Chương 31-1:

Đột nhiên không kịp phòng ngừa lỡ mồm, khiến Tống Ngu vừa khẩn trương vừa thấp thỏm, cũng may Yến Tư Kỳ khéo ăn nói, lấy lý hiểu chi, lấy động tình chi, làm lửa giận của mẹ Tống lên tới giữa sườn núi từ từ lăn xuống dưới .

Tống Ngu rèn sắt khi còn nóng, nói bản thân có thể kiên trì học lớp 12 là bởi vì có sự đồng hành và động viên của Yến Tư Kỳ, lại nói thành tích thi đại học cao như vậy, cũng có sự giúp đỡ không thể không kể đến của Yến Tư Kỳ. Quan trọng nhất chính là cậu cực kỳ cực kỳ thích Yến Tư Kỳ, không phải tâm huyết dâng trào, mà muốn kết hôn trong tương lai.

Yến Tư Kỳ gật đầu, trịnh trọng tỏ vẻ bản thân sẽ đối xử tốt với Tống Ngu, nhất định sẽ kết hôn.

Mẹ Tống dần dần bình tĩnh trở lại, kỳ thật bà rất thích Yến Tư Kỳ, đứa nhỏ này lớn lên đẹp trai, học giỏi, hành vi cử chỉ lễ phép khéo léo, không ai có thể moi ra bất cứ tật xấu nào. Khuyết điểm duy nhất có lẽ là không phải con gái, bà vẫn muốn cho Tống Ngu sau này kết hôn sinh con. (Đọc khúc này hú hồn tưởng bị ngăn cản)

Nếu là vài năm trước khẳng định có chết bà cũng không đồng ý, chỉ là mấy năm gần đây sinh hoạt được cải thiện, bà cũng học được cách lên mạng, so với trước kia có kiến thức hơn nhiều, biết đồng tính luyến ái không phải bệnh, hơn nữa quốc gia mấy đã ban hành luật hôn nhân đồng tình cách đây mấy năm trước.

Tuy rằng đại đa số người dân vẫn không cách nào tiếp thu được đồng tính luyến ái, nhưng con của mình mình đau, mẹ Tống sao có thể để Tiểu Ngu thương tâm khổ sở.

Bà ngồi ở đó suy nghĩ nửa ngày, ngữ khí gian nan: “Mẹ không phản đối hai đứa, nhưng cũng không phải hoàn toàn chấp nhận, hai đữa hãy chọn con đường tốt nhất cho bản thân, tự mình vượt qua, không ai có thể nói trước được chuyện gì xảy ra, nếu lỡ có gì đó không tốt mà chia tay, cũng đừng trách mẹ.”

Kết quả này đã rất tốt, Tống Ngu mừng rỡ như điên, ôm chặt lấy mẹ, ở trên mặt bà hôn một cái thật mạnh: “Mẹ, mẹ thật tốt, cảm ơn mẹ đã không trách con.”

Yến Tư Kỳ cũng nghiêm túc nói: “Cảm ơn dì, dì Tống.”

Mẹ Tống xua xua tay: “Đi chơi đi, để mẹ yên lặng một chút.”

Bà còn cần thời gian để tiêu hóa.

Sau đó Tống Ngu ở nhà bồi mẹ Tống mấy ngày, thấy cảm xúc của bà không tồi, mới đi ra ngoài chơi với Yến Tư Kỳ.

Yến Tư Kỳ sắp tổ chức sinh nhật 18 tuổi, đây chính là lễ thành niên, là ngày thập phần quan trọng trong cuộc đời, Tống Ngu vắt hết óc suy nghĩ xem nên tặng quà gì mới tốt .

Yến gia bên kia cũng làm cho Yến Tư Kỳ một buổi tiệc.

Sau khi Từ Yến Tư Kỳ đoạt được Trạng nguyên khoa học tự nhiên tỉnh, cửa Yến gia đều sắp bị đạp vỡ, mỗi ngày người tới hỏi thăm nối liền không dứt. Trên đầu Yến Xuyên có hào quang, nhưng lại không thể làm quá mức phô trương, đơn giản kết hợp tiệc mừng Yến Tư Kỳ lên đại học và lễ thành niên làm cùng lúc, mời rất nhiều bạn bè thân thích.

Yến Tư Kỳ ghét nhất những thứ này, bởi vì từ nhỏ đến lớn, cho dù là yến tiệc gì, cuối cùng cũng sẽ biến thành nơi bàn việc kinh doanh.

Hắn tình nguyện ở tiểu chung cư, cùng Tống Ngu xem phim, chơi game, trải qua thế giới của hai người.

Tống Ngu thuyết phục hắn: “Cậu là vai chính, không tham gia sao được, hơn nữa dì nhỏ của cậu không phải cũng đi sao?”

Yến Tư Kỳ kéo Tống Ngu qua, ấn cậu ngồi xuống ở trên đùi, nhéo tay cậu: “Vậy cậu trở về với tớ đi.”

“Tớ không đi.”

Nhà người khác tụ hội, một người ngoài như cậu sẽ rất xấu hổ, hơn nữa ba của Yến Tư Kỳ nhìn thì cảm thấy không dễ ở chung, cảm giác áp bức quá cường, cậu đi sẽ không thoải mái.

Yến Tư Kỳ nhấp môi, thanh âm rất thấp, nghe có vẻ đáng thương: “Vậy tớ cũng không quay về, bọn họ chỉ biết khen tặng tớ, ngoài mặt a dua nịnh hót, kỳ thật đều là vì muốn lấy một chút lợi ích từ ba tớ, dối trá lại tham lam, không có người thiệt tình đối đãi tớ.”

Loại sự tình này Yến Tư Kỳ thấy nhiều, năm hắn mới về nước, Yến Xuyên cũng tổ chức yến hội, giới thiệu con trai độc nhất cho các đối tác làm ăn, mấy đối tác ấy cũng mang theo những đứa xấp xỉ tuổi hắn, ý đồ lôi kéo làm quen, cùng nhau chơi đùa.

Năm ấy Yến Tư Kỳ mười tuổi, mẹ vừa mới qua đời, tính cách tối tăm lại lạnh nhạt, nhìn thấy mấy đứa trẻ ấy cũng không nói lời nào.

Ai ngờ vừa mới quay đầu, hắn liền nghe thấy mấy đứa ấy ở sau lưng mắng hắn là người câm, quái vật, nói nếu không phải cha dặn dò cần lấy lòng hắn, thì còn lâu mới quan tâm hắn.

Từ đó về sau, loại sự tình này lại phát sinh vài lần, hắn sớm đã biết, những người đó khích lệ hắn, tiếp cận hắn, đều có mục đích. Yến Tư Kỳ tâm địa lãnh ngạnh ( lạnh lùng+ cứng rắn), cũng sẽ không bởi vậy mà cảm thấy khổ sở, chỉ cảm thấy phiền chán.

Cho nên Yến Tư Kỳ nói đáng thương như thế, là do cố ý, hắn muốn bán thảm với Tống Ngu.

Quả nhiên, Tống Ngu nghe xong đau lòng vô cùng, ôm cổ Yến Tư Kỳ, nâng đầu lên hôn môi hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu không, cậu chỉ ở lại trong chốc lắt, lộ cái mặt rồi về.”

Yến Tư Kỳ không đi, kế hoạch của cậu căn bản không thể thực hiện a!

Yến Tư Kỳ khựng lại, dán lên cánh môi mềm mại của Tống Ngu vừa mổ vừa nói: “Tớ bị người khác ức hϊếp, cậu còn đuổi tớ đi?”

Cánh tay ôm nam sinh của Tống Ngu siết thật chặt: “Tớ không đuổi cậu, cậu là nhân vật chính không thể vắng mặt được, cậu đi một chút, sau đó lại trở về, tớ ở nhà chờ cậu.”

Yến Tư Kỳ nheo nheo mắt, Tống Ngu tựa hồ có chuyện gạt hắn, sao lại gấp không chờ nỗi đuổi hắn đi?

Hắn nâng Tống Ngu cái gáy, cánh môi áp đi lên, hai người ôm nhau thật sâu hôn một hồi.

“Vậy thì tớ đi nhé?” Yến Tư Kỳ nói.

“Ừ.” Tống Ngu bị hôn đến nỗi môi vừa sưng vừa tê, giọng nói cũng hơi hơi khàn: “Cậu đi đi, tớ ở nhà chờ cậu về.”

Yến Tư Kỳ gật đầu, ra cửa.