Chương 30-2: “Thi đậu, tớ thi đậu, chúng ta không cần phải yêu xa!”

Nghỉ đông trôi qua một tuần, học sinh 12 khổ sở còn chưa chơi đủ, đã phải lăn về đi học.

Vì thi đậu vào trường đại học đó, Tống Ngu một ngày cũng không dám lơi lỏng, học bài suốt ngày, mẹ Tống mụ tẩm bổ đủ loại, hơn nữa ngồi cả ngày, nhưng lại không ốm đi, ngược lại béo thêm.

Yến Tư Kỳ cũng luôn bồi cậu, giúp đỡ cậu, ở bên cạnh Tống Ngu, bổ trái cây, rót một ly nước ấm, thỉnh thoảng Tống Ngu gặp khó khăn, thì giảng cho cậu một chút.

Hai người cứ như làm bạn với nhau vượt qua những ngày tháng mệt mỏi nhất của lớp 12, sự cố gắng của Tống Ngu tất cả mọi người đều nhìn thấy được, cậu tiến bộ cũng rõ như ban ngày.

Kì kiểm tra thứ nhất, thứ hai, thứ ba…… Thành tích vững bước bay lên.

Thành tích lần thứ hai thậm chí đủ lọt vào top 100 của thành phố, phải biết rằng số lượng trường THPT ở thành phố J không dưới 50.

Ngày thi đại học, Yến Tư Kỳ cũng đi, rất may mắn chính là, hai người thi cùng một trưởng chỉ khác phòng thi. Mẹ Tống liền chuẩn bị cơm cho hai đứa nhỏ, ăn so với bên ngoài yên tâm, sạch sẽ hơn nhiều.

Thi xong môn cuối cùng, Yến Tư Kỳ ra trước, chờ Tống Ngu ở cửa. Hắn mặc một cái áo phông trắng, quần dài, đôi tay đút vào túi quần, vẻ ngoài đẹp trai, sạch sẽ hấp dẫn không ít ánh mắt, nhưng hắn chỉ nhìn chằm chằm vào cổng trường, chờ đến khi hình bóng quen thuộc từ bên trong xuất hiện, khuôn mặt lạnh lẽo tức khắc hòa tan vài phần, trong mắt cũng hiện lên ý cười ôn nhu.

Tống Ngu cõng cặp sách chạy về phía hắn, trên người là cái áo phông giống áo hắn y đúc, khóe miệng nâng cao, hưng phấn nói: “Yến Tư Kỳ, thi xong rồi! Chúng ta thi xong rồi!”

Yến Tư Kỳ tiếp được người, gắt gao ôm vào trong l*иg ngực.

Cảnh tượng trước mắt biến đổi, trong lúc hoảng hốt, hắn cho rằng bản thân quay lại ba năm trước.

Mùa hè ba năm trước, kỳ thi tuyển sinh trung học kết thúc, hắn cũng đứng chờ bên ngoài trường thi, bởi vì Yến Xuyên nói phải tổ chức yến hội chúc mừng cho hắn, yến hội chó má gì, bất quá chỉ là một nơi để Yến Xuyên cùng đám lão bản thương nhân kia ở bên nhau bàn chuyện làm ăn thôi.

Hắn không muốn đi, nhưng Yến Xuyên nói dì nhỏ cũng tới, hắn mới cố mà đáp ứng.

Dì nhỏ đối với Yến Tư Kỳ rất tốt, từ lúc mẹ qua đời 5 năm trước, hắn một mình về nước, chỉ có dì nhỏ cẩn thận tỉ mỉ, tìm mọi cách quan tâm hắn, làm hắn giảm bớt đau buồn khi mẹ rời đi.

Khi đó Yến Tư Kỳ vừa tròn mười lăm tuổi, tính cách đã giống như một cái đầm chết, nhưng chỉ có chính hắn mới biết được, nội tâm mình có bao nhiêu thô bạo âm trầm, hắn nhìn các phụ huynh đón con cái chung quanh, trên mặt không chút gợn sóng, nhưng táo bạo và không kiên nhẫn đã đạt đến cực điểm.

Hắn chán ghét cảnh tượng mẫu từ tử hiếu này đó, thấy liền muốn xé nát, bởi vì đời này hắn rốt cuộc không chiếm được.

Hắn đeo tai nghe và mũ lên, ngăn cách những thanh âm đó, nhấc chân chuẩn bị rời đi.

Bỗng nhiên có một thân ảnh màu vàng nhạt giống hắn chạy tới, một ánh sáng chói loà xông vào tầm nhìn của hắn mà không hề báo trước, Yến Tư Kỳ sững sờ tại chỗ, đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng đang chạy vội kia, càng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, lòng bàn chân hắn giống như mọc rễ, trốn cũng không trốn.

Nhưng hai người lại không có đυ.ng vào nhau, người con trai ấy cọ qua bờ vai của hắn, như một cơn gió, chạy đến trước mặt một người khác cách đó không, một phụ nữ trung niên nhỏ gầy.

Ánh mắt Yến Tư Kỳ dán chặt lên người con trai ấy, bộ dáng tuấn tú, môi hồng răng trắng, áo thun màu vàng nhạt loá mắt.

Cơn gió đó như thể vẫn còn dừng lại bên tai Yến Tư Kỳ, rung động vang dội, trái tim hắn kịch liệt nhảy lên, máu như đang gào thét, tất cả âm thanh xung quanh như thủy triều rút đi, vạn vật thế gian chỉ còn lại có một màu sắc ấm áp, tươi mới đó.

Tôi muốn cậu ấy.

Đại não, trái tim, mỗi một cơ quan và tế bào, đều hưng phấn kêu gào —— tôi muốn cậu ấy.

Yến Tư Kỳ trầm mặc nhìn thiếu niên và người phụ nữ kia sóng vai rời đi, sau đó mặt vô biểu tình giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh.

—— là cậu.

“Yến Tư Kỳ, đang nghĩ gì đó? Chúng ta thi xong rồi!” Tống Ngu ngửa mặt, khẩn trương hỏi: “Cậu không cao hứng sao?”

Chẳng lẽ thi không tốt, nhưng Yến Tư Kỳ được cử đi học luôn mà, căn bản không cần lo lắng!

Cảnh sắc trước mắt lại thay đổi lần thứ hai, trở lại khung cảnh quen thuộc, Yến Tư Kỳ nhìn Tống Ngu, nhìn thiếu niên hắn nhớ thương ba năm, thích ba năm, khóe miệng cong lên, hắn ôm lấy Tống Ngu, cằm dán lên sườn mặt thiếu niên, cảm thụ xúc cảm ấm áp và mềm mại: “Có, rất cao hứng.”

Sau khi thi đại học xong, Tống Ngu rốt cuộc cũng trút được gánh nặng, đầu tiên ngủ suốt một ngày, sau đó là điên cuồng làʍ t̠ìиɦ, hai người ăn chay mấy tháng, du͙© vọиɠ trong cơ thể một khi đã phóng ra, là không thể kiểm soát.

Bọn họ làʍ t̠ìиɦ ở chung cư nhỏ của Yến Tư Kỳ, trên giường, phòng tắm, sô pha, phòng bếp, thậm chí cả ban công, mỗi một chỗ đều để lại dấu vết hoan ái của bọn họ. Làm mệt thì đặt cơm hộp, ăn xong tiếp tục làm.

Trên TV chiếu GV, hai người thảo luận tư thế, đạo cụ trong đó, nhìn nhìn lại làm tiếp, ở trên sô pha, ở trên thảm, Tống Ngu hét còn to hơn nam diễn viên trong phim.

Cũng may chỗ này là khu phòng học, chung cư cách âm hiệu quả rất tốt, bằng không hàng xóm nhất định sẽ đến gõ cửa.

Kịch liệt như vậy, chẳng phân biệt ngày đêm làʍ t̠ìиɦ suốt bốn ngày, mới dần dần bình ổn lại.

Lúc sau hai người lại ở trong nhà chơi điện tử, xem phim, đem tất của những việc năm lớp 12 muốn làm nhưng không thể làm, tất cả đều làm một lần, có thể nói là vui sướиɠ tràn trề.

Ngày có thành tích, Yến Tư Kỳ xách laptop của mình đến nhà Tống Ngu, ba người ngồi trước máy tính, trước đưa số báo danh của Yến Tư Kỳ vào, không hề trì hoãn lại thập phần kinh hỉ, 734 điểm.

Trạng Nguyên khoa học tự nhiên nắm chắc.

Sau đó tra xét điểm Tống Ngu, 682 điểm, hơn nữa cộng thêm 20 điểm, vượt qua điểm trúng tuyển 22 điểm.

Ván đã đóng thuyền.

Tống Ngu kích động đến mất lý trí, ôm lấy Yến Tư Kỳ nhịn không nhảy nhảy tưng tưng: “Thi đậu, tớ thi đậu, chúng ta không cần phải yêu xa!”

Đang đắm chìm ở trong vui sướиɠ- mẹ Tống, nụ cười chậm rãi đọng lại: “……?”

----------------------

Chết hai anh rồi :>>>

Mị lại muốn đào hố mới, mới đọc truyện kia hay quá, ai giữ Mị lại đi