cắm, cậu mò dịch bôi trơn trên tủ đầu giường, đối diện với gương, dẩu mông lên khuếch trương cho bản thân, dùng sức bẻ ra cánh mông tròn trịa, lộ ra lỗ nhỏ phấn nộn ở giữa đang nhắm chặt, ngón tay gầy, trắng nõn dính một đống dịch bôi trơn, thử đứa vào bên trong.

Cũng không biết có phải quá khẩn trương hay không, cúc huyệt kẹp thật sự rất chặt, chen như thế nào cũng vào không lọt, Tống Ngu lăn lộn nửa ngày, một trán đầy mồ hôi, vẫn là chưa thể tiến vào.

Nhìn thời gian, đã trôi qua gần một tiếng đồng hồ, không biết Yến Tư Kỳ khi nào trở về, nếu như bị bắt được được xấu hổ bao nhiêu a!

Nghĩ đến Yến Tư Kỳ, thân thể vẫn luôn căng chặt lại thả lỏng một chút, Tống Ngu khó có thể tin, cơ thể dâʍ đãиɠ này, chỉ cần nghĩ về Yến Tư Kỳ liền bắt đầu phát da^ʍ!

Tống Ngu vừa thẹn vừa bực, vì nắm chặt thời gian, đành phải ở trong đầu hồi tưởng lại hònh ảnh và cảm thụ của bản thân khi làʍ t̠ìиɦ với Yến Tư Kỳ.

Ánh mắt Yến Tư Kỳ tràn ngập dục sắc, môi mỏng duyên dáng, hầu kết gợi cảm, thân thể rắn chắc thon dài, còn có tiếng thở dốc trầm thấp khàn khàn, giống xuân dược câu dẫn Tống Ngu.

Thân thể dần dần mềm xuống, dươиɠ ѵậŧ chậm rãi đứng thẳng lên, tao âʍ ɦộ và c̠úc̠ Ꮒσα bắt đầu chảy ra ướŧ áŧ, ánh mắt Tống Ngu mê ly, tựa hồ đắm chìm trong tưởng trượng của bản thân.

Lụa đen làm làn da của cậu càng thêm trắng, khuôn mặt lại một mảnh ửng hồng, cậu cắn môi dưới, hầu kết không ngừng lăn lộn, tràn ra tiếng rêи ɾỉ.

“Ưm……” Ngón tay không biết khi nào đã cắm vào c̠úc̠ Ꮒσα, còn vô thứv đưa đẩy, thịt ruột cắn chặt lấy đầu ngón tay của cậu, co rút lại mấp máy, nổi lên từng trận tìиɧ ɖu͙© cơ khát.

Tống Ngu há miệng thở hổn hển, lại thêm vào một ngón tay, trong đầu cậu vẫn còn hiện lên hình ảnh Yến Tư Kỳ âu yếm cậu, tràng đạo co rút càng thêm mãnh liệt, côn ŧᏂịŧ lung lay rũ xuống dưới háng, một cây cứng như đá, đỉnh qυყ đầυ chảy ra nước.

Cậu không thể không nằm nghiêng ở trên thảm, một bàn tay ở hậu huyệt thọc vào rút ra, một bàn tay đi xuống dưới bụng, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ chui ra khỏi quần chữ Đinh (丁), vuốt ve lên xuống.

Kɧoáı ©ảʍ dần dần dâng lên, giống như sóng biển càng đánh càng cao.

“Ha a!”

Tống Ngu cao giọng rêи ɾỉ một tiếng, cả người cuộn tròn thành một con tôm, co chặt, rồi sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đầy tay.

Cao trào tan đi, ánh mắt Tống Ngu vẫn ướŧ áŧ, nhưng đã khôi phục thần trí, nhìn hai bàn tay dính nhớp, Tống Ngu thẹn thùng vô cùng, thế nhưng nghĩ đến Yến Tư Kỳ để tự an ủi, quả thực quá khiến người cảm thấy thẹn!

Bất quá cậu không có thời gian xấu hổ buồn bực, chống hai chân mềm nhũn bò dậy, lấy giang tắc đã khử trùng, chậm rãi nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα, có trận khếch trường và bôi trơn vừa rồi, thử một lần liền đi vào.

Giang tắc lạnh băng băng, dị vật gây nên cảm giác rất mạnh, mặt Tống Ngu càng đỏ hơn. Cậu nhòn vào gương đánh giá bản thân, còn tính là vừa lòng, sau đó duỗi tay vỗ vỗ gương mặt, giảm bớt nhiệt độ, cảm giác nóng đến sắp chín.

Tống Ngu cầm lấy di động, gửi tin nhắn cho Yến Tư Kỳ.

Ngu: 【 Yến Tư Kỳ, cậu chừng nào thì trở về? 】

Yến Tư Kỳ trả lời sau hai phút: 【 Ngay bây giờ. 】

Ngu: 【 Đang ở trên đường sao? Còn mất bao lâu mới đến? 】

Yến Tư Kỳ: 【 Ừ, đến cổng tiểu khu rồi, cậu có muốn ăn gì không? Hay vẫn đặt cơm hộp? 】

Ngư: 【 tớ không đói bụng, cậu về trước đến đây đi, chờ lát nữa đói bụng lại nói. 】

Yến Tư Kỳ: 【 Được. 】

Ngư: 【 Cậu mang có mang chìa khoá, tự mình mở cửa đi, không cần kêu tớ mở cho cậu. 】

Mới vừa tiến vào tiểu khu động tác Yến Tư Kỳ khựng lại, trong mắt hiện ra một chút nghi ngờ, Tống Ngu hôm nay, giống như có điểm không thích hợp.

Đặt điện thoại xuống, Tống Ngu lại bận rộn, trước tiên đem thùng giấy và bào bì nhét hết xuống gầm giường, sau đó mở tủ quần áo ra, ôm ra hộp quà cực lớn cậu mới mua ……

Chờ đến khi Yến Tư Kỳ mở ra cửa ra, liền thấy ở lối vào, một hộp quà lớn đỏ rực nằm ở nơi đó. Trên hộp quà có cái nơ con bướm cực lớn, mặt trên dán một tờ giấy ——【 Mời cậu mở hộp 】

Là chữ của Tống Ngu, Yến Tư Kỳ nhướng mày, trong mắt có ý cười, đây là kinh hỉ do bảo bối chuẩn bị cho hắn sao? Trách không được muốn đuổi hắn đi.

Hắn đặt bánh kem mang về lên tủ ở cửa, hai tay nắm hai bên cái nắp, nhẹ nhàng nhấc lên.

—— Một thiếu niên xinh đẹp mặc quần áo mèo đen từ bên trong ló đầu ra, chân mèo trắng hồng nâng một cái bánh kem nhỏ, khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt sáng như ngôi sao trên trời.

“Yến Tư Kỳ, sinh nhật vui sướиɠ!” Tống Ngu chớp chớp mắt, tai mèo trên đỉnh đầu tai mèo giật giật.

“Meo ~”