Chương 32-1



Yến Tư Kỳ sững sờ tại chỗ.

Thiếu niên đứng ở trước mắt dáng người cao gầy, mảnh khảnh, ở giữa một đầu tóc màu nâu mềm mại là hai cái tai mèo đen trắng đan xen lông xù xù, mang theo một chút nghịch ngợm, đáng yêu. Bộ ngực gầy yếu được che bằng hai mảnh áσ ɭóŧ ren hình tam giác, hai viên anh đào nhô lên giữa lớp ren, như ẩn như hiện.

Lớp ren màu đen khiến làn da của Tống Ngu trắng hơn tuyết, bụng nhỏ thon gọn mà săn chắc, xương hông hai sườn lộ ra, một sợi dây mỏng màu đen tròng lên trên, mỗi bên buộc thành một cái nơ con bướm nhỏ, đi xuống tiếp lộ ra quần chữ chữ Đinh (丁) sắc tình.

Quần chữ Đinh (丁) có hai sợi dây và một mảnh vải, một dây trên eo, một dây ở hạ bộ, phi thường mỏng. Lúc Tống Ngu mặc xấu hổ vô cùng, cố ý chỉnh sợi dây kia méo đi, nhưng vừa rồi ngồi xổm ở trong hộp, lúc này lại chạy đến giữa hai chân, kẹt thật sâu vào âʍ ɦộ và kẽ mông.

Một miếng vải nhỏ khó khăn lắm mới che được bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ©, đáng tiếc vẫn bị hở, dươиɠ ѵậŧ đáng thương hề hề nép vào bên trong, một cục lớn như sắp chui ra ngoài.

Nhìn xuống chút nữa là hai chân vừa nỏ vừa dài, bị tất chân màu đen tinh tế bao lấy, dài qua đầu gối, chỗ đùi còn có hoa ren nhỉ. Chắc do cơ bắp trên đùi Tống Ngu trên nhiều, hoặc mua tất chân hơi nhỏ, tóm lại phần đùi của cậu bị tất chân thít chặt thành một vòng thịt mềm như bông, nhìn qua đẫy đà lại gợi cảm.

Tống Ngu không có mang giày, hai chân bị tất chân bọc lại đạp lên hộp, cuộn tròn người vì cảm thấy thẹn và khẩn trương. Đôi tay mang găng tay hình bàn chân mèo nâng một cái bánh kem nhỏ, trên bánh kem cắm “18” hai cây nến, dùng bơ màu đỏ vẽ một con cá chép nhỏ lộng lẫy, ngây thơ chất phác.

“Yến Tư Kỳ, mau thổi nến đi!” Tống Ngu thúc giục nói.

Yến Tư Kỳ gian nan dời tầm mắt từ trên người Tống Ngu sang nơi khác, vẻ mặt bình tĩnh thổi nến, vô cùng phối hợp với Tống Ngu nhắm mắt lại cầu nguyện.

Khi mở mắt ra, đôi mắt mèo con sáng lấp lánh nhìn chằm chằm hắn: “Ước điều gì đó?”

Yến Tư Kỳ há miệng thở dốc.

“Stop, đừng nói, nói ra sẽ không linh!” Tống Ngu xua tay, làm Yến Tư Kỳ ngậm miệng lại.

Tống Ngu bưng bánh kem từ trong hộp bước ra, cái hộp đó cao cỡ một mét, chấn trái cậu bước ra, chân phải vướng phải cái hộp, lảo đảo cơ thể, làm cả người và bánh kem cùng nhau rơi xuống.

Còn may Yến Tư Kỳ tay mắt lanh lẹ, một tay kéo cậu vào trong l*иg ngực. Tay Tống Ngu giơ cao bánh kem, thở phào thật nhẹ nhõm: “Nguy hiểm thật.”

Cậu định đặt bánh kem xuống, lại phát hiện Yến Tư Kỳ ôm cậu không bỏ, cánh tay bên hông giống như kìm sắt, càng siết càng chặt. Tống Ngu nâng mắt, đập phải một đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt kia giống như hai xuát nước sâu không thấy đáy, muốn hút cậu đắm chìm vào.

Tống Ngu chớp chớp mắt, hai má phiếm hồng, nhỏ giọng nói: “Để tớ đặt bánh kem xuống trước đã, không thì lát nữa sẽ rơi vãi lung tung.”

“Cầm chắc.” Yến Tư Kỳ chặn ngang bế cậu lên, đi về phía phòng khách, tui nhiên sau khi ôm cậu mới phát hiện ra sau mông Tống Ngu còn có một cái đuôi mèo, giơ lên thật cao, lắc lư.

Yến Tư Kỳ khắc chế nhắm mắt lại, yết hầu lăn lên lăn xuống.

Tống Ngu không phát hiện ra Yến Tư Kỳ khác thường, ngây ngốc hỏi: “Cậu đói à? Ở nhà không ăn cơm sao?”

Yến Tư Kỳ không nói một lời, đặt Tống Ngu lên trên sô pha, lấy bánh kem trong tay Tống Ngu để lên trên bàn trà.

Tống Ngu đứng dậy, bị Yến Tư Kỳ một tay ấn trở về. Tống Ngu mờ mịt nhìn Yến Tư Kỳ, đứng dậy lần nữa, lại bị vô tình ấn trở về.

“Làm gì thế Không phải đói bụng sao?”

Yến Tư Kỳ tiến lại gần, ánh mắt rực lửa, giọng nói khàn khàn: “Đói bụng, ăn mèo con.”

Tống Ngu sửng sốt một chút, mặt mũi đỏ bừng: “Không đứng đắn.”

“Bảo bối trang điểm thành cái dạng này, là quà sinh nhật cho tớ sao?” Yến Tư Kỳ vuốt ve vòng eo trần trụi ở bên ngoài của Tống Ngu, một tay lấy đầu mót trên bàn trà chỉnh điều hoà tăng thêm hai độ.

Nơi ngón tay Yến Tư Kỳ chạm qua, tất cả đều có cảm giác nóng bức và ngứa ngáy khó nhịn, Tống Ngu xoay eo hai cái, thanh âm rất nhỏ, rất thẹn thùng: “Đúng vậy… Cậu có thích không?”

“Thích, thích vô cùng.” Yến Tư Kỳ hôn khoé miệng Tống Ngu, ngón tay từ bên hông leo lên trên, ở đầṳ ѵú cọ một chút, đi lên tai mèo trên đỉnh đầu của Tống Ngu nhẹ nhàng nhéo nhéo, nói nhỏ: “Cái này gọi là cái gì?”

“Tai mèo.” Tống Ngu cầm lòng không đậu ôm cổ nam sinh, môi nâng lên một chút, khát vọng Yến Tư Kỳ hôn nhiều một ít.

“Tớ đang nói nguyên bộ này.” Yến Tư Kỳ dán lên cánh môi của Tống Ngu, dùng đầu lưỡi khảy khảy, liếʍ láp.

Hắn vừa nói vừa đi sờ đuôi mèo của Tống Ngu, cái đuôi cắm tại hậu huyệt, khi chạm vào liền kéo theo giang tắc trong tràng đạo cũng di chuyển, kí©h thí©ɧ thịt ruột, Tống Ngu nhịn không được hừ nhẹ ra tiếng, nhớ tới lời giới thiệu sản phầm trên website mua sắm, đôi tai trắng nõn cũng nhiễm hồng nhạt, nhỏ giọng nói: “Mèo con đen gợi cảm đáng yêu.”

Yến Tư Kỳ không nhịn được cười, tiếng cười nhẹ nhàng tràn ra từ môi răng, mắt đen hẹp dài cũng cong cong: “Quả thực đáng yêu.”

Tay Tống Ngu từ cổ áo của Yến Tư Kỳ chui vào, vuốt ve cơ lưng rắn chắc của nam sinh: “Không gợi cảm sao?”

“Chẹp, cũng rất gợi cảm.” Đầu lưỡi Yến Tư Kỳ cạy hàm răng của Tống Ngu ra, tiến quân thần tốc, xâm lược vào khoang miệng ấm nóng càn quét, mang theo bức thiết mà hung mãnh.

“Ưm……” Tống Ngu ôm càng chặt hơn, một tay ở sau lưng Yến Tư Kỳ sờ lung tung, một tay để sau gáy, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh cắm vào tóc đen, thừa nhận nụ hôn mãnh liệt của Yến Tư Kỳ.

Hôn xong, cả hai nhìn nhau, ánh mắt Yến Tư Kỳ giống như bốc cháy, rừng rực như thiêu như đốt. Không chỉ ánh mắt, còn có thân thể, cơ thể nam sinh giống như ngọn lửa cháy bừng bừng, hai người tương dán, độ ấm nóng bỏng xuyên qua quần áo truyền đến làm cả người Tống Ngu nóng lên.

“Còn gì nữa?” Giọng nói của Yến Tư Kỳ có hơi khàn khàn, thập phần dễ nghe liêu nhân: “Ngoại trừ mèo con ra.”

Tống Ngu chớp chớp mắt: “Còn có tiểu bạch thỏ ngây thơ và báo nữ lang nóng bỏng.”

Yến Tư Kỳ nhướng mày: “Vậy lần sau mặc cái gì?”

“Lần sau mặc……” Tống Ngu đột nhiên dừng lại, xấu hổ buồn bực nói: “Không có lần sau, chỉ một lần này thôi!”

Yến Tư Kỳ tựa như không nghe được lời cự tuyệt của Tống Ngu, bàn tay dùng sức xoa bóp mông thịt trắng mềm: “Lần sau mặc tiểu bạch thỏ được không?”

“Cậu đừng tưởng bở…… Á!”

Yến Tư Kỳ lấp kín cái miệng nhỏ đang nói lại, lại là một hồi hôn môi ướt dầm dề, môi lưỡi quấn quýt, tiếng ước dính nhớp không ngừng vang lên. Sau vài lần, Tống Ngu chỉ còn sức thở dốc, đôi mắt sương mù mênh mông, xuân thủy nhộn nhạo, môi đỏ sưng to ướŧ áŧ, mang theo vẻ quyến rũ mê người.

Ánh mắt Yến Tư Kỳ tối sầm lại, còn muốn tiếp tục hôn, Tống Ngu một phen che miệng lại, thanh âm rầu rĩ từ mu bàn tay đeo găng tăy chân mèo truyền ra: “Mặc, mặc tiểu bạch thỏ… Đợi chút nữa lại hôn… Miệng đều đã tê dần rồi ……”

Mỗi một chữ Tống Ngu nói ra, thật giống như vuốt mèo khẽ trêu chọc tâm của Yến Tư Kỳ, đáy mắt Yến Tư Kỳ cuồn cuộn du͙© vọиɠ ngập trời, hắn rốt cuộc vô pháp nhẫn nại, hung hăng hôn lên cổ Tống Ngu, liếʍ mυ"ŧ liếʍ láp gặm cắn, trên làn da trắng nõn lập tức hiện ra vệt đỏ chói mắt.